Chương 78 - Tôi đã đắc tội vị thần tiên nào rồi?
Nghe đến đây, Hoàng Hâm không khỏi hít sâu một hơi, sắc mặt tức tốc thay đổi.
Chuyện này, ông ấy chưa từng nói qua với bất kỳ người nào.
Ngay cả bà xã của ông ấy cũng không biết.
Các vị đại sư được mời tới lúc đầu cũng không một ai hay biết.
Vậy mà vị bác sĩ Từ này lại có thể nhìn ra?
Đinh Hiển Sơn ở bên cạnh nghe được cũng trợn mắt há mồm.
Hóa ra ông chủ Hoàng làm giàu như thế đấy à?
Trong lòng anh ta không nhịn được thấy hơi ghen tị.
Vận may này cũng quá tốt rồi!
Âm điệu của Từ Huyền vẫn không đổi, ung dung chậm rãi nói tiếp.
“Về sau có một lần anh không cẩn thận bị té ngã, làm rơi vỡ miếng Ngọc Quan âm này.”
“Từ đó về sau, anh liên tục rơi vào tình trạng sợ hãi, công trình cũng thường xuyên xảy ra vấn đề.”
“Thẳng tới lúc anh bỏ ra một số tiền lớn thỉnh một tượng Phật ngọc trở về.”
“Tình hình mới có chuyển biến tốt lên.”
“Công trình của anh cũng thuận lợi, công ty càng làm càng lớn.”
“Sau đó nữa, công ty lại dần dần lâm vào tình trạng tắc nghẽn.”
“Anh tìm kiếm sự trợ giúp từ các đại sư ở khắp nơi, cũng không tiếc chi tiền lớn, thỉnh các vị thần tiên vào nhà.”
“Có hữu dụng, cũng có vô dụng.”
“Chưa hết, mới đầu còn có một tí tác dụng, nhưng lúc sau lại trở nên vô dụng.”
Trông Từ Huyền có vẻ đang cười mà như không cười, hắn nhìn ông ấy: “Ông chủ Hoàng, tôi nói không sai chứ?”
Ngay lúc này, hai mắt Hoàng Hâm trợn tròn!
Thái độ của ông ấy với Từ Huyền đã thay đổi hoàn toàn.
Ông ấy nói với thái độ tất cung tất kính: “Từ đại (định gọi là Từ đại sư)...... bác sĩ. Ngài thật sự là cao nhân! Nói không sai tí nào.”
Ông ấy thở dài, nói: “Khoảng thời gian gần đây, công ty đúng là có một chút vấn đề.”
“Mấy công trình lớn đã nhận đều không thuận lợi.”
“Tôi có thể mời bác sĩ Từ chỉ điểm ra những sai sót hay không?”
“Đến tột cùng là trên lĩnh vực đó xảy ra vấn đề?”
“Hay là tôi không cẩn thận, đã đắc tội vị thần tiên nào rồi?”
Từ Huyền gật đầu: “Đã hiểu.”
“Ông chủ Hoàng. Tôi đã hiểu rõ bệnh tình của anh.”
Ông chủ Hoàng sửng sốt: “Bệnh tình? Tôi có bệnh tình gì?”
Từ Huyền mỉm cười: “Chứng lo âu, thời kỳ cuối.”
Hoàng Hâm, ông chủ Hoàng, vẻ mặt mờ mịt.
“Bác sĩ Từ, tôi có hơi lo nghĩ một chút, nhưng mà không tới mức ấy đâu nhỉ?”
Đinh Hiển Sơn đương nhiên đã xem qua mấy lần livestream của Từ Huyền, hiểu được ẩn ý của Từ Huyền.
Anh ta ho hai tiếng, cười gượng, nói: “Ông chủ Hoàng, lời này của bác sĩ Từ có nghĩa là rất có thể anh sẽ gặp phải phiền phức.”
“Mà phiền phức này sẽ khiến cho anh cực kỳ lo lắng.”
Hoàng Hâm ngạc nhiên, nói: “Bác sĩ Từ, tôi sẽ gặp phải phiền phức gì?”
Từ Huyền khe khẽ lắc đầu: “Ông chủ Hoàng, nếu như tôi đoán không lầm, e rằng công ty của anh chẳng mấy chốc sẽ phải đóng cửa.”
“Đến lúc đó, anh cũng sẽ mắc nợ mấy chục tỷ.”
“Vĩnh viễn không có ngày chuyển mình.”
Trong lòng Hoàng Hâm hơi hồi hộp, tức tốc nói: “Không phải chứ? Tuy rằng Đỉnh Thành có một số vấn đề. Nhưng mà cũng không tới mức chẳng mấy chốc sẽ đóng cửa đâu?”
Ông ấy nhìn Từ Huyền, ngoài mặt thì trưng ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Thế là ông ấy dò hỏi: “Bác sĩ Từ, cậu cảm thấy...... công ty còn có thể duy trì được bao lâu?”
Từ Huyền dựng thẳng một ngón tay lên.
Hoàng Hâm không nhịn nỗi trợn trừng mắt: “Một năm? Chỉ có một năm?”
“Chuyện này không thể nào!”
Từ Huyền lắc đầu: “Ý tôi không phải một năm.”
“Mà là một tháng.”
Hoàng Hâm hít sâu một hơi, sau đó cười khổ sở: “Bác sĩ Từ, cậu đừng dọa tôi mà!”
Khóe miệng Từ Huyền lộ ra vẻ tươi cười: “Anh cảm thấy tôi đang nói láo để dọa anh à?”
Hoàng Hâm nói một cách bất đắc dĩ: “Bác sĩ Từ, nếu cậu nói công ty sẽ đóng cửa sau ba, bốn năm nữa. Vậy thì lão Hoàng tôi còn có thể tin được.”
“Dù sao trong những năm này, dẫu công ty có lớn đến đâu cũng sẽ tới lúc nói rớt đài là rớt ngay.”
“Kể cả khi cậu nói là một năm, tôi cũng có thể sẽ tin tưởng.”
“Mà một tháng hả?”
Hoàng Hâm lắc đầu, nói: “Hiện giờ, dòng tiền mặt của công ty vẫn còn tính là dồi dào, cũng có vài tỷ đấy.”
“Cho dù không kiếm được đồng nào, duy trì trong vòng nửa năm trở lên cũng không thành vấn đề.”
“Một tháng nữa đóng cửa ư?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào đâu!”
Sắc mặt Hoàng Hâm nghiêm lại, giọng điệu chân thành: “Bác sĩ Từ, tôi biết rõ chiêu bài này của các cậu, trước hết đều là dùng từ cửa miệng “đánh” ra oai phủ đầu, khiến lòng người chấn động.”
“Bác sĩ Từ không cần làm thế đâu, lão Hoàng tôi nhát gan, sẽ sợ hãi đấy!”
“Thật ra, hai chúng ta có thể thẳng thắn một tí mà.”
“Có lẽ cậu chưa biết lão Hoàng tôi là hạng người gì.”
“Có điều cậu có thể hỏi lão Đinh một chút, cậu ấy hẳn biết rõ con người của tôi là thế nào đấy.”