Chương 81 - Giả heo ăn thịt hổ dưới sự chỉ đạo của Từ Huyền (2)
Hiện giờ, việc Từ Huyền làm tương đương với cứu vớt ông ấy thoát ra khỏi vực sâu.
Nào chỉ là ân trọng như núi thôi đâu!
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Ồ? Ông chủ Hoàng chắc chứ?”
Vẻ mặt Hoàng Hâm trịnh trọng, gật mạnh đầu: “Con người của tôi vẫn luôn giữ chữ tín. Lão Đinh có thể làm chứng cho tôi, tuyệt không đổi ý!”
Đinh Hiển Sơn ở bên cạnh nói ngay: “Trong giới thượng lưu, uy tín của ông chủ Hoàng là tiếng lành đồn xa.”
“Tốt!”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Lời này, tôi nhớ kỹ.”
“Có điều......”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Ông chủ Hoàng, bây giờ cũng chưa vội nói những chuyện này đâu.”
“Vẫn còn một vấn đề về chứng lo âu của anh chưa được giải quyết.”
Hoàng Hâm ngạc nhiên: “Còn có vấn đề nữa à?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có, mà còn quan trọng hơn so với chuyện vừa rồi nữa kìa!”
Từ Huyền nhàn nhạt nói: “Ông chủ Hoàng biết vì sao bản thân có thể từ một học sinh cấp hai bỏ học mà đột nhiên làm giàu không?”
Hoàng Hâm khẽ giật mình: “Bác sĩ Từ, không phải mới vừa rồi cậu đã nói......”
Từ Huyền cười như không cười nhìn ông ấy, “Không phải anh thật sự cho rằng tất cả đều nhờ vào miếng Ngọc Quan âm nhặt được năm đó đấy chứ?”
Vẻ mặt Hoàng Hâm mê mang: “Chẳng lẽ không phải à?”
Miếng Ngọc Quan âm kia vẫn luôn là Thần khí trong lòng ông ấy suốt bao nhiêu năm qua!
Ông ấy cũng từng xem một số văn học mạng.
Khi thấy nhân vật chính bên trong văn học mạng tình cờ phát hiện ra bàn tay vàng, Hoàng Hâm thường xuyên hiểu ý bật cười.
Trong lòng ông ấy, miếng Ngọc Quan âm năm đó chính là bàn tay vàng mà trời cao đã ban tặng ông ấy.
Giúp ông ấy từ một thằng nhóc nghèo khó biến thành đại phú hào nức tiếng một phương.
Đáng tiếc...... Vận may ông ấy không tốt, lại làm cho nó rơi vỡ.
Từ Huyền lắc đầu: “Phải, nhưng cũng không phải.”
Hoàng Hâm ngờ vực, nói: “Bác sĩ Từ, lời này là có ý gì?”
Từ Huyền thoáng suy nghĩ một lát, nghĩ xem nên giải thích như thế nào với Hoàng Hâm.
Nói tóm lại, ở một mức độ nào đó thì tổng thể vận may cả đời của mỗi người có tính bảo toàn.
Nhưng mà có thể phân bố rất ngẫu nhiên.
Có người cả đời không phát tài nhiều tiền của, nhưng lại sống một đời bình an.
Đây gọi là phúc vận phân phối tương đối đồng đều.
Có người nửa đời trước cao quý không kể xiết, nhưng nửa đời còn lại thì phiêu bạt gian truân.
Đây chính là nửa đời đầu phúc vận nhiều, nửa đời sau phúc vận ít.
Từ Huyền đã âm thầm quan sát qua vận mệnh của Hoàng Hâm.
Người đàn ông này là kiểu trời sinh tốt số!
Tổng thể phúc vận của cả một đời rất đáng kinh ngạc!
Chỉ là vốn dĩ ông ấy phải từ bốn mươi tuổi trở đi mới có thể phất lên.
Đồng thời, vận may phân bố khá là đều đặn trong khoảng thời gian từ bốn mươi tuổi đến chín mươi tuổi.
Mà tình huống thực tế là…Phúc vận của vị ông chủ Hoàng này đột nhiên tăng vọt bắt đầu từ lúc ba mươi tuổi!
Gần như chỉ ngắn ngủi trong khoảng thời gian mười năm, ông ấy đã dùng hết phân nửa phúc vận của nửa đời sau năm mươi tuổi!
Cái gọi là lửa mạnh hao dầu, chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Tiếc nuối duy nhất là…
E rằng nửa đời sau của ông ấy sẽ trải qua tương đối cực khổ.
Lần này, ông ấy bị cắm sừng, bị bà xã cấu kết với người ngoài chiếm đoạt tài sản, nhìn qua chỉ tưởng là ngẫu nhiên.
Thật ra, đây là chuyện khó tránh khỏi sau khi Hoàng Hâm tiêu hao hết phúc vận!
Nguyên nhân trong này có một nửa là “ghi công” cho miếng Ngọc Quan âm mà Hoàng Hâm nhặt được kia.
Nó cũng không phải là “bàn tay vàng” như Hoàng Hâm tự mình suy nghĩ.
Mà là loại pháp khí kém chất lượng hạng ba do kẻ yêu thích huyền học có thực lực thấp kém tạo ra.
Những pháp khí loại kém chất lượng này không thể tự dưng gia tăng phúc vận, chỉ có thể “chuyển dời” và “tiêu hao” phúc vận của một đời.
Vừa khéo gặp được Hoàng Hâm – một người có nửa đời đầu khổ sở.
Nhưng phúc vận của nửa đời sau thì bùng nổ kỳ diệu.
Thế là đã tạo nên sự hiểu lầm cho Hoàng Hâm.
Ngẫm lại cũng biết ngay mà.
Nếu quả thực đơn giản như vậy, chẳng phải có thể biến một người bình thường thành phú hào chục tỷ ngay à.
Thế thì phú hào chục tỷ cũng quá rẻ bèo rồi còn gì.
Một nửa nguyên nhân còn lại thì phải trách bản thân Hoàng Hâm.
Cái gọi là ông ấy không cẩn thận té ngã làm vỡ Ngọc Quan âm, thực chất là tổn hại bản thân sau khi tiêu hao hết linh khí mà thôi.
Nếu như tới lúc này, Hoàng Hâm chấp nhận số mệnh của mình, không tự làm khổ mình loạn xạ cả lên, vậy cũng chẳng có việc gì xảy ra.
Tuy rằng Ngọc Quan âm đã tiêu hao hơn phân nửa phúc vận nửa đời sau của ông ấy.
Nhưng ít nhất cũng còn có gần phân nửa còn lại.
Duy trì không lo áo cơm gạo tiền là chuyện chẳng thành vấn đề.
Không nghĩ tới Hoàng Hâm bắt đầu mê muội, tìm kiếm sự trợ giúp từ mấy vị đại sư huyền học.