Chương 82 - Lý luận bảo toàn phúc vận
Không ngừng “tiêu hao” luôn phúc vận nửa đời sau của mình.
Mãi tới bây giờ, rốt cuộc còn thừa lại không bao nhiêu nữa.
Nguy cơ cũng triệt để bắt đầu bùng phát.
Từ Huyền gói gọn đoạn này lại cho súc tích một chút.
Trau chuốt nội dung có vẻ “huyền học” không phù hợp với thân phận của hắn trong đó lại một tí.
Dùng ngôn ngữ tương đối “khoa học” để phiên dịch đoạn này cho Hoàng Hâm nghe.
Hoàng Hâm nghe xong, cả người đều ngây dại.
Những lời Từ Huyền nói thật ly kỳ, nhưng ông ấy lại tin vào những điều đó!
Bởi vì mấy lời Từ Huyền nói ra giống y như cảm giác trong lòng ông ấy!
Những năm gần đây, ông ấy luôn có một loại cảm giác khá chột dạ.
Sau mỗi lần Hoàng Hâm mời vài đại sư tới giúp ông ấy cầu phúc, nội tâm của ông ấy đều sẽ cảm thấy trống rỗng.
Tựa như có thứ gì đó trong sinh mệnh của ông ấy biến mất.
Lúc bấy giờ nghe thấy lời nói của Từ Huyền, ông ấy mới hiểu ra được.
Vì sao bản thân ông ấy có thể từ một thằng nhóc nghèo nàn, không học thức, không có bối cảnh.
Gầy dựng được sự nghiệp vượt xa thực lực của ông ấy hệt như một kỳ tích thế này.
Một lúc sau, Hoàng Hâm mở miệng nói với nét mặt khó xử.
“Bác sĩ Từ, ý của cậu là, vận mệnh nửa đời sau của tôi nhất định sẽ thê lương ư?”
Từ Huyền bình thản nói: “Mọi chuyện, có nhân ắt có quả.”
“Hưởng thụ điềm tốt lành rồi, thì phải chấp nhận trả giá đắt.”
Hoàng Hâm im lặng một hồi rồi khàn giọng nói: “Bác sĩ Từ, thật sự không có cách nào sao?”
“Tôi chấp nhận trả bất cứ giá nào!”
Từ Huyền gật đầu: “Có, cũng là không có.”
Hoàng Hâm ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt tỏa sáng: “Bác sĩ Từ, đây là ý gì?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Tôi đây quả thật là có thuốc. Loại thuốc có thể bù đắp thứ mà phần đời còn lại của anh đã đánh mất.”
“Nhưng mà, có nhận ắt phải có bỏ.”
“Thuốc của tôi, tác dụng có hạn.”
“Thân thể khỏe mạnh.”
“Tiền tài, địa vị.”
“Tình thân, tình bạn.”
“Trong số này, anh chỉ có thể chọn một, cũng chính là anh phải bỏ qua hai loại còn lại.”
Ánh mắt Từ Huyền lặng lẽ nhìn vào Hoàng Hâm.
“Anh sẽ chọn thế nào?”
..........................................................
Pháp khí do Từ Huyền tạo ra không giống với mặt hàng loại ba kia đâu.
Đúng thật là có thể gia tăng phúc vận một cách tự nhiên.
Nhưng mà tăng thêm thì cũng phải có số lượng nhất định, sẽ không đến mức trái với lẽ thường.
Có thể giúp Hoàng Hâm giữ lại một trong ba loại phúc vận, đã xem như Từ Huyền có tu vi thâm hậu rồi.
Nếu như đổi thành một đồng môn huyền học khác, muốn làm được tới cỡ trình độ của Từ Huyền.
Hoặc là bị phản phệ hộc máu, tu vi giảm mạnh, hao tổn tuổi thọ.
Hoặc chính là đơn thuần dùng cách thức “tiêu hao” phúc vận trong tương lai để lừa bịp người.
Đến cuối cùng vẫn phải trả lại thôi.
Nét mặt Hoàng Hâm đăm chiêu ủ dột, trong lòng lo lắng khôn nguôi.
Thân thể khỏe mạnh.
Tiền tài, địa vị.
Tình thân, tình bạn.
Ba thứ có ý nghĩa nhất trong đời, ông ấy chỉ có thể chọn một thứ thôi ư?
Hoàng Hâm thở dài thườn thượt, “Bác sĩ Từ, có thể nghĩ thử xem còn cách nào nữa hay không?”
“Cho dù là...... chọn hai trong ba loại cũng được mà?”
Từ Huyền cười khẽ và lắc đầu.
Hắn nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Hoàng Hâm rồi mở miệng.
“Nếu như ông chủ Hoàng không thể đưa ra quyết định, vậy thì có thể trở về suy nghĩ thật kỹ.”
“Chỉ cần tới tìm tôi trong vòng một tháng thì đều có thể.”
Hoàng Hâm thở ra một hơi thật dài và gật đầu đồng ý.
Ông ấy cũng không biết, đến tột cùng trong lòng mình là do dự không chọn được.
Hay là thèm muốn đoạn thời gian hiện tại thêm một lúc nữa.
Hoàng Hâm bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cất tiếng hỏi: “Bác sĩ Từ, thế còn những đồ vật trong nhà tôi kia......”
Từ Huyền nói thẳng: “Anh cứ cho người đưa toàn bộ qua đây đi, tôi giải quyết hết giúp anh.”
“Cảm ơn bác sĩ Từ, vậy tôi đi trước đây, không làm phiền cậu nữa.”
Bóng dáng Hoàng Hâm hiu quạnh, tâm trạng hoảng hốt rời đi từ phòng cố vấn của Từ Huyền.
Chỉ còn một mình Đinh Hiển Sơn ở lại.
Từ Huyền nhìn về phía anh ta, mở miệng hỏi: “Anh Đinh, còn chuyện gì à?”
Đinh Hiển Sơn nói ngay: “Bác sĩ Từ, lần trước tôi có nói qua, muốn mua một ít thuốc ở chỗ anh.”
Ánh mắt anh ta nhìn Từ Huyền có chút phức tạp.
Vốn dĩ chỉ cho rằng Từ Huyền có một ít thực lực của nhân sĩ huyền học.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, có thực lực đích thực là có thực lực, hơn nữa còn có thực lực đến mức này!
Phải biết rằng, đến tầng lớp như cỡ Hoàng Hâm này, người có thể kết giao được nào có phải người bình thường gì.
Trong số những đại sư mà ông ấy quen biết, không ít người có xuất thân nửa chính thức đâu.
Thực lực đều được tầng lớp lãnh đạo công nhận.
Mà thực lực của những người được gọi là đại sư đó, so với “bác sĩ tâm lý” Từ Huyền này, lại hoàn toàn không cùng một trình độ!