Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1169: Toàn Tức Tử Ngọ Hỏa Châm

Mặc dù Tần Lạc chưa nhiều tuổi, thời gian hành y của hắn không ngắn. Hơn nữa vì chịu ảnh hưởng phong cách của ông Tần Tranh nên cho dù khi bắt mạch hay dùng thuốc, hắn đều có một phong thái bình tĩnh, tự nhiên. Thuốc tới bệnh tan, phóng khoáng, thoải mái.

Cho dù bệnh nhân của hắn là quan chức cấp cao, người giàu có hay người miền núi người ăn mày, hắn đều đối xứ như nhau - tâm trạng bình thản. Không nóng vội rất dễ dàng mang tới cho người khác một cảm giác an toàn. Đây chính là một nguyên nhân rất quan trọng khiến rất nhiều người bệnh đã quên đi tuổi tác của hắn mà giao phó tính mạng mình cho hắn.

Cho tới tận lúc này Tần Lạc thật sự không nghĩ chính mình sẽ căng thẳng trong quá trình chữa bệnh. Ngay cả lần đầu tiên khi hắn tới khám chữa bệnh tại nhà của hắn cũng không rơi vào tình trạng căng thẳng bởi vì trước đó hắn đã rất nhiều lần luyện tập cùng với ông mình.

Bình tĩnh là vì hắn tự tin, vì trước khi chữa bệnh, hắn hoàn toàn xác định rẳng mình có thể chữa khỏi cho người bệnh.

Bây giờ, Tần Lạc thật sự không có sự tự tin khi đối mặt với tình trạng trúng độc của Lăng Tiếu.

Sau khi tiêm hết ống tiêm thuốc màu đỏ vào trong người Lăng Tiếu, Tần Lạc ngồi chờ phản ứng của Lăng Tiếu với gương mặt lo lắng.

Không chỉ có Tần Lạc, Lăng mẫu, Lăng Vẫn, Ninh Toái Toái còn cả hai bác sỹ ở bên cạnh cùng chăm chú nhìn Lăng Tiếu. Ai nấy đều như ngừng thở, ai nấy đều cực kỳ cẩn thận, dường như bọn họ sợ rẳng chỉ cần mình khẽ ho khan một tiếng Lăng Tiếu cũng sẽ ngất xỉu vậy.

Trầm mặc!

Trầm mặc!

Vẫn trầm mặc!

Tần Lạc đã nghĩ tới khả năng co giật dữ dội có khả năng tim đập mạnh mẽ một hồi rồi ngừng, rất có khả năng nôn mửa dữ dội, cũng có khả năng đột nhiên Lăng Tiếu tinh lại.

Thế nhưng không ngờ tới lúc này Lăng Tiếu vẫn không nhúc nhích.

Tần Lạc quay người nhìn vị giáo sư già, hỏi: "Liệu vi rút này có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề gì" Vị giáo sư già nói: "Đây chính là vi rút Hợp Thành quan trọng nhất do chính tôi tự mình nuôi cấy. Chúng tôi trực tiếp lấy mẫu vật mang tới đây, tuyệt đối không có chuyện gì".

"Thật kỳ quái" Tần Lạc giơ tay bắt mạch Lăng Tiếu thăm dò.

Vẫn giống như lần trước, mạch tượng yếu, mạch bác hỗn loạn, không có cảm giác tiết tấu.

Trong lúc mọi người đang không hiểu có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên Ninh Toái Toái hô to: "Hãy nhìn, hãy nhìn kìa".

Giọng nói Ninh Toái Toái dồn dập, sắc mặt hoảng hốt giống như là cô đã phát hiện ra điều gì đó thật sự khủng khiếp.

Quả thật cũng rất khủng khiếp.

Bởi vì cuối cùng Lăng Tiếu cũng có phản ứng.

Thân thể Lăng Tiếu co quắp dữ dội trông giống như một người bị bệnh động kinh, xương cốt còn kêu răng rắc như tiếng băng đạn vậy, giống như tiếng hạt ngô nổ lách tách khi rang vậy.

Lúc nãy Lăng Tiếu nôn ra từng chút máu một giống như một cái đập nước chưa đóng kín, chảy nhỏ giọt nhưng lúc này như thể cái đập được mở toang. Lăng Tiếu nôn ra từng ngụm máu lớn.

"Trời ơi, sao có thề như vậy? Tại sao có thể như vậy?" Lăng mẫu gập gáp tới mức chân tay luống cuống. "Bác sỹ Tần, bác sỹ Tần…."

Ngược lại Tần Lạc bình tĩnh hơn rất nhiều khi hắn nhìn thấy phản ứng của Lăng Tiếu.

Tần Lạc đã sớm nói cho dù kết quả là gì đi nữa, cũng tốt hơn so với cảnh nằm chờ chết. Trong suy nghĩ của Tần Lạc, có phản ứng còn tốt hơn so với không có phản ứng. Mặc dù lúc này phản ứng thân thể co quắp, xương khớp kêu răng rắc, mồm thồ huyết.

Sắc mặt hắn nghiêm túc, một lần nữa giơ tay bắt mạch cho Lăng Tiếu.

Khi chạm vào tay Lăng Tiếu, khẽ bóp. Tần Lạc cảm thấy mạch đập rất mạnh, giống như một con kiến bò trên chảo nóng, trước khi chết điên cuồng giãy giụa tìm con đương thoát.

Thế nhưng trong lòng Tần Lạc rất vui mừng.

Mặc dù mạch tượng của Lăng Tiếu càng lúc càng hỗn loạn, không có trình tự nhưng mạch bác lại càng lúc càng có lực, hùng hậu, không có dấu hiệu tử vong, lúc đập lúc không khiến người ta phải lo lắng.

Thành công!

"Đưa hộp châm cho tôi" Tần Lạc nói to.

Ninh Toái Toái có phản ứng trước nhất, cô vội vàng chạy lấy hộp châm đưa cho Tần Lạc.

Tần Lạc lấy từ trong hộp ra một cây châm cực kỳ thô, to, tiến hành khử độc, hắn nói với Ninh Toái Toái: "Hãy đốt cồn lên". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ninh Toái Toái không biết cồn ớ đâu nhưng các y tá trực bên cạnh thì biết, cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội thể hiện. Mấy y tá lấy chén cồn đã chuẩn bị sẵn ở trong ngăn tủ, dùng diêm đốt cháy rồi chuyển tới cho Tần Lạc.

Tần Lạc đặt cây châm dưới ngọn lửa rượu cồn, đốt nóng và nói: "Tốt nhất đàn ông nên tránh ra ngoài".

Lăng Vẫn không nói không rằng, đi ra ngoài trước.

Mặc dù hai giáo sư của viện nghiên cứu Long Tức rất muốn ở lại xem cách Tần Lạc trị bệnh cứu người nhưng người bệnh cần cứu chữa là một cô gái trẻ, bọn họ không thể không biết xấu hổ mà ở lại nên cũng đi ra khỏi phòng bệnh.

Tần Lạc nói với Ninh Toái Toái: "Hãy cởi quần áo của cô ấy ra".

"Cởi hết sao?" Ninh Toái Toái hỏi. Ninh Toái Toái cũng chỉ là một cô gái trẻ, hơn nữa còn chưa trải nghiệm chuyện nam nữ. Mặc dù người bị cởi quần áo không phải là bản thân cô nhưng khi nghĩ tới chuyện Lăng Tiếu bị lột sạch trơn trước mặt Tần Lạc, cô vẫn có một cảm giác rất khó thích nghi.

Khi Ninh Toái Toái lên tiếng hỏi Lăng mẫu đã vội làm.

Chuyện có liên quan tới việc sống chết của con gái, còn ai suy nghĩ suy nghĩ nhiều tới chuyện đó không?

Lúc này Ninh Toái Toái cảm thấy câu hỏi của mình hơi thừa nên cô vội vàng giúp Lăng mẫu cởi quần áo Lăng Tiếu.

Dưới sự cố gắng của Lăng mẫu và Ninh Toái Toái quần áo của Lăng Tiếu nhanh chóng được cởi ra như một con cừu nhỏ.

Khi nhìn đôi gò bồng đào đầy đặn của con gái lồ lộ trước mặt, Lăng mẫu muốn cầm chiếc chăn che đi nhưng bà nghĩ sao đó lại thôi.

Có thể cứu con gái sống lại thì cho dù để con gái cho hắn nhìn thì đã sao nào?

Tần Lạc dường như không nhìn thấy gì trên giường bệnh vậy, hai mắt hắn nhắm hẳn lại, bàn tay cầm ngân châm đảo đi đảo lại trên ngọn đèn cồn, giống phong cách ngồi trong lòng phụ nữ mà lòng không loạn của Liễu Hạ Huệ.

Mười giây, chín giây, tám giây ...

Đột nhiên Tần Lạc cầm cây ngân châm được đốt đỏ hồng đâm nhanh vào ngực Lăng Tiếu.

Ngân châm dài to, Tần Lạc lại đốt đỏ hồng, động tác của hắn lại cực nhanh...

Giống như cầm một vật sắc nhọn muốn đâm chết Lăng Tiếu.

"A ..." Lăng mẫu kinh hãi kêu lên. Ninh Toái Toái cũng há hốc mồm thành hình chữ "O", thật sự quá kích thích mà.

Ngân châm đâm vào da thịt, thậm chí người bên ngoài có thề nghe thấy tiếng da thịt bị đốt "xèo xèo".

Điều càng khiến mấy người Lăng mẫu cực kỳ sợ hãi là sau khi Tần Lạc đâm ngân châm vào trong thân thể Lăng Tiếu, hắn bỏ mặc, buông tay rồi lại lấy tiếp một cây ngân châm khác từ trong hộp châm, khử độc, đốt nóng rồi đâm châm ...

Một châm, hai châm, ba châm ...

Một hộp châm, hai hộp châm, ba hộp châm ...

Lúc này Tần Lạc đã dùng tất cả bốn mươi tám cây ngân châm.

Ngực, dưới sườn, đầu, bắp đùp, lòng bàn chân, thậm chí gần chỗ kín của Lăng Tiếu cũng cắm ngân châm. Toàn thân Lăng Tiếu đầy ngân châm giống như một con nhím trắng ở truồng.

Lúc này Lăng Tiếu càng nôn dữ dội. Lúc này cô không còn nôn ra chất lỏng dính máu mà bắt đầu nôn ra từng ngụm máu tươi. Mũi, lỗ tai của Lăng Tiếu cũng chảy máu, các bộ phận trên người cô không nơi nào không chảy máu. Ngay cả lỗ chân lông cũng chảy ra những giọt mồ hôi to màu đỏ của máu tươi.

Thân thể Lăng Tiếu đằm đìa mồ hôi, mồ hôi như những giọt nước mưa giăng kín thân thề cô. Mái tóc cô ướt sũng, giống như cả người cô mới được vớt lên từ dưới nước.

Sau khi đâm châm xong, rửa tay. Tần Lạc nói với Ninh Toái Toái: "Hãy mớ điều hòa trong phòng, mức cao nhất".

Ninh Toái Toái đối với Tần Lạc là bảo sao nghe vậy, cô vội vàng chạy đi bật điều hòa.

Lúc này không chỉ một mình Lăng Tiếu ướt sũng người mà ngay cả Lăng mẫu đứng bên cạnh quan sát cũng ướt sũng người, mồ hôi đầm đìa.

Thế nhưng không một người nào rời khỏi. Ai ai cũng đứng ở bên ngoài lo lắng chờ đợi kết quả cuối cùng.

Không hiểu đang xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn thì tình trạng của Lăng Tiếu trông càng nghiêm trọng hơn nhưng khi bọn họ nhìn Tần Lạc bình tĩnh đâm châm, bình tĩnh đưa ra từng yêu cầu một ngược lại khiến tâm trạng bọn họ không còn rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Bọn họ vô cùng tin tưởng Tần Lạc. Bọn họ càng tin tưởng vào sự tỉnh lại của Lăng Tiếu.

Két...

Cánh cửa phòng được mở ra. Lăng Vẫn và hai giáo sư vẫn đang chờ ở ngoài cửa, vội vàng chạy tới.

Lăng vẫn ôm cánh tay Tần Lạc, lắc lắc nói: "Thế nào, Tiếu Tiếu thế nào rồi?"

Sắc mặt của hai viên giáo sư cũng đầy mong chờ, bọn họ chỉ muốn biết kết quả từ miệng Tần Lạc.

Mái tóc Tần Lạc ướt đẫm, mặt hắn đầm đìa mồ hôi trông giống như mới đi dưới mưa vậy.

Tần Lạc ngồi phịch xuống trước cửa phòng, nói với Lăng Vẫn: "Cho Tôi một điếu thuốc".

Lăng Vẫn ngẩn người rồi anh ta vội vàng rút bao thuốc ở trong túi lấy một điếu đưa cho Tần Lạc.

Tần Lạc giơ tay cầm điếu thuốc nhưng ngón tay hằn run run, không sao có thể cầm được điếu thuốc.

Lăng Vẫn nhét điếu thuốc vào miệng Tần Lạc rồi móc bật lửa châm thuốc.

Tần Lạc rít một hơi thật manh sau khi khói thuốc đặc xộc vào khiến hắn ho khan mấy tiếng, lúc này Tần Lạc mới cảm giác sức lực cơ thề mình được khôi phục một phần.

"Tiếu Tiếu thế nào rồi?" Lăng Vẫn vẫn cầm tay Tần Lạc, giọng nói đã bình tĩnh nhưng mang dáng dấp cực kỳ mong đợi.

"Tôi đã dùng Toàn Tử Ngọ Hỏa Châm" Tần Lạc cười nói gương mặt tuấn tú đầm đìa mồ hôi trông cực kỳ lôi cuốn. "Trước kia tôi chỉ có thể sử dụng ba mươi hai châm, hôm nay tôi đã dùng bốn mươi tám châm.

"Tiếu Tiếu thế nào rồi?" Lăng Vẫn cẩn thận suy nghĩ nhưng cuối cùng không nhận thấy bất kỳ mối liên hệ nào giữa Toàn Tức Tử Ngọ Châm với việc tỉnh lại của Lăng Tiếu.

"Không biết" Tần Lạc lắc đầu nói.

"Không biết?"- Lăng Vẫn ngạc nhiên. Câu trả lời gì vậy?

"Thế nhưng tạm thời vẫn không chết" Tần Lạc cười nói

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất