Lâm Tử bấm một loạt số trên bức tường. Bức tường thủy tinh thoạt nhìn như trong suốt lập tức tách sang hai bên, để lộ ra cửa chính.
Kiểu bức tường thủy tinh này có thể được điều chỉnh theo nhu cầu. Kiểu tường này có thể thiết kết theo trạng thái bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng từ bên trong có thể quan sát được tình huống bên ngoài, cũng có thể được thiết kế từ bên trong không nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong, còn có thể thiết kế kiểu trong suốt hay tối om, phòng thí nghiệm, tổ chức nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới đương nhiên cho tới lúc này hoàn toàn không thể thiếu những đồ vật này.
Lâm Tử đi tới trước giường bệnh, quan sát Lâm Hoán Khê.
Không thể không nói mặc dù gương mặt Lâm Tử đã thay đổi rất nhiều, gương mặt đã trở nên gầy gò, không đầy đặn như thời thanh xuân nhưng vẫn không được coi như là một người phụ nữ xấu.
Thế nhưng gương mặt bà cực kỳ lạnh lùng, cay nghiệt. Có thể dùng một câu nói phổ biến để hình dung "Bày ra một khuôn mặt khó ưa", giống như có người đàng thiếu nợ tiền bà vậy. Hơn nữa ánh mắt của bà lại cực kỳ đờ đẫn, hoàn toàn không mang sắc thái tình cảm, chỉ có sự tàn nhẫn lạnh như băng giống như kền kền ăn xác thối.
Chính vì vậy mặc dù dung mạo bà không tệ nhưng bà vẫn là người phụ nữ khiến người ta chán ghét..
Lâm Tử đứng yên một chỗ, hai mắt nhìn Lâm Hoán Khê không chớp.
Lâm Hoán Khê vẫn nằm yên, nhìn chằm chằm vào Lâm Tử.
Người phụ nữ này là mẹ nàng, cũng là kẻ thù.
"Hổ dữ không ăn thịt con", mối quan hệ tình thâm, ruột thịt của hai người đã thành sự chê cười của người trong thiên hạ.
Lâm Hoán Khê vẫn nằm yên một chỗ. Cho tới lúc này nàng tuyệt đối không có ảo tưởng người mẹ của mình bất ngờ tỉnh ngộ, mang mình chạy trốn … đây chỉ là tình tiết phim ảnh trên tivi. Trong đời sống thực tuyệt đối không xảy ra.
- Cô rất ngu ngốc.
Cuối cùng Lâm Tử cũng lên tiếng. Lời nói của bà luôn ngắn gọn, rõ ràng … và cả độc ác. Lời nói của bà cũng như gương mặt của mình chính là thứ mà người ta không thích.
- Bà cũng vậy.
Lâm Hoán Khê phản kích.
- Cô không nên tới.
Lâm Tử nói:
- Bảy năm trước, cô đãy rời khỏi nơi này. Cô hẳn không nên quay lại nữa.
- Đây chính là sự quan tâm của bà sao?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Không. Đây chính là lời từ biệt.
Lâm Tử phủ nhận.
- Nói lời từ biệt với ai?
- Nói lời từ biệt với cô.
Lâm Tử không chỉ nói rất khó nghe mà còn rất tối nghĩa, khó hiểu.
Thế nhưng lúc này Lâm Tử không cho Lâm Hoán Khê cơ hội để hỏi. Bà nói:
- Trước tiên nói lời từ biệt với cô, từ nay về sau cô sẽ biến thành một người hoàn toàn khác.
- Giống như bà sao?
- Đúng vậy, giống tôi.
Lâm Tử nói.
- Tôi sẽ phẫu thuật cho cô.
- Biến thành cái gì?
- Cô còn nhớ Quản Tự không?
Lâm Hoán Khê trầm ngâm.
Đương nhiên là Lâm Hoán Khê nhớ, vấn đề là lúc này trí nhớ không còn rõ ràng nữa.
Nếu như Lâm Hoán Khê cố gắng nhớ tới một người đàn ông, nàng chỉ có thể nhớ từng ly từng tý, từng giây từng phút ở cùng Tần Lạc. Phụ nữ khác với đàn ông. Nội tâm của người đàn ông có thể bị lấp đầy bởi một người phụ nữ nhưng còn có thể cho rất nhiều người phụ nữ khác ra vào. Nhưng nếu nội tâm người phụ nữ bị hình ảnh một người đàn ông lấp đầy, không một người đàn ông nào khác có thể tìm cách tiến vào được nữa.
- Cậu ta đã chết thay cô.
Lâm Tử như không khiến người ta sợ thì không ngừng.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lâm Hoán Khê, Lâm Tử nói:
- Thế nhưng cô không nên tự trách mình. Cậu ta không biết điều này.
- Anh ta bị các người khống chế sao?
- Không sai.
Lâm Tử nói.
- Vốn ban đầu họ định tuyển mộ cô nhưng khi chúng tôi điều tra cô, phát hiện ra Quản Tự còn ưu tú hơn cô … cậu ta rất thích dâng hiến chính vì vậy sau khi qua cải tạo, cậu ta hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng tôi, kể cả việc sống chết của cậu ta.
- Bà nói cho tôi biết chuyện này để làm gì?
- Vì muốn cho cô chuẩn bị tâm lý.
Lâm Tử nói:
- Sau cô bị cải tạo, cô cũng được phân nhiệm vụ, giống như việc cậu ta đã làm … nếu như nhiệm vụ thất bại, chỉ có cái chết.
- Chỉ sợ sẽ khiến các người thất vọng.
Lâm Hoán Khê nói.
- Cô sẽ không khiến bọn họ thất vọng.
Lâm Tử nói:
- Cô rất thông minh, có tâm kế. Điều quan trọng nhất là cô còn là hội trưởng hội Trung Y, là vợ chưa cưới của Tần Lạc … nếu như có thể tìm được người phù hợp nhất trên thế giới này, người đó nhất định là cô. Để cô rời khỏi bảy năm trước chính là sai lầm lớn nhất của tôi. Sau bảy năm cô quay lại, đây chính là
- Xem ra bà không hiểu ý tôi.
Lâm Hoán Khê nói:
- Tôi sẽ không để các người làm chuyện gì hết. Tôi tình nguyện lựa chọn cái chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com
- Cô không có quyền lựa chọn.
Lâm Tử nghiêm túc nói:
- Người đã bị cải tạo không còn cơ hội lựa chọn.
- Có.
Lâm Hoán Khê bình tĩnh nói:
- Đơn giản là cần phải tàn nhẫn với bản thân mình hơn mà thôi.
- Được rồi.
Lâm Tử nói:
- Chúng tôi đợi sự lựa chọn của cô nhưng bây giờ tôi bắt đầu giải phẫu.
- Vô cùng vinh hạnh.
- Cũng vậy.
Sau khi hai người có quan hệ huyết thống gần gũi có cuộc trò chuyện có thể coi là cực quỷ dị chấm dứt, cả hai rơi vào trạng thái trầm tư.
Lâm Hoán Khê nhắm mắt lại, nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của bà ấy, không nhìn thấy chủ nhân của gương mặt đó cầm dao hay thứ gì đó mổ đầu hay thân thể của nàng.
Nàng đang nghĩ tới Tần Lạc.
Nàng nghĩ tới lần gặp đầu tiên của hai người, nghĩ tới lúc hắn muốn chữa bệnh cho nàng, nghĩ tới nàng và hắn cùng ăn bít tết bò, nghĩ tới lúc nàng đi mua điện thoại di động cho hắn, nghĩ tới việc hắn mặc quần áo do nàng mua, nghĩ tới những khi hắn ôm hôn nàng … đời người có nhiều chuyện như vậy, chết thật sự không còn gì đáng nuối tiếc.
Lâm Hoán Khê là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn nhưng ông trời lại cho nàng quá nhiều.
Lâm Tử đẩy tới một bàn dụng cụ, dùng một vật giống như vòng da kẹp đầu Lâm Hoán Khê, sau đó bôi một lớp dung dịch lỏng lên bề mặt chiếc vòng da.
Lâm Tử lại đẩy tới một chiếc bàn xe nhỏ. Trên mặt bàn có một chiếc khay to, trên khay có các loại dao to nhỏ khác nhau, kéo, băng gạc, kim băng, nhíp …
Bà không có trợi lý. Bà cực kỳ bận bịu.
Đúng lúc đó đột nhiên âm thanh báo động chói tai vang lên trong phòng.
Tu tu tu …
"Có người xâm nhập. Có người xâm nhập."
Từ loa phóng thanh trên tường vang lên tiếng cảnh báo của bảo vệ.
Người phụ nữ tóc vàng vọt vào trong, vung tay tát vào mặt Lâm Tử, mắng:
- Khi mang cô ta tới có bị theo dõi không?
- Không.
Khóe miệng Lâm Tử rỉ máu nhưn bà vẫn rất bình thản.
- Có kiểm tra xem trên người cô ta có thiết bị theo dõi không?
- Đã kiểm tra.
Lâm Tử nói:
- Đã kiểm tra trên xe một lần. Trước khi vào phòng thí nghiệm cũng kiểm tra lại.
- Đáng chết.
Người phụ nữ tóc vàng vội vàng bỏ ra ngoài.
……………………..
Nếu như có thể dùng một từ ngữ để hình dung tâm trạng lúc này của Lâm Hoán Khê thì chỉ có thể nói là "tuyệt vọng".
Vì bị Ma Thuật Sư ngăn cản nên nàng mất khá nhiều thời gian khiến khi nàng chạy tới nơi, chiếc xe bắt cóc Lâm Hoán Khê đã biến mất.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Lòng Ly như lửa đốt.
Bây giờ cho dù nàng có giết chết Ma Thuật Sư cũng không thể cứu được Lâm Hoán Khê. Thế nhưng không cứu được cô không có nghĩa là không cứu.
Ly túm một người qua đường hỏi:
- Có nhìn thấy một chiếc xe van màu đen đỗ ở đây chạy về hướng nào không?
Ly hỏi bằng tiếng Anh, giọng London rất chuẩn.
Về điểm này thì cho dù Tần Lạc có khổ luyện một, ba hay mười năm cũng không theo kịp nàng.
- Chạy theo hướng kia.
Người thanh niên trẻ bị một cô gái thấp hơn mình một cái đầu túm ngực, nhấc hai chân rời khỏi mặt đất khiến cực kỳ sợ hãi, vội vàng trả lời.
Ly bỏ qua người đó, nàng nhanh chóng đón một chiếc taxi trên đường.
Khi nàng giơ tay cầm tay nắm cửa xe, định mở cửa xe, tay nắm xe đột nhiên bốc cháy sau đó lửa lan càng lức càng mạnh, giống như muốn thiêu đốt cả người và xe vậy.
Ly vội vàng bỏ tay ra. Lái xe taxi đang nói chuyện điện thoại cũng vội vàng cởi dây an toàn, lao ra ngoài kêu cứu hỏa.
Khi nhìn thấy chiếc taxi tự bốc cháy, rất nhiều người đi ở vỉa hè cực kỳ sợ hãi. Cảnh sát tuần tra cũng vội vàng chạy tới.
Đương nhiên Ly biết không phải taxi tự bốc cháy, nó bị đốt.
Ly hung tợn quay người, nàng nhìn thấy Ma Thuật Sư đang nhìn mình chằm chằm với vẻ hung ác.
- Mày không thể đi.
Ma Thuật Sư nói.
- Hay lắ, mày biết nói tiếng Anh.
Ly tức giận, nắm chặt tay vọt về phía Ma Thuật Sư.
Ma Thuật Sư quay người bỏ chạy, giống như không muốn đấu với Ly.
Thế nhưng khi thấy Ly do dự không biết nên tiếp tục đuổi theo hay truy tìm Lâm Hoán Khê, Ma Thuật Sư lại phóng tới một quả cầu lửa, thiêu cháy chiếc xe nàng muốn bắt.
Không có xe, Ly sao có thể nhanh chóng đuổi theo chiếc xe van đã mất tung tích?
- Nếu như vậy thì mày nhất định phải chết.
Ly nghiến răng nói. Nàng nhất định phải tiêu diệt tên giả thần giả quỷ này nếu không cả đoạn đường này nàng bị y quấy rầy không thể làm gì.
- Đây cũng là điều tao muốn nói.
Ma Thuật Sư nói. Giọng y khàn khàn, cực kỳ cổ quái, pha lẫn the thé, giống như giọng nói của người máy vậy.
Ngang sức ngang tài, cuối cùng là tử chiến.