Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 131: Cuộc triệu hồi khẩn cấp

Đối với Tần Lạc mà nói, cách nghĩ của Lệ Khuynh Thành hoàn toàn mới lạ. So với chủ nghĩa lý tưởng của hắn thì nó thực tế và thương nghiệp hóa hơn nhiều.

Cũng có lúc hắn từng nghĩ đến khái niệm "kinh doanh trung y", coi trung y như một thương nghiệp dùng để "kinh doanh". Mọi người tập trung cả lại một chỗ, hiến kế hiến lực, và cùng nhau bàn kế sách, tất cả vì sự phát triển của trung y. Sản phẩm tiêu thụ được là thành quả của quá trình nghiên cứu, tiền kiếm được sẽ phản hồi lại cho công hội, lấy nó làm tiền đề cho sự duy trì và phát triển công hội.

Nhưng, Lệ Khuynh Thành đã quán triệt một cách triệt để, đường lối kinh doanh buôn bán.

Ngay từ đầu, đã kinh doanh dưới hình thức của một doanh nghiệp xí nghiệp. Có người tổ chức, người quyết sách, người nghiên cứu, người đầu tư ..v..v.. Tất cả đều dựa vào tiền đầu tư của mỗi người là bao nhiêu để tiến hành chia cổ phần.

Nếu về sau sản phẩm của thành viên công hội có mặt trên thị trường, thì sẽ tùy theo giá trị sản phẩm để thưởng một phần cổ phiếu nhất định hoặc một số tiền tương ứng. Đợi cho đến khi cái bánh ngọt này càng làm càng lớn, lớn đến một mức độ nào đó, thì sẽ tiến hành đóng gói bao bì cho nó để đưa ra thị trường. Dùng số tiền kiếm được trong thị trường cổ phiếu để nuôi lại công hội trung y, nuôi những người làm trong ngành nghề trung y và có cống hiến cho công hội trung y.

Phải chú ý đến vấn đề ăn uống của người ta trước, mới có thể hô khẩu hiệu với người ta.

Bạn cứ lớn tiếng hét lên "yêu nước, yêu trung y", nhưng những bác sỹ trung y đều sắp chết dói hết cả rồi. Ai còn có hứng thú đùa với bạn nữa?

Lệ Khuynh Thành đã miêu tả bối cảnh doanh nghiệp cùng con đường phát triển của nó rõ ràng thế này rồi, cho dù Tần Lạc là một tên không biết gì về kinh doanh buôn bán, thì hắn cũng có thể hiểu việc này là như thế nào.

Không thể không nói rằng, mạch suy nghĩ của Lệ Khuynh Thành chín chắn hơn Tần Lạc rất nhiều, cũng hợp lý hơn rất nhiều.

Suy tính của Tần Lạc cũng không tồi. Nhưng, yếu tố "do con người" quá rõ ràng.

Nếu mà Tần Lạc gặp phải sự cố gì, không thể tiếp tục đảm nhận hội trưởng công hội trung y, hoặc sau hàng trăm năm nữa, Tần Lạc đắc đạo thăng thiên bởi cứu trị cho rất nhiều bệnh nhân hoặc đắc tội quá nhiều phụ nữ mà bị họ nguyền rủa phải xuống địa ngục, công hội trung y đổi một người lãnh đạo mới, thì liệu người đó có tiếp tục phương châm chính sách cùng với con đường phát triển đã định của mình không?

Đối với tương lai, Tần Lạc không có một chút tự tin nào cả.

Nhưng đường lối của Lệ Khuynh Thành lại giải quyết được vấn đề này một cách hoàn hảo. Bởi vì thực hiện chế độ cổ phiếu này, tất cả cổ đông đều có tiếng nói trong công ty. Đến khi đó, sẽ không còn hiện tượng một người diến thuyết nữa. Kể cả mình không còn nữa, hay là đổi người khác lên lãnh đạo. Nhưng, chỉ cần chế độ cổ phiếu vẫn còn tồn tại, Công Hội Trung Y tất nhiên vẫn phát triển theo đúng con đường này.

Nếu như được đem ra thị trường, cùng với chế độ quản lý tài vụ và thị trường giám sát nghiêm ngặt, thì càng có thể duy trì khả năng tồn tại và phát triển của nó. Không chỉ trong vài năm, vài chục năm, chỉ cần thị trường chứng khoán không bị sụp đổ, có lẽ hắn có thể duy trì đến cả trăm năm ngàn năm.

Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành đang đứng gãi đầu gãi tai trước mặt mình, liền nói: " Cô hiện giờ còn bao nhiêu việc phải làm, vậy mà vẫn còn thời gian để làm chức trợ lý quèn này sao?"

" Trợ lý quèn?" Lệ Khuynh Thành cười khẽ. " Chàng ngốc, anh đừng nói với tôi là anh không phát hiện ra tiềm lực của thị trường nơi đây nhé? Nếu Công Hội Trung Y nghiên cứu ra vài sản phẩm tiêu thụ tốt, thì chúng ta phải lập tức đóng gói chúng và tung ra thị trường. Đến lúc đó, cái cổ phiếu có chất lượng này sẽ thu hút người đầu tư, làm họ theo đuổi một cách điên cuồng. Lúc đó, tiền tài sẽ giống như những cục tuyết lớn bổ nhào đến anh. Anh chỉ có thể nhìn thấy những con số trong tài khoản của anh tăng vùn vụt, tăng theo từng giây từng phút, nhưng anh lại không thể nào đếm xuể mình rốt cuộc là có bao nhiêu tiền ___ lẽ nào anh lại không thích cảm giác đó sao? Tần Lạc, nếu thực sự ngày đó xảy ra, thì anh sẽ là một đại gia giàu nhất thế giới. Tài sản của anh sẽ vượt qua cả Bill hiện nay."

" Tôi rất tán thành với suy nghĩ của cô." Tần Lạc nói. " Nhưng, việc này không phải một mình tôi có thể quyết định được. Tôi còn phải bàn bạc thêm với bộ trưởng Thái."

" Không sao. Tôi nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý cả thôi. Chỉ có điều, họ sẽ mở miệng đòi nhiều cổ phần hơn mà thôi. Tất nhiên, đây cũng là việc bất đắc dĩ." Lệ Khuynh Thành dự đoán trước nói.

" Cô lại đang xem bói à?" Tần Lạc hỏi.

" Không. Đây là phân tích. Nếu bộ trưởng Thái không phải là một người ngu ngốc, thì ông ấy nên hiểu là làm thế này có tác dụng lớn đối với việc phát triển của trung y và cũng là cống hiến không nhỏ cho ngành thuế Trung Quốc. Những hãng y dược đứng đầu của nước ngoài, có hãng nào không đánh ra thị trường chứ? Chúng ta muốn làm về mặt này, thì cũng phải có khả năng đưa ra một xí nghiệp mà mình nắm trong tay mới được." Lệ Khuynh Thành phản bác nói.

"Để tôi thử xem sao." Tần Lạc gật đầu.

"Được. Có điều, anh rốt cuộc có muốn tôi, tên trợ lý quèn hội trưởng này không?" Lệ Khuynh Thành hờn dỗi hỏi.

" Muốn." Tần Lạc đáp lời. Trình độ kinh doanh của hắn không ổn, đúng là phải cần đến một trợ lý như Lệ Khuynh Thành để giúp hắn thu xếp những việc này. Nếu không, chỉ nói đến thời kỳ chuẩn bị công việc không thôi cũng đủ làm hắn phát điên lên rồi.

" Có thế chứ. Đàn ông không được nói không muốn. Nhớ đấy nhé." Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền nhìn nhau cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com

" ____ " Tần Lạc đúng là phục người phụ nữ này sát đất, lời nói nào đến miệng của cô ấy cũng đều có thể có một ý nghĩa khác nhỉ?

"Đúng rồi. Còn một tin tốt lành nữa muốn nói với anh." Lệ Khuynh Thành nói.

" Là gì vậy?" Tần Lạc hỏi.

" Tư Tuyền đã đồng ý, sau khi về sẽ từ chức công việc người mẫu hiện tại của cô ấy. Và cô ấy sẽ là người chủ yếu phụ trách thị trường tiêu thụ phấn dưỡng da Kim Dũng ở Đài Loan. Trước tiên sẽ giúp đỡ khởi xướng phiên bản nghiệp vụ nơi đây." Lệ Khuynh Thành nói.

" Vội vàng như vậy sao?" Tần Lạc hỏi. Sản phẩm của họ còn chưa ra thị trường, đã thành lập công ty con ở Đài Loan?

" Khâu tiêu thụ quan trọng nhất chính là thành lập con đường phô trương hàng hóa. Lần quảng cáo của bộ ảnh nữ vương và bộ ảnh vẽ lông mày này không chỉ giới hạn ở đại lục, mà sẽ bao trùm cả Hồng Kông và Đài Loan. Nếu đến lúc đó tuyên truyền quảng cáo đến đó mà trên thị trường lại không có hàng bán. Thì đó sẽ là một đòn trí mạng cho chúng ta. Chỉ cần có một sản phẩm của hãng nào đó giống với sản phẩm của chúng ta xuất hiện và có chỗ đứng trên thị trường, thì chúng ta hối hận cũng không kịp đâu." Lệ Khuynh Thành giải thích nói.

" Ha ha. Những cái này tôi cũng không được hiểu cho lắm. Hai người cứ xem thế nào hợp lý thì làm." Tần Lạc nhìn Trần Tư Tuyền, nói: " Tư Tuyền chấp nhận từ bỏ công việc yêu thích của mình sao?"

Lệ Khuynh Thành cười mắng, nói: " Cái này thì có gì mà lưu luyến cơ chứ? Đến trái tim của cô ấy đều cho anh rồi, chỉ có anh vẫn không biết gì mà thôi."

" Yêu tinh Lệ. Cô lại nói linh tinh rồi." Trần Tư Tuyền đá vào chân Lệ Khuynh Thành một cái rồi nói.

Sau đó liền quay sang nhìn Tần Lạc, nói: " cho dù có thích, thì cũng không thể làm cả đời được. Ngày trước tôi cũng từng nghĩ đến chuyện đầu tư buôn bán, nhưng đều chưa tìm thấy mục tiêu nào tốt cả. Tôi cũng rất xem trọng sản phẩm của mấy người, phải biết rằng, tôi đã đích thân thử nghiệm qua rồi đó. Đã có một cơ hội như vậy, thì tôi cũng muốn quay lại Đài Loan thử một lần xem sao. Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhất định sẽ làm cho phấn dưỡng da Kim Dũng nổi như cồn ở Đài Loan. Ông chủ lớn, không lẽ anh lại không đồng ý sao?"

"Đồng ý. Tôi rất đồng ý ấy chứ." Tần Lạc giải thích liên hồi. Trần Tư Tuyền vốn là một người mẫu nổi tiếng của Đài Loan, để cho cô ấy lo mảng này, có lẽ thị trường sẽ được nhanh chóng mở ra.

Lệ Khuynh Thành tìm cô ấy đến làm, không chỉ là do quan hệ tình bạn giữa hai bên. Hẳn là cũng có nghĩ đến phương diện này.

" Cậu bé buổi trưa có chuyện gì phải làm không? Nếu không có chuyện gì, thì đi mua sắm cùng hai chị của cậu đi. Ngày mai chị Trần Tư Tuyền của cậu phải rời khỏi đây rồi, cậu không dẫn người ta đi chơi cho tử tế được sao? Người ta bay từ Đài Loan xa xôi đến đây, đều là vì cậu đấy." Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói.

" Chắc là không vấn đề gì." Tần Lạc nói. Sáng nay hắn không có tiết, đến chiều mới có hai tiết chẩn đoán.

Vừa mới dứt lời, thì tiếng kêu từ chiếc di động trong túi quần reo lên.

Hiện lên số gọi đến là số của Lâm Thanh Nguyên, điều này làm Tần Lạc cảm thấy có chút gì đó không bình thường.

Sáng sớm thế này, sao gia gia lại gọi điện đến đến đây cho mình nhỉ ?

" Tần Lạc, giờ cháu đang ở đâu?" Giọng nói của Lâm Thanh Nguyên trầm lắng, làm Tần Lạc nghe xong càng thêm lo lắng khôn lường. Bình thường cho dù có ở phòng làm việc, ông Lâm cũng không dùng cái giọng điệu nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với mình.

" Cháu ở chỗ bạn của cháu. Lâm gia gia, có chuyện gì vậy?" Tần Lạc lên tiếng hỏi.

" Lập tức đi ra ngoài. Có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm cháu để bàn. Bây giờ ta không ở nhà. Ngoài cổng có xe đợi đón cháu." Ông Lâm nói.

" Lâm gia gia, là chuyện gì vậy?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi.

" Không tiện nói qua điện thoại. Cháu đến rồi sẽ biết liền. Phải nhanh lên đấy." Lâm Thanh Nguyên nói rồi liền cúp điện thoại.

" Có chuyện gì xảy ra rồi sao?" Lệ Khuynh Thành lo lắng hỏi.

" Không rõ. Tôi phải quay về nhà một chuyến." Tần Lạc đứng dậy nói.

" Có chuyện gì thì gọi cho tôi." Lệ Khuynh Thành cũng không níu giữ hắn lại, cũng không có ý kéo dài thời gian.

"Được. Tư Tuyền, đợi tôi xong việc rồi sẽ đến đi với cô." Tần Lạc cười nói.

" Không sao. Anh cứ đi làm việc của anh đi." Trần Tư Tuyền vẫy vẫy Tần Lạc.

Tần Lạc mặc xong áo liền bước nhanh ra phía ngoài.

Ngồi xe quay về ngôi biệt thự nhà họ Lâm, từ đằng xa đã nhìn thấy có một chiếc Audi màu đen dừng ở trước cổng .

Nếu Tần Lạc có thể nhìn mà hiểu được biển số đằng trước của xe thì có lẽ sẽ đoán ra được là ai muốn tìm hắn. Đáng tiếc là đến bằng lái xe hắn cũng không có, thì đừng nói đến chuyện hiểu những ý nghĩa đặc biệt trên biển số xe kia.

Nhìn thấy Tần Lạc xuống xe, chị Lý đứng ở cổng đợi vội vàng chạy đến đón, rồi nói: " Tần Lạc, họ đợi cậu cả nửa ngày trời rồi đấy. Cuối cùng cậu cũng đã về."

Chị Lý cũng chỉ là một người phụ nữ trung niên, đột nhiên có hai người khách trông kỳ lạ như vậy, chị cũng không biết phải tiếp đãi như thế nào. Mời họ vào trong nhà, họ cũng không vào. Rót trà cho họ uống, họ cũng không uống. Nói chuyện với họ thì họ không thèm để ý. Chị đứng ở bên cạnh mà lo lắng muốn chết.

Thế nên, khi nhìn thấy Tần Lạc về, chị tỏ ra có phần kích động.

Trong lúc chị Lý đang nói, thì có hai người đàn ông mặc đồ đen đeo kính đen bước tới, nhìn Tần Lạc từ trên xuống dưới, hỏi: " Anh chính là Tần Lạc tiên sinh?"

" Là tôi đây." Tần Lạc gật đầu.

" Viện trưởng Trần nói chúng tôi đến đón anh. Xin anh đi cùng chúng tôi một chuyến." Người đàn ông mặt vuông chữ điền đứng bên trái nói.

" Chúng ta đi đâu vậy?" Tần Lạc hỏi.

"Đi rồi thì anh sẽ biết." Người đàn ông mặt vuông lạnh lùng nói.

Tần Lạc biết là không thể hỏi điều gì từ miệng hai người này, thà không nói gì thêm còn hơn, bèn đi theo họ lên xe.

Rất nhanh, xe liền khởi động đưa Tần Lạc đi về hướng mà hắn không hề biết là đi đâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất