Mời Chiến Hiệp Ca ngồi xuống, Lý tẩu sau khi đưa nước trà lên, Tần Lạc lúc này nói: "Anh Chiến tìm tôi có chuyện gì?"
Hắn cũng không nói nhất định phải giúp, hai người còn chưa đạt tới giao tình như vậy.
" Cậu Tần là bác sĩ, tôi là người bệnh. Người bệnh tìm đến bác sĩ, tự nhiên là muốn thỉnh cầu chữa trị giúp". Chiến Hiệp Ca vừa cười vừa nói.
Ánh mắt Tần Lạc liền không kìm nổi mà chuyển lên trên đùi Chiến Hiệp Ca, hắn biết một cái chân của hắn đã bị đạn pháo làm biến mất.
" Không phải là chân ". Chiến Hiệp Ca nói. Hắn khom người kéo quần của mình lên, nói: "Chân này đã không còn thuốc nào cứu được".
Tần Lạc sau khi thấy hít một ngụm khí lạnh, quả thật không còn thuốc nào cứu được.
Chân của hắn không phải là bị nổ bị thương hoặc là bị nổ nát, mà là cả bắp chân bị nổ rớt.
Nửa đoạn chân giả phía dưới là dùng tài liệu tính chất đặc biệt chế luyện mà thành, ngay cả chân cũng là giả. Khó trách hắn mỗi lần đi đường, đều thật cẩn thận mà nâng chân giả này lên trước. Chân giả như vậy quả thật không tiện đi lại.
" Thật xin lỗi ". Tần Lạc nói.
" Sao xin lỗi?" Chiến Hiệp Ca cười hỏi.
"Anh là anh hùng. Nhưng tôi lại không thể ra sức". Tần Lạc nói.
Chiến Hiệp Ca cười to, nói: "Cậu là bác sĩ, không phải là thần tiên, có bác sĩ nào có thể trị liệu người bệnh chứ? Nếu cậu nói xin lỗi với tôi, những đồng bạn không thể cứu chết trận tại chỗ kia, cậu sẽ nói với họ cái gì?"
" Đứng ở trên lập trường của tôi, luôn hy vọng có thể làm nhiều một ít". Tần Lạc nói, hắn mặc kệ người khác tin hay không, hắn đúng là nghĩ như vậy. Chức trách của bác sĩ chính là cứu sống, mà mấy chiến sĩ bảo vệ quốc gia là mục tiêu cứu trợ hàng đầu của họ.
Trong mắt hắn, người không có ba bảy loại, chỉ là thân, lạ có khác. Bởi vì quan hệ Long Vương, quân sư Phó Phong Tuyết cùng với bọn người Ly, hắn có một loại thiện cảm trời sinh với quân nhân. Nếu như có thể, hắn không hy vọng những chiến sĩ thiết huyết làm ra cống hiến khổng lồ vì quốc gia này mang theo đau đớn trải qua những năm cuối đời.
" Người khác nói, tôi không tin". Chiến Hiệp Ca nhìn Tần Lạc lộ vẻ nghiêm túc, nói: "Cậu nói, tôi tin. Cho nên tôi bảo hôm nay tới đặt quan hệ, sau này thân cận với cậu hơn một chút. Ở trong mắt tôi, cậu cũng là anh hùng. Thậm chí, cậu còn làm nhiều hơn bọn tôi một ít".
Tần Lạc xua tay, nói: "Hai chúng ta cũng đừng có thổi phồng cho nhau. Chân của anh tôi bất lực. Anh còn có chỗ nào cần tôi giúp?"
Vì vậy, Chiến Hiệp Ca liền bắt đầu cởi quần áo.
Tần Lạc đổ mồ hôi!
" Chẳng lẽ, anh cũng không có tấm X quang sao? Mấy thứ đó tôi cũng có thể xem hiểu mà". Tần Lạc thầm nghĩ ở trong lòng, không có nói ra.
Chiến Hiệp Ca nhanh chóng cởi bỏ quần áo nửa người trên của mình, sau đó chỉ vào bộ ngực, nói: "Vấn đề ở chỗ này ".
Ánh mắt Tần Lạc không có bị da thịt màu đồng cổ của hắn hấp dẫn, cũng không có bị cơ bắp gồ lên tráng kiện của hắn hấp dẫn, hắn bị vết thương trên người gã hấp dẫn.
Có người nói, vết sẹo là huy chương tốt nhất của nam nhân. Nhưng mà, thấy trên người Chiến Hiệp Ca chi chít mấy chục vết sẹo lớn nhỏ, không thể không phát ra cảm thán như vậy: Trời cao quá không công bình, huy chương cho người nam nhân này cũng quá nhiều rồi? Nguồn: http://truyen360.com
Có thể nói, trên người của hắn vốn không có một bộ phận nào lành lặn.
Vết thương do vết đao, đạn làm bị thương, hố bom, còn có một số lợi khí nào đó không biết tạo ra. Chiến Hiệp Ca giống như là binh khí hình người được khâu vá sửa lại vô số lần.
"Những vết thương khác đều không ngại". Thấy ánh mắt Tần Lạc quét tới quét lui ở vết thương của hắn, Chiến Hiệp Ca cười giải thích: "Có vết là dao đâm, có vết là đạn bắn vào lại nhổ ra để lại, còn có vết chính là mảnh đạn cắm vào... Cũng chỉ có vết thương ở bộ ngực này khiến người ta có hơi phí não".
Tần Lạc theo hướng hắn chỉ sờ qua, chân mày không khỏi nhíu lại, nói: "Đây là mảnh đạn?"
"Phải". Chiến Hiệp Ca nói. "Từng chụp X quang. Đã từng thấy hình dạng của nó. Không tính lớn, đầu nhọn tam giác".
"Đè ở thần kinh". Tần Lạc nói.
"Đây chính là nguyên nhân tôi tới tìm cậu". Chiến Hiệp Ca nói. "Những mảnh đạn khác đều thông qua giải phẫu đã lấy ra rồi, chỉ có mảnh này không có bác sĩ nào dám mổ cho tôi. Bọn họ nói nếu phẫu thuật, có hai loại khả năng. Một là đứt dây thần kinh, biến tôi thành kẻ ngốc. Còn một khả năng khác là sẽ thương tổn đến tim... Bởi vì vị trí nó với trái tim thật sự quá gần. Đây cũng là nguyên nhân bây giờ tôi không dám làm vận động kịch liệt. Một khi nhúc nhích, thì có thể khiến mảnh đạn kia đâm rách trái tim".
" Cho dù để tôi làm trị liệu, cũng sẽ gặp phải hai loại khả năng này". Tần Lạc nói.
Chiến Hiệp Ca có chút tiếc nuối, hỏi: "Xác xuất thành công có bao nhiêu?"
"Bốn mươi phần trăm". Tần Lạc đáp.
Chiến Hiệp Ca liền cười, nói: "Những bác sĩ kia nói cho tôi biết chỉ nắm chắc hai mươi phần trăm".
Tần Lạc nghĩ, bọn họ đương nhiên nói cho anh biết chỉ nắm chắc có hai mươi phần trăm. Giải phẫu này thật sự là nguy hiểm vô cùng, nếu nói cho anh biết là bốn mươi phần trăm, kết quả lại xuất hiện vấn đề, hậu quả này do ai gánh chịu?
Tần Lạc thành thật hơn bọn họ một chút, hoặc là nói ngu ngốc hơn một chút, hắn quả thật nắm chắc bốn mươi phần trăm, cho nên liền trực tiếp nói cho bệnh nhân.
Hắn cho tới bây giờ cũng không muốn giấu diếm người bệnh, cũng không muốn giấu diếm người nhà người bệnh... Rất ít người ngoại trừ, thí dụ như Jackson.
" Khi nào thì có thể mổ?" Chiến Hiệp Ca hỏi.
" Tạm thời không vội ". Tần Lạc nói. "Tôi viết một đơn thuốc cho anh đã. Anh dựa theo đơn thuốc này để uống".
"Được". Chiến Hiệp Ca thoải mái đáp ứng. Hắn không có hỏi Tần Lạc sao để hắn uống thuốc, cũng không có hỏi thuốc này có ích lợi gì. Giống như là hạ cấp chấp hành nhiệm vụ thượng cấp. Có một số vấn đề, là không cần đáp án.
Tần Lạc liền lấy giấy bút, viết một dãy dài tên thuốc. Sau đó hắn đặc biệt khoanh tròn hai vị thuốc, nói: "Hai vị thuốc này dường như khó mua. Có thể đến Tể Thế Đường xem thử. Ở trung lộ Huyền Vũ".
"Được". Chiến Hiệp Ca nhận lấy phương thuốc, nói: "Cám ơn ".
"Không cần khách khí". Tần Lạc nói.
Hắn để giấy bút trong tay qua một bên, nâng chén trà trên bàn lên, người ngửa ra sau, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Chiến Hiệp Ca, nói: "Còn có chuyện gì khác không?"
" Không còn". Chiến Hiệp Ca nói.
"Luôn cảm giác anh còn có chuyện gì chưa nói ra". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Chiến Hiệp Ca thầm kinh ngạc, nghĩ thầm, tâm tư người trẻ tuổi này thật sự quá mẫn cảm đi? Chẳng lẽ còn có giác quan thứ bảy của nam nhân sao?
Hay là, vẻ mặt của mình quá lộ liễu?
"Hai chuyện đều đã được như ý nguyện. Quả thật không còn việc gì". Chiến Hiệp Ca nói.
" Có việc không nên khách khí". Tần Lạc nói.
"Những người như tôi cũng không biết hai chữ khách khí viết như thế nào". Chiến Hiệp Ca cười to. Nghĩ thầm, tìm cậu xin "Kim hạp dược phương", cậu có cho không?
Chiến Hiệp Ca không ở lại ăn cơm, hàn huyên với Tần Lạc một hồi liền cáo từ rời đi.
Tần Lạc đưa hắn trở về, Bối Bối đã từ trên lầu đi xuống.
"Ba, người đó là ai vậy?" Bối Bối tò mò hỏi.
"Con thấy hắn?" Tần Lạc cười hỏi.
"Dạ. Con ở trên lầu thấy hắn". Bối Bối nói. "Hắn trừng mắt nhìn con một cái, thật dọa người".
"Người ta là nhìn con một cái, không phải là trừng con một cái". Tần Lạc cười uốn nắn. Quân nhân đặc chủng cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm không biết. Điểm này, hắn từ trên người quân sư cùng đám Ly mà cảm nhận được.
Bối Bối núp ở trên lầu rình coi, lúc hắn không xác định thân phận đối phương, ánh nhìn đầu tiên nhất định sẽ rất hung hãn.
Chỉ là, Chiến Hiệp Ca dùng thân phận như vậy tiếp xúc với mình, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Có đôi khi, Tần Lạc cảm giác mình chính là một đại mỹ nữ tuyệt thế, ai cũng muốn đi lên sờ ngực hắn, sờ mông hắn thử xem có thể chiếm chút tiện nghi, kiếm chút béo bở hay không...
-------------
---------------
" Thiếu niên y vương" Quả nhiên sáng tạo kỳ tích, doanh thu của nó cuối cùng dừng ở 1 tỷ 390 triệu. Nói cách khác, so với doanh thu của "Avatar" còn thêm 700 triệu.
Không nên xem thường 700 triệu này, nó là tổng doanh thu một bộ phim đầu tư trung bình. Còn một bộ phim thể truyện ký đầu tư chưa tới 500 triệu lấy được doanh thu 1 tỷ 390 triệu... cho dù dùng bất kỳ từ ngữ nào để khen ngợi đều không quá đáng.
Đương nhiên, cũng có người sẽ nói một số lời là "Thiếu niên y vương" sở dĩ có thể có doanh thu cao như vậy, chủ yếu là vì quần thể nhân viên công vụ mua vé cho nó.
Loại tâm lý ăn không được nho nói nho chua này, tất cả mọi người chỉ nghe cười xong rồi quên. Cho dù không có nhân viên công vụ mua vé, doanh thu "Thiếu niên y vương" là bao nhiêu?
Vẫn là NUMBERONE phim Trung Quốc!
Có một số người chỉ thấy vòng hoa trên đầu người khác, lại không nhìn thấy bụi gai dưới chân mà người khác đã vượt qua. Những người này bụng dạ hẹp hòi không có tim không có phổi.
Thời hạn truyền bá độ hot của "Thiếu niên y vương" Đã qua, rạp chiếu phim cũng biết rất khó dùng bộ phim này để kiếm thêm tiền nữa, chỉ đành vừa tiếc nuối vừa cảm kích mà hạ nó xuống. Lại có loạt phim đi lên, bọn họ cần nhiều phim để giữ nó lại.
Phóng viên chặn Tần Lạc ở trong nhà mấy ngày, mãi đến khi "Thiếu niên y vương" hạ xuống cũng không thể phỏng vấn được Tần Lạc. Lúc này bọn họ hoàn toàn hết hy vọng, cuối cùng từ tiểu khu bọn Tần Lạc ở rút lui.
So với Tần Lạc không muốn phối hợp, cả đám diễn viên, nhân viên Lý Thu Bạch, Phùng Đại Cương vẫn rất thích tiếp nhận phỏng vấn.
Hoạt động tuyên truyền đã kết thúc toàn bộ, bây giờ chính là lúc củng cố nhân khí. Chấp nhận phỏng vấn nhiều một chút, tham gia nhiều hoạt động một chút đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt.
Bây giờ, Lý Thu Bạch đã trở thành ngôi sao lớn hoàn toàn xứng đáng trong giới giải trí.
Tần Lạc định đi xem thử Văn Nhân Mục Nguyệt, một là đã lâu không gặp nàng, cũng rất nhớ. Mặt khác, phim đạt được doanh thu cao như vậy, hắn dù sao cũng phải qua nhận ca ngợi của cô gái này.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tần Lạc cảm thấy sự khen ngợi của Văn Nhân Mục Nguyệt đặc biệt làm cho người ta cực kích động.