Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1343: Một màn xấu hổ

Lời này đầy vẻ tự tin và cuồng vọng. Trong mắt Đại Đầu đám bảo vệ này thân thủ không tệ nhưng không nhất định là có thể ngăn cản được hắn, tuy nhiên trong mắt bọn Văn Nhân Không thì hành vi của Đại Đầu là cuồng vọng, là không có đầu óc.

Đại Đầu chỉ có một mình còn bên kia là mười mấy người, tính toán như thế nào thì bên Văn Nhân đều chiếm ưu thế.

Nói đến "giao súng ra không giết chết", lời này nên để đám bảo vệ nói hơn là Đại Đầu hắn? vấn đề là vẽ mặt và bộ dáng thành thật của hắn làm cho người ngoài nhìn vào cũng không nhẫn tâm mắng hắn là đồ ngu.

"Bỏ súng xuống". Văn Nhân Không chỉ vào Đại Đầu nghiêm nghị quát: "Mày có biết mày đang ở đâu không, mày có biết mày đang làm cái gì không?".

"Biết chứ". Đại Đầu nói.

"Biết rõ thì sao còn chưa thu súng lại?". Văn Nhân Trăn cùng bị đám hai người Tần Lạc, Đại Đầu này làm cho tức giận đến váng đầu. Tại sao thằng này lại ngu đến vậy?

"Đây là trách nhiệm của tôi. Thứ cho khó tòng mệnh". Đại Đầu nói.

"Mày dám rút súng trong nhà riêng người khác còn dám nói cái gì chức trách sao?" Văn Nhân Không cười lạnh nói: "Người đâu. Đi lên tước vũ khí. Nếu như bọn hắn dám phản kháng thì cho nếm một chút đau khổ cũng được".

Gã cầm đầu đội bảo vệ lập tức ra hiệu, sau đó có hai gã bảo vệ bên cạnh lao về phía Đại Đầu.

Bịch, bịch.

Đại Đầu vung tay ra đánh vào mặt một gã bảo vệ kia. Gã này kêu to lên rồi ngã xuống đất.

Ba. Thân thể của hắn không ngừng lại mà tiếp tục nghiêng người dùng cùi chỏ đánh vào ngực tên bảo vệ còn lại. Tên này cũng rên lên một tiếng rồi máu từ khóe miệng chảy ra.

Diễn biến xác thực là có điểm hung ác bất quá kẻ gây ra lại là Đại Đầu. Đại Đầu lúc này mới dùng súng chỉ vào gã đội trưởng bảo vệ nói : "Tao có thể nổ súng còn bọn mày thì không thể".

"Nổ súng bắn vào chân hắn". Văn Nhân Không thật sự nổi giận. Lửa giận ngập trời khiến hắn quyết định vô luận là có phải trả giá bao nhiêu cũng muốn giết chết tiểu tử này.

"Các người có biết nổ súng bắn bộ đội đặc chủng thì chịu tội gì không?", Đại Đầu lạnh như băng hỏi.

"Nói bậy". Văn Nhân Trăn mắng: "Có bộ đội đặc chủng nào chạy tới đây làm hộ vệ cho người ta, nhất là còn làm hộ vệ cho một gã bác sĩ? Mày cho là chúng ta ngu ngốc sao?".

Ba.

Mặt Văn Nhân Trăn bị một cái gì đó đập vào. Bởi vì vật này bay đến rất nhanh nên nứt hắn đỏ ửng lên.

"Muốn chết hả". Hắn nắm chặt tay lại cực kỳ tức giận. Đại thiếu gia Văn Nhân gia tộc từ nhỏ đến giờ chưa tùng bị người ta đánh.

"Các người trước khi động thủ tốt nhất là nên xem kỷ Giấy chứng nhận dưới chân đi đã". Đại Đầu nói.

"Tao không tin mày là bộ đội đặc chủng". Văn Nhân Tự Tức chạy tới nhặt văn bản dưới đất lên nhưng lập tức hắn lại đưa cho Văn Nhân Trăn nói : "Đại ca, em xem không hiểu lắm, anh xem thử đi".

Văn Nhân Trăn cầm lấy cái Giấy chứng nhận này nhìn thoáng qua liền hiểu cái này không phải đồ giả. Người này đúng là bộ đội đặc chủng.

Nói như vậy, việc này khó làm rồi.

"Để tao nhìn xem". Văn Nhân Không quát to. Hắn cho rằng Văn Nhân Trăn cùng nhìn không ra cái Giấy chứng nhận này là thiệt hay giả.

Văn Nhân Trăn cầm Giấy chứng nhận trong tay đưa tới, Văn Nhân Không vừa cầm lấy đã thấy tay nặng trịch. Sau đó lại nhìn vào hoa văn và con dấu thì hắn có cảm giác hoa cả mắt.

Thằng nhải này đúng là bộ đội đặc chủng, hơn nữa địa vị còn không nhỏ. Văn Nhân Không tuy kinh doanh không giỏi nhưng ánh mắt của hắn cũng rất được.

"Có đúng không?" Văn Nhân Trăn hỏi.

Văn Nhân Không gật đầu rồi nhìn sang Đại Đầu cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào cho tốt. Người ta có miễn tử kim bài đấy, động vào hắn sao.

Còn Tần Lạc sau khi gọi Đại Đầu bảo hộ thì toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt lên tình hình bệnh tật của Văn Nhân Đình lão gia tử.

Hắn lúc này đang cầm một cây ngân châm, ngân châm vốn có tác dụng thật lớn, có thể cứu người mà cũng có thể hại người. Muốn xem tác dụng của nó thế nào thì phải tùy vào hoàn cảnh, ít ra hiện tại nó được Tần Lạc cầm trong tay thì thành công cụ cứu người.

"Có cồn và bông khử trùng hay không?" Tần Lạc hỏi.

Văn Nhân Chiếu cơ linh chạy ra ngoài lấy sau đó mang vào một hộp y tế. Tần Lạc mỡ ra nhìn thoáng qua, bên trong có đầy đủ các loại dụng cụ chữa bệnh, ngoài ra còn có một hộp ngân châm và khá nhiều cồn lẩn băng bông.

Tần Lạc lấy ngân châm ra vừa dùng cồn khử độc vừa nói: "Văn Nhân Chiếu, vén quần ông em lên".

"Hào". Văn Nhân Chiếu thấy nó có thể làm trợ thủ cho Tần Lạc thì phi thương kích động, nó cảm thấy rốt cuộc mình đã tìm được việc có thể làm hơn nữa có thể trở thành sự nghiệp phấn đấu cả đời rồi. Hắn nhanh nhẹn đem ống quần của Văn Nhân Đình vén lên rồi nói: "Tỷ phu, như thế này phải không?"

"Em làm rất tốt". Tần Lạc gật đầu nói.

Được Tần Lạc khích lệ. Văn Nhân Chiếu kích động đến mức khó kiềm chế, nó vui vẻ hỏi: "Tỷ phu, còn có gì cần em làm nữa không?"

"Có". Tần Lạc nói.

"Làm cái gì nữa? Em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ". Văn Nhân Chiếu lập quân lệnh trạng nói.

"Im miệng".

"----------"

Quả nhiên, nhiệm vụ này Văn Nhân Chiếu hoàn thành vô cùng tốt.

Văn Nhân Mục Nguyệt đứng tại đầu giường Văn Nhân Đình lão gia tử nhìn Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu mà trong lòng thấy ôn hòa và an ổn. Cô biết mình đang gặp nguy cơ. Nếu như gia gia mất đi hoặc là cử hôn mê bất tỉnh như vậy thì trong một thời gian rất dài cô sẽ rất gian nan.

Văn Nhân gia tộc không phải của mình cô mà là cả Văn Nhân gia tộc đồng sở hữu. Tuy hiện tại do cô chấp chưởng điều hành nhưng đến lúc gia gia mất đi thì bọn họ hoàn toàn có quyền yêu cầu phân phối lại quyền lực và tài sản, những cái này đều khiến cho cô gặp rất nhiều phiền toái.

Không phải Văn Nhân Mục Nguyệt tham luyến quyền lực mà cô phi thường hiểu những vị thúc bá này thân toàn tật xấu, nếu bọn họ chỉ muốn ăn uống hay mua xe xịn thì cũng không có vấn đề gì nhưng nếu để cho bọn họ đi kinh doanh, đi kiếm tiền thì không ổn vì bọn họ không có khả năng đưa ra phán đoán và quyết sách trọng yếu.

Riêng cô lúc này lại không có khả năng thâu tóm cả gia tộc, ít nhất là lúc này. Văn Nhân gia tộc là một chỉnh thể, nếu để bị chia ra làm mấy cái khối thì bọn họ rất dễ dàng bị đối thủ cắn nuốt.

Văn Nhân Đình đã đem trách nhiệm chấn hưng gia tộc giao lên vai mình, Văn Nhân Mục Nguyệt quyết không thể khiến cho nó trầm luân hoặc là đơn giản biến mất như vậy.

Vì vậy mà khó khăn mấy cũng không dọa được cô, cùng không làm khó được cô.

Ngay lúc cò vừa mới tiếp nhận vị trí gia chù thì đã gặp cảnh loạn trong giặc ngoài, so với dự kiến thì khó khăn gấp mười, thậm chí gắp trăm lần. Tuy nhiên đây cũng là cơ hội để cô chứng minh năng lực của mình.

Bình thương cô chỉ có một người còn nay cô có thêm Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Vương Đào bên cạnh nói: Vương bác sĩ, ông đi làm xét nghiệm đi. Tôi hi vọng mau chóng có kết quả để đối chứng chẩn bệnh".

"Dạ dạ. Tôi sẽ đi kiểm tra ngay, có kết quả tôi sẽ gọi thông báo cho cô". Vương Đào vội vàng gật đầu đáp ứng. Hắn đang sợ hãi vô cùng. Đây là đám người nào đây, sao thoáng cái đã dọạ rút súng ra? Có chuyện gì mà không hảo hảo nói chuyện được cơ chứ?

"Vất vã cho ông rồi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Không cần khách sáo". Vương Đào vội bỏ đi như chạy trốn. Đây là việc nhà của người ta, hắn thực sự không muốn dính dáng tới.

Bước đầu tiên, Tần Lạc muốn làm cho Văn Nhân Đình lão gia tử hạ sốt vì nếu để sốt lâu quá thì tim phổi dễ hỏng.

Bước thử hai là phải điều chỉnh công năng của lục phủ ngũ tạng của Văn Nhân Đình lão gia tử nhằm duy trì nhịp tim và huyết áp.

Hai bước này đều thuộc về giai đoạn "Trúc Cơ", nó thuộc về kiến thức cơ bản và có thề sử dụng châm pháp bình thường là có thể hoàn thành và cũng không cần nhiều khí lực cho lắm.

Bệnh viêm thần kinh bình thương hoàn toàn không giống bệnh này vì tiến triển của bệnh có thể rất nghiêm trọng đến mức người bệnh toàn thân vô lực và hô hấp suy kiệt, cuối cùng phải nhờ vào hô hấp nhân tạo mà sống. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Bước thứ ba, Tần Lạc muốn tăng cường khả năng hô hấp và năng lực co bóp của tim cho Văn Nhân Đình lão gia tử cũng như gia tăng nguyên khí cho lão.

Huyệt "Túc tam lý" nằm ngay tại đầu gối tiếp giáp với bắp chân, đây là "bổ dưỡng đại huyệt" của cơ thể. Lúc này Văn Nhân Chiếu đã vén ống quần ông hắn lên, Tần Lạc sau khi dùng rượu sát trùng thì liền châm kim vào.

Vì lúc này thể lực của lão nhân gia còn yếu nên hắn đem một ít nguyên khí của mình rót vào thông qua châm pháp "Thái Ất Thần Châm"'. Bất quá, lúc này hắn cùng không cần phải tiến vào nhập thần chi cảnh.

Từ sau lần xuýt bị "nhập si", nếu như không phải tất yếu thì Tần Lạc bình thường sẽ không đơn giản sử dụng nhập thần chi cảnh.

------------

Sau khi Tần Lạc châm một kim vào huyệt "Tình minh" trên đầu Vàn Nhân Đình lão gia tử thì ông ta rốt cục đã mở mắt ra tuy nhiên hai mắt vô thần, bộ dáng ngốc trệ giống như là bị trúng gió vậy.

Thấy vậy cả một đám người lao tới vây kín lấy cái giường bệnh.

Có kẻ hô: "Gia gia, ông không sao chớ? ông dọa cháu muốn chết đây. Không có việc gì là tốt rồi".

Còn có kẻ hô: "Cha, cha cảm thấy thế nào rồi? Có thấy không thoải mái ở đâu không? Nếu không thoải mái thì... nhất định phải cho chúng con biết"

"Cám ơn trời đất, gia gia cuối cùng đả tỉnh lại----ô ô ô----".

Cả đám kích động dị thường, mừng rỡ như điên. Ngược lại người vốn quan tâm nhất đến an nguy của Vàn Nhân Đình là Văn Nhân Mục Nguyệt thì vẽ mặt lại thản nhiên đứng đằng sau đám người thản nhiên nhìn cảnh xấu hổ trước mắt.

Thế nhưng vô luận bọn họ kêu to như thế nào thì Văn Nhân Đình vẫn không để ý tới, giống như bị si ngốc vậy.

"Gia gia làm sao vậy?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất