Biến chứng Miller Fisher? Đây là cái gì?
Ở chỗ này có lẽ chỉ có Vương Đào là có thể hiểu được thuật ngữ chuyên môn này.
Ông của Vương Đào nguyên là Lão Trung Y nổi danh Hoa Hạ nên từ nhỏ ông ta đã có kiến thức vững chắc về Trung y. Đến khi thi đại học thì lại thi vào Trường y ở Yến Kinh và chọn ngành học Tây y. Sau khi tốt nghiệp ông ta lại có thành tích tốt nên được trường Harvard của Mỹ cấp học bổng mà trở thành một gã nghiên cứu sinh.
Sau khi hoàn thành tiến sĩ tại Harvard ông ta mới quay về nước hành nghề y tạo phúc đồng bào. Bất quá, phương thức tạo phúc cho đồng bào của ông ta lại không giống Tần Lạc.
Hắn không làm cho bệnh viện hay lập doanh nghiệp mà chỉ chuyên chữa bệnh cho các gia tộc hoặc là làm bác sĩ gia đình cho các quan viên, thu nhập hàng năm rất lớn.
Thông qua việc ông ta được Văn Nhân gia tộc mời chữa bệnh là đủ thấy tên tuổi của ông lớn như thế nào trong giới phú hào. So với Tần Lạc kiếm tiền qua đó lấy nguồn phát triển Trung y thì hai người hoàn toàn khác nhau.
"Sao lại không có khả năng?" Tần Lạc hỏi lại.
"Loại bệnh này rất hiếm thấy". Vương Đào nói: "Hơn nữa nếu chỉ căn cứ và mấy cái biểu hiện bề ngoài này mà nhận định đây là biến chứng Miller Fisher có phải là quá võ đoán hay không? Cũng có không ít bệnh hiện tượng bộc phát ra lúc ban đầu giống như vậy, ít nhất chúng ta cũng nên kiểm tra xét nghiệm máu đã rồi hãy xác định".
Biến chứng Miller Fisher, đại khái là cả nước có tới 99% số người chưa bao giờ nghe thấy loại bệnh này. Cho dù là bác sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã hiểu rõ nó.
Biến chứng MillerFisher là một loại bệnh hiếm thấy, là viêm đa dây thần kinh, được cho là một biến thể của hội chứng Guillain - Barre. Nguyên nhân bệnh trước mắt chưa thể xác định được nhưng nó tiến triển sẽ làm cho bệnh nhân suy yếu cơ gân, suy hô hấp và thậm chí là mất cảm giác.
"Vương bác sĩ. Cái Miller Fisher này rốt cuộc là bệnh gì vậy?", Văn Nhân Không gấp gấp hỏi. Hắn nghe mấy lần rồi nhưng đều không hiểu.
"Đây là một loại biến dị của hội chứng Guilhem Baare, là một loại bệnh dạng tự miễn, là do hệ thống miễn dịch của cơ thể mắc sai lầm tự tấn công vào hệ thống thần kinh ngoại biên. Tuy nhiên người già rất ít khi bị bệnh này, đa số là từ tầm 20 tuổi đến 40 tuổi mới hay bị, nói chung là người bị bệnh này chủ yếu là do bản thân hệ thống miễn dịch xảy ra vấn đề". Vương Đào lên tiếng giải thích nói: "Tại Viện y học Harvard tôi cũng đã được chứng kiến một ca bệnh, toàn cầu có chừng 2.500 trăm bệnh nhân nhưng những bệnh nhân này phần lớn đều là người trẻ tuổi hoặc trung niên, tỷ lệ người già mắc bệnh này là cực thấp".
"Cực thấp cũng không có nghĩa là không có". Tần Lạc khẳng định nói: "Tôi đã đọc bài giới thiệu về bệnh này trên Tạp chí y học Hoa Hạ, căn cứ kết quả chẩn đoán bệnh thì cái này hoàn toàn ăn khớp".
"Tôi vẫn đề nghị nên xét nghiệm máu đã". Vương Đào nói. Cái này không chỉ quan hệ đến bệnh của Văn Nhân lão gia tử mà còn quan hệ đến trình độ y thuật của ông ta và Tần Lạc.
Nếu như Tần Lạc chẩn đoán bệnh chính xác còn mình lại không thể kịp thời chẩn đoán ra bệnh, cái này có nghĩa là y thuật của mình không bằng hắn sao?
Xin nhớ, chính mình là tiến sỹ y học Harvard lại tinh thông y học Trung Quốc, sao lại thua kém một gã cái thầy lang chưa học qua chính quy này được?
Danh khí lớn thì sao nào? Đâu phải cứ danh khí lớn là y thuật cao đâu?
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Vương Đào hỏi: "Nếu xét nghiệm máu thì cần bao lâu?"
"Tôi phải quay về phòng thí nghiệm mới có thể làm được". Vương Đào nói: "Nhanh nhất cũng mất bốn tiếng".
"Lâu quá". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Văn Nhân Đình lão gia tử lúc này đã hôn mê bất tỉnh, đối với cô mà nói mỗi một giây đều rất đáng quý. "Anh thì sao?"
"Tôi hiện tại có thể động thủ luôn". Tần Lạc nói. Hắn mặc dù chuyên về Trung y nhưng đối với y học Tây Phương cũng cảm thấy rất hứng thú. Đương nhiên, sự hứng thú này chủ yếu vẫn là do Lâm Thanh Nguyên thúc đấy.
Bởi vì Lâm Thanh Nguyên là Viện trưởng Trung y viện cho nên trong nhà ông ta có rất nhiều báo chí, tạp chí y học. Lúc không có chuyện gì làm. Tần Lạc đều đọc số tạp chí này đề giết thời gian.
Có một ngày hắn nhìn thấy một quyển sách giới thiệu về bệnh Miller Fisher này. Tần Lạc cảm thấy tên bệnh có chút kỳ lạ cho nên đọc rất kỹ. Sau khi đọc xong thì hắn liền một mực tự hỏi, nếu như bệnh nhân của mình bị loại bệnh này thì phải dùng biện pháp nào để chữa trị.
Tuy nhiên hắn biết rõ có lẽ cả đời này cũng không gặp phải quái bệnh như vậy nhưng vạn nhất gặp phải thì sao? Hơn nữa, là một bác sĩ, nhất là một bác sỹ V.I.P có đôi khi hắn cũng có cảm giác độc cô cầu bại, tịch mịch hư không lạnh lẽo, muốn tìm một chút cám giác khiêu chiến.
Sau khi trải qua một thời gian nghiên cứu rốt cục hắn đã đưa ra một phương án trị liệu, đương nhiên phương án trị liệu chủ yếu là phán đoán mà thôi, cũng chưa áp dụng trong thực tế. Cũng không có biện pháp nào vì bên cạnh hắn lúc đó không có bệnh nhân nào để làm thí nghiệm.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Văn Nhân Đình nằm ở trên giường nói : "Bất đầu đi".
"Từ từ, đợi một tý". Văn Nhân Không rống to lên nói. Hắn cường hoành ngăn Tần Lạc lại rống to nói: "Văn Nhân Mục Nguyệt, cô muốn làm cái gì? Cô muốn hại chết gia gia hay sao? Còn chưa chẩn đoán chính xác là bệnh gì, sao có thể tùy tiện động thủ trị liệu được? Nếu gia gia cô có mệnh hệ gì thì làm sao bây giờ?"
"Đã chẩn đoán chính xác rồi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói "Là biến chứng Miller Fisher".
"Vậy là ai xem bệnh? Hắn đâu hiểu những danh từ chuyên môn Tây Phương này?" Văn Nhân Không tức giận nói: "Bệnh như vậy cần phái giao cho bác sỹ chuyên nghiệp chữa trị, không thể làm tùy tiện được".
"Anh ta cũng rất chuyên nghiệp".
"Hắn chuyên nghiệp ở đâu hả?" Văn Nhân Không phản kích nói: "Mục Nguyệt, cô không phải không biết lai lịch của nó? Ngay cả cổng trường thế nào cũng không biết, hắn biết cái gì được?"
"Thế anh đi qua cổng trường vài chục năm rồi, anh học được cái gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại.
"Cô…" Văn Nhân Không xém nữa bị vấn đề này làm cho nghẹn chết. Hắn từ nhỏ gia cảnh hậu đãi, từ lúc học tiểu học đến trung học và đại học đều chơi là chính, tốt nghiệp cũng không cần lo tìm việc làm, trong nhà tiền đầy đủ hắn chỉ lo tiêu xài mà thôi. Học những thứ kia làm cái gì?
"Nó không học được cái gì cho nên cái gì cũng không làm". Văn Nhân Trăn nói: "Có một số người không được học hành đầy đủ còn muốn làm bậy".
"Mọi người không nên quên, lúc trước bệnh của lão gia tử do ông Tần Tranh chửa được. Bọn họ là ân nhân của Văn Nhân gia chúng ta"
"Đó là chuyện trước đây mà không phải hiện tại. Người đó là Tần Tranh lão gia tử chứ không phải Tần Lạc trước mặt". Văn Nhân Không nói: "Nói nữa, ai có thể cam đoan là Tần Lạc lần này nhất định có thể chữa khỏi cho lão gia tử?"
"Ta đã quyết định rồi". Văn Nhân Mục Nguyệt cường thế nói. Đấu võ mồm cô vẫn là thế đơn lực bạc chút ít. Hơn nữa, cãi lộn vốn là cũng không phải là sở trường của cô.
"Chúng ta cũng có quyết định. Trước khi có kết quá xét nghiệm thì không cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện động thủ". Văn Nhân Không cũng hét to nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Văn Nhân Mục Nguyệt hi vọng Văn Nhân Đình nhanh gian tỉnh lại, bây giờ cô rất cần lão nhân gia ủng hộ. Cô có thể khống chế thế cục ở Tập đoàn nhưng những kẻ trong phòng này lại không bị cô khống chế.
Tuy nhiên Văn Nhân Không lại không hy vọng Văn Nhân Đình nhanh tỉnh lại như vậy, hoặc tốt nhất là không cần tỉnh lại. Bởi vì chỉ có ông ta mất đi thì quyền lợi của hắn mới có thể tăng lên. Đến lúc đó việc đoạt tiền, đoạt quyền từ tay Văn Nhân Mục Nguyệt đều là danh chính ngôn thuận, hắn biết rõ, thế hệ con cháu sau lưng những huynh đệ này đều ủng hộ hắn. Bọn họ đồng dạng đối với tình trạng Văn Nhân Mục Nguyệt một người độc chiếm quyền hành đều rất không hài lòng.
Một người khí lạnh như băng, một người hùng hổ như trâu.
Một người tuổi còn trẻ nhưng trong tay cầm quyền hành. Một lão tuổi già nhưng là người được đông đảo ủng hộ.
Hai người không ai chịu nhượng bộ ai, cuộc chiến nội bộ Văn Nhân gia tộc đoạt quyền sở hữu tài sản từ bây giờ đã bất đầu.
Tần Lạc lắc đầu cười khổ. Xem ra, chính mình phải đứng ra làm người ác rồi. Hắn đi đến cửa sổ la lớn: "Đại Đầu".
Mấy giây sau. Đại Đầu đã xuất hiện tại cửa phòng.
"Chức trách của anh là cái gì?" Tần Lạc hỏi.
"Bảo hộ và công kích". Đại Đầu nói.
"Tốt. Tôi hiện tại muốn chữa bệnh cho Văn Nhân lão gia tử, nếu lúc ta ra tay có người nào dám ngăn càn thì anh biết làm như thế nào chưa?" Tần Lạc nói.
"Biết rõ". Đại Đầu đáp ứng nói khoanh tay vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám Văn Nhân gia tộc.
"Mày có người, bọn tao không người sao?" Văn Nhân Không thật sự bị Tần Lạc làm cho tức giận đến chết đi sống lại.
Đây là Văn Nhân gia của bọn hắn, hắn lại là người có thân phận cao nhất của Văn Nhân gia tộc lúc này, dựa vào cái gì mà phải nghe lời một gã vô lại tiểu tử?
"Gọi vệ đội lên đi. Có người tự ý xông vào chỗ ở, có ý đồ làm hại đến người nhà". Văn Nhân Không kêu lên.
Đám tiểu bối Văn Nhân gia tộc khác vốn trong bụng đã đầy lửa giận, nghe đại bá lên tiếng xong lập tức lao ra gọi đám vệ sĩ của Văn Nhân gia tộc vào.
Rầm rầm----
Thang lầu ầm ầm chấn động sau đó hơn mười người mặc hắc y bộ dáng nghiêm trọng vọt lên, đem cả căn phòng vây kín lại.
"Thu lấy súng rồi đuổi hai kẻ kia ra ngoài". Văn Nhân Không chỉ vào Đại Đầu và Tần Lạc phát ra mệnh lệnh.
Ken két----
Đại Đầu quay người lại lấy hai khẩu súng đối kháng với hơn mười khẩu súng chĩa vào hắn ở cửa ra vào.
Theo nhân số thì rõ ràng hắn ở vào thế kém. Tuy nhiên hắn căn bàn không có nghĩ như vậy.
"Giao súng ra không giết".
Thanh âm Đại Đầu lạnh như băng nói.