Phốc.
Tần Lạc chu môi, thể hiện một tạo hình mà Phi Chủ Lưu muội tử thường dùng khi chụp ảnh.
Sau đó, trong miệng hắn cỗ máu ứ phun ra, trông giống như một dòng suối màu đỏ.
Thân thể Hoàng Đế vừa mới bị áp chế, vẫn chưa kịp có phản ứng.
Bốp bốp bốp.
Vì thế, trên đầu, trên trán, trên mặt, chóp mũi, ngực, và cả miệng - chỗ này khiến Tần Lạc cảm thấy vô cùng ghê tởm. Phun máu trong miệng vào miệng người khác, cứ như hai người bọn họ môi chạm môi vậy.
May mà không phải là kiểu Pháp.
Điên rồi!
Hoàng Đế điên cuồng rồi!
Từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất chính là bẩn. Lần đầu tiên hắn đi giết người, chính là vì hắn cảm thấy người kia rất bẩn. Sư phụ biến thái của hắn thưởng thức toàn bộ quá trình giết người của hắn từ đầu tới đuôi, cảm thấy hắn là một thiên tài giết người. Vì thế, liền mang hắn đi, sau lại liền có Hoàng Đế hiện tại.
Hắn quần áo không dính bụi, chân không dính bùn, mỗi ngày đều tắm vô số lần. Cho dù là một sợi tóc của thuộc hạ rơi xuống trước mặt hắn, hắn cũng yêu cầu họ lập tức nhận lên rồi mang đi.
Hắn không chỉ chỉ ưa sạch, là lại có một loại dấu hiệu ưa sạch thành bệnh.
Hiện tại, tên tiểu tử kia không ngờ nhổ máu lên đầy mặt hắn.
Giận, thật sự rất giận.
Hắn thở hổn hển.
Hắn nổi trận lôi đình.
Hắn muốn vươn tay ra lau máu loãng trên mặt, nhưng hắn cảm thấy như vậy sẽ bẩn tay. Nửa người trên của hắn để trần, khăn tay không biết đã ném đi đâu rồi.
"Hỏa Thần. Hỏa Thần." Hoàng Đế hét to. Hắn muốn Hỏa Thần đưa cho hắn một cái khăn. Bởi vì Hỏa Thần là nô bộc thành tín nhất của hắn, không chỉ học tập phong cách hành sự của hắn, học tập cách ăn mặc của hắn, học kiểu tóc của hắn, còn học cả luôn dắt khăn trong người để tùy thời lau bụi dính trên người.
"Gọi cái con mẹ mày." Nếu Hỏa Thần có cơ hội lên tiếng, nếu Hỏa Thần biết nói tiếng Hoa Hạ, hắn nhất định sẽ trả lời như vậy.
Hắn bị hai cao thủ vây công, một tả một hữu, một trước một sau, sinh mạng đang bị đe dọa ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thời giờ để đưa khăn lụa cho ngươi?
Bị người ta nhổ một ngụm nước miếng bị chết à? Sao phải kích động thế?
Bởi vì không nhận được câu trả lời, Hoàng Đế giận càng thêm giận.
"Đáng chết. cCar lũ chúng mày đều đáng chết." Trong ánh mắt màu lang của hắn đầy tia máu, tóc hắn dựng thẳng lên, trên mặt lấm tấm những vệt đỏ, giống như là mặt rỗ máu đỏ vậy, mặt thì vặn vẹo, hình tượng thong dong tao nhã đó đã không còn tồn tại nữa.
Gừ.
Hắn hét lớn một tiếng, hai tay nắm lại, chạy rầm rầm, lao về phía Tần Lạc.
Không chết không ngừng!
Đúng vậy. Vốn Hoàng Đế chỉ muốn giết đám người Phó Phong Tuyết và Long Vương. Nhưng, trong lòng hắn sớm đã quyết định, nếu thực lực của mình không đủ, vậy thì để lần sau đánh tiếp với họ cũng được, không thể nào hy sinh vô ích ở đây được.
Nhưng, tình huống hiện tại thì khác.
Hắn rõ ràng đã ở trong thế yếu, tình huống hiện tại của hắn vô cùng nguy cấp.
Dựa theo suy nghĩ của hắn trước đây, hiện tại có thể là thời cơ để chạy rồi.
Nhưng, hắn không chạy.
Hắn phải tiếp tục chiến đấu.
Chiến đấu.
Chết, hoặc là đối thủ chết.
Trận chiến thứ hai, sách lược mà quân sư chế định là ' Tôi phòng thủ, anh công kích'
Thay đổi trình tự 'tôi công kích anh phòng thủ' của lượt trước, lại vừa hay khiến Hoàng Đế rơi vào tròng.
Giống như cô ta đã đoán được trước Hoàng Đế sẽ thay đổi mục tiêu công kích, sẽ xuống tay với Tần Lạc. Chẳng trách mục sư biết đối thủ của mình là một vị tinh toán sư thì vẻ mặt ngưng trọng như vậy, bọn họ quả thực có chỗ độc đáo.
Quyền thứ nhất quân sư phụ trách công kích, tay phải của cô ta đã bị phế bỏ.
Quyền thứ hai, quân sư phụ trách phòng thủ. Cô ta là giúp mình phòng thủ, cũng giúp Tần Lạc phòng thủ, vì thế lại tổn thất thêm một cánh tay.
Cũng chính vì loại tinh thần lấy mạng đổi mạng không sợ chết của cô ta mới khiến Tần Lạc có được cơ hội quý giá, lợi dụng ngân châm đưa kình khí vào trong cơ thể Hoàng Đế, dẫn hướng chảy của khí cơ trong cơ thể hắn, khiến khí huyết của hắn hỗn loạn, suýt nữa thì bị một quyền của quân sư đánh chết.
Hiện tại, lượt thứ ba, Hoàng Đế lại tấn công.
Càng bỏ mẹ là, mục tiêu lần này của hắn lại nhắm vào Tần Lạc.
Hoặc có thể nói đây là may mắn.
Bởi vì, hai cánh tay của quân sư đã bị hủy, căn bản là khó có thể chống đỡ được sự phản kích của Hoàng Đế. Hoàng Đế tìm tới Tần Lạc so với tìm tới quân sư thì tốt hơn. Hiện tại, tiểu thụ nam Tần Lạc đã thành chủ lực chiến đấu. Cũng là cơ hội duy nhất để chiến thắng Hoàng Đế.
Tốc độ của Hoàng Đế rất nhanh, đầu trước thân, lao lên như một cây đuối đang cháy rừng rực.
Vù.
Hắn đã đến gần.
Rầm.
Nắm đấm của hắn đều xuất hiện, một quyền dập vào đầu của Tần Lạc khác một quyền khác thì rụt vào người, tùy thời có thể tiến tới chi viện.
Lần này, Hoàng Đế học khôn rồi, Cũng trở nên cẩn thận hơn.
Hắn lo lắng mình sẽ giống như lần trước, một quyền đánh hụt, lại cho người khác cơ hội phản kích.
Hai quyền đầu của hắn đồng thời súc lực, quyền thứ nhất đánh trúng mục tiêu, quyền thứ hai sẽ tiếp tục công kích tạo thành thương tổn lớn hơn.
Nếu quyền thứ nhất thất bại, quyền thứ hai có thể tiếp tục phong tỏa đường lui của đối thủ.
Kình phong gào thét, thổi tóc Tần Lạc bay về phía sau, da thịt trên mặt cũng vặn vẹo.
Đối với Tần Lạc mà nói, đây là người khiêu chiến nguy hiểm nhất.
Nguyên nhân không ngoài gì khác, bởi vì đối thủ của hắn là Hoàng Đế.
"Hợp lại." Quân sư hét to.
Cô ta cũng chạy nhanh tới, khi còn cách Tần Lạc hai ba thước thì đột nhiên bay lên trời.
Thân thể xoay tròn, hai chân cũng xoay tròn cắt về phía lưng Tần Lạc.
Kẹp cổ!
Cô ta dùng hết khí lực toàn thân, dùng vũ khí công kích cuối cùng của cô ta để liều mạng với Hoàng Đế.
Đây là một kích mạnh nhất của cô ta, cũng là một kích cuối cùng.
Tần Lạc xoay người, né công kích của quân sư, sau đó ôm cái éo vẫn còn đang cấp tốc bay trên không trung của cô ta.
Có lẽ rất mềm, có lẽ rất trơn, nhưng Tần Lạc hoàn toàn không nghĩ tới những điều này.
Ầm
Một quyền của Hoàng Đế đánh tới.
Mục tiêu của hắn chính là miệng Tần Lạc, hắn muốn đánh nát cả đầu Tần Lạc, đánh cho miệng Tần Lạc thụt vào trong đầu.
Toàn thân trên dưới của Tần Lạc, hắn hận nhất chính là cái miệng này.
Tần Lạc trốn, đồng thời lúc trốn cũng mang theo cả quân sư.
Quyền thứ nhất của Hoàng Đế thất bại, nhưng cũng không có nghĩa là Tần Lạc đã an toàn.
Vù.
Quyền thứ hai súc mưu đã lâu của Hoàng Đế đột nhiên đánh tới, rất lặng lẽ.
Kinh hiểm. Quỷ dị. Kích thích.
Hoàng Đế đồng thời ra quyền, không ngờ có thể sử ra hai loại quyền pháp phong cách bất đồng.
Quyền thứ nhất mạnh mẽ uy mãnh, đại khai đại hạp, tiếng gió gào thét, kình khí xé rách, giống như có khả năng hủy thiên diệt địa.
Quyền thứ hai âm hiểm nhẹ nhàng, vung tay áo một cái, thậm chí không mang theo cả gió. Xuất thần nhập quỷ, giống như là cô hồn vất vưởng trong truyền thuyết.
Tần Lạc suýt chút nữa thì ăn đòn. May mà cảm giác thần kỳ của hắn lại xuất hiện, hắn ôm quân sư xoay người, lại tránh được kích thứ hai của Hoàng Đế.
Sau đó, hắn ném mạnh quân sư ra ngoài. Nguồn: http://truyen360.com
Hai chân của Quân sư lại dùng sức, vừa lên một cái thì một chân ra trước, một chân ra sau, quấn lấy cổ Hoàng Đế.
Tinh thần của Hoàng Đế cực kỳ phấn chấn, hắn hét lên: "Đi gặp thượng đế đi."
Hai tay của hắn đấm vào hai chân của quân sư, giống như là lúc trước muốn đám gẫy cả hai chân của cô ta.
Rầm.
Hai chân của Quân sư và song quyền của Hoàng Đế va vào nhau, còn chưa kịp đổi thành thức cắt chéo thì thân thể đã bay đi.
Đúng vậy. Một người dùng tay, một người dùng chân. Một người hai chân chạm đất, một người ở trong không trung không thể mượn lực. Thảm bại như vậy là khó mà tránh được.
Nhưng, Tần Lạc ở phía sau đã động.
Đúng vậy. Hắn luôn luôn đang chờ đợi cơ hội này.
Hắn sau khi ra ngoài ném quân sư đi liền chạy theo sau quân sư.
Quân sư bay thẳng, còn hắn vòng ra trước.
Khi quân sư bị Hoàng Đế đánh bay, hắn đột nhiên vung quyền đánh mạnh vào xương sườn Hoàng Đế.
Quyền đầu còn chưa tới nhưng quyền phong đã tới, Hoàng Đế cảm thấy xương sườn đau nhói.
Hắn còn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì thì quyền đầu của Tần Lạc đã đánh lên xương cốt của hắn.
Rắc.
Xương sườn của Hoàng Đế đã gãy, thân thể bay về phía sau.
Đinh.
Cùng lúc đó, một tiếng động rất nhỏ truyền tới.
Bởi vì khi Hoàng Đế bay ngược ra sau động tĩnh quá lớn, tiếng động này rất khó bị người ta phát hiện.
Nhưng Tần Lạc thì nghe rõ, đó là tiếng một cây ngân châm cắm trên tảng đá phát ra.
Cây ngân châm này một mực bị Tần Lạc lưu lại trong 'Tỏa khí huyệt' dưới sườn Hoàng Đế.