Lâm Hoán Khê vào phòng tắm rửa thay quần áo. Ba người Văn Nhân Mục Nguyệt, Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu đứng trong sân cùng suy nghĩ về những điêu Lâm Hoán Khê mới nói.
"Bây giờ tôi đã hiểu tôi thua hoàn toàn không oan uổng" Lệ Khuynh Thành tươi cười nói. Nàng dùng từ "tôi" chứ không phải "chúng ta". Dù thế nào đi nữa Lệ Khuynh Thành vẫn là một người phụ nữ rất cẩn thận.
"Đúng vậy" Vương Cửu Cửu gật đầu nói. "Chúng ta không chỉ thua về thời gian mà còn thất bại bởi chính chị ấy."
"Lúc nào chị ấy cũng nghĩ vì Tần Lạc. Ngược lại suy nghĩ của chúng ta phức tạp hơn" Lệ Khuynh Thành nói. "Có đôi khi chúng ta lùi bước, cô ấy thì không. Chúng ta có điều cố kỵ, cô ấy không có".
Lệ Khuynh Thành quay người nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, cười khúc khích nói: "Không nhận ra sao? Lúc nãy cô ấy còn có phong thái của một nữ vương hơn cả cô nữa. Ban đầu cô quá suy tính hơn thiệt vì vậy mới khiến cô do dự không quyết".
Hiển nhiên Văn Nhân Mục Nguyệt biết khúc mắc của mình là gì. Nàng nói: "Vậy cũng tốt. Nói thẳng ra còn tốt hơn không nói".
Khi nói câu này tâm trạng của Văn Nhân Mục Nguyệt thoải mái hơn nhiều.
Nàng đã nhiều lần tham gia thu mua những công ty có giá trị bạc triệu. Nàng đã nhiều lần trải qua tranh đấu nguy hiểm với kẻ thù nhưng nàng chưa từng trải qua cuộc chiến trên tình trường.
Nhưng trong lĩnh vực này nàng chỉ là một tân binh.
Chỗ dựa của nàng chỉ là chỉ số thông minh của mình. Nàng không có bất kỳ kinh nghiệm nào để tham khào.
"Đúng vậy" Lệ Khuynh Thành cũng cảm giác thoải mái hơn nhiều, vốn nàng còn tưởng sẽ xảy ra một trận ác chiến. Bởi vì thái độ siêu nhiên của Lâm Hoán Khê, mối quan hệ của mọi người như không cần quá giả tạo khiến nó trở nên cứng ngấc. "Cô ấy không hỏi không quan tâm. Chỉ quan tâm tới an nguy của Tần Lạc. Những vấn đề này vốn là của Tần Lạc. không nên áp đặt tất cả lên người cô ấy, như vậy sẽ không công bằng với cô ấy".
"Chị Lâm cũng không dễ dàng gì" Vương Cửu Cửu thoáng thở dài sắc mặt hơi buồn. "Chúng ta quá bá đạo".
"Tất cả mọi người đều không ngốc. Ban đầu khi đưa ra lựa chọn này cũng nên nghĩ tới cục diện ngày hôm nay. Oan ức chỉ là tạm thời hạnh phúc mới là cả đời" Lệ Khuynh Thành tươi cười. "Cho dù đây là một khoản đâu tư, cũng là một lần đâu tư thành công. Nếu đã không thể rời khỏi vậy hãy bằng lòng hưởng thụ. Hãy tin tưởng người đàn ông của mọi người. Anh ấy sẽ xử lý tốt chuyện này".
Vương Cửu Cửu thẹn thùng, phản kích: "Anh ấy cũng là người đàn ông của chị".
Văn Nhân Mục Nguyệt im lặng nhìn mấy bụi chuối tây ở trong sân đột nhiên nàng nhớ tới mấy câu thơ Tần Lạc đã ngâm trong Thiên Diệp Tự.
"Đời người có bao, nhớ cảnh đẹp, tháng năm tốt lành, giấc mộng thoáng qua".
"Đời này ham hưởng lạc. Nếu có trừng phạt..." Văn Nhân Mục Nguyệt thầm nghĩ: "Kiếp sau nguyện làm thân trâu ngựa không có tình cảm".
Suối nước nóng tẩy trắng nõn nà. Đây chính là miêu tả đúng nhất về cảnh mỹ nhân tắm rửa.
Nhật Bản nồi tiếng về suối nước nóng. Mỗi một du khách tới đây đương nhiên sẽ không bỏ qua nó. Trong khu biệt thự cao cấp này của Văn Nhân Mục Nguyệt, mỗi một phòng đều có bồn dùng suối nước nóng. Rũ bỏ quần áo trói buộc trên người, thả người vào trong, chỉ trong nháy mất. thân thể, linh hồn giống như thoát ly, thoải mái khiến con người ta không nhịn được phải rên lên vì sung sướng.
Ngực nở, eo thon chân dài thẳng tắp. Mông tròn đầy, dáng người đầy đặn cân xứng. Chỗ nào cũng đẹp, đẹp tới tận cùng.
Lặng lẽ nằm trong bồn suối nước nóng, nàng để mặc cho làn nước một lần nữa thâm nhập vào cơ thể mình, tâm trạng như bừng tỉnh.
Lâm Hoán Khê thì thào: "Tôi biết mọi người sợ khi nhìn thấy tôi".
"Mọi người có biết là tôi cũng rất sợ khi nhìn thấy mọi người không?"
"Không đi sao?" Vương Dưỡng Tâm hỏi.
"Không đi" Tần Lạc lắc đầu.
"Không đi thật sao?"
"Không".
Vương Dưỡng Tâm khẽ thở dài nói: "Nếu vậy em cũng không đi?"
Sau đó anh ta nằm trên giường cười khì khì, dáng vẻ hả hê: "Tần Lạc, anh nói xem anh có phải là kiếp đào hoa trong truyền thuyết không?"
"..."
Đã tìm ra nguyên nhân lây truyền virus ngọn lửa. Mọi người cũng không cần gấp gáp đi tìm thuốc giải. Vốn Tần Lạc phái cảm thấy thoải mái hơn mới đúng.
Thế nhưng Tần Lạc không hề cảm thấy dễ dàng. Bây giờ hắn còn phải đối mặt với áp lực nặng nề hơn khi phải đối mật với virus ngọn lửa.
Văn Nhân Mục Nguyệt tới, Lệ Khuynh Thành tới, Vương Cửu Cửu tới, Lâm Hoán Khê cũng tới, Tô Tử cũng muốn tới nhưng bị hắn ngăn lại. Vì nếu như Tô Tử cũng đi, Garbo tất phải đi theo. Gaibo là công chúa, cô ấy sao có thể dễ dàng đi tới một nước khác?
Thế nhưng dù là vậy hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hắn sao có thể đi gặp bọn họ?
Gặp bọn họ thế nào đây?
Gặp người nào trước đây? Khi gặp thì nói chuyện với ai trước? Khi ăn cơm ngồi bên cạnh ai? Ngủ, đương nhiên, hắn tự mình hiểu lấy. Hắn biết trong tình huống như này. bản thân hắn tuyệt đối không thể vào phòng của bất kỳ người phụ nữ nào trong bọn họ.
Quá đào hoa chính là kiếp đào hoa, câu này hoàn toàn không sai.
Thế nhưng Tần Lạc không hề hối hận khi quen biết bọn họ, cũng không hối hận khi xuất hiện tình cảm sâu đậm với nhiều người như vậy. Như hắn đã nói trong tác phẩm "Thiếu niên y vương": Hắn yêu quý mỗi một người trong bọn họ, hắn tuyệt đối không phủ nhận sự tồn tại của mỗi người bọn họ. Bọn họ đã tới hơn nữa còn để lại một dấu ấn cực kỳ sâu sắc trong tính mạng của hắn. Đó là sự thật. Hắn không thể vì tô điểm cho đẹp mà thay đôi sự thật này.
Bọn họ vội vàng tới chính là vì bọn họ yêu hắn.
Hắn không đi cũng là vì hắn yêu bọn họ.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhỏ.
"Ai đó?" Vương Dưỡng Tâm hỏi.
Không ai trả lởi.
Vương Dưỡng Tâm rời khỏi giường, đi ra mờ cửa phòng.
Anh ta nhanh chóng quay lại, nghiêm túc nói với Tần Lạc: "Thư ký của thủ tướng Fujii tới thông báo cho các đội trưởng tới phòng họp để họp".
Lập tức Tần Lạc rời khỏi giường.
Thủ tướng Fujii triệu tập họp vào lúc hơn một giờ sáng, hơn nữa còn lặng lẽ cử thư ký của mình tới mời, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Khi ba người Tần Lạc, Vương Dưỡng Tâm và người phiên dịch tới phòng hội nghị, bên trong đã chật kín người, sắc mặt có người đầy vẻ nghi ngờ, có người ủ rũ, hiển nhiên bọn họ mới bị dựng dậy từ trong chăn ấm.
Thủ tướng Fujii ngồi một mình ở vị trí chủ tọa, sắc mặt ông trầm trầm, nghiêm trọng, không nói chỉ ngồi đợi đội trưởng các đoàn tới.
Đợi khi tất cả những người có đủ tư cách dự họp tới đông đủ, thủ tướng Fujii mới đứng dậy. Ông nhìn tất cả mọi người và nói: "Xin lỗi đã quấy rầy nghỉ ngơi của các vị. Thế nhưng tình hình rất khẩn cấp, chúng tôi không thể đợi tới sáng mai mới thông báo cho các vị biết".
Khi nghe thủ tướng Fujii nói vậy, mọi người không khỏi càng tò mò.
"Ngài thủ tướng, đã xảy ra chuyện gi?"
"Không sao. Chúng tôi tới vì công việc, không phải để ngủ".
"Khi còn sống cần gì ngủ nhiều. Khi chết đương nhiên được yên nghỉ".
"Cám ơn tất cả mọi người đã hiểu" Thủ tướng Fujii đứng cúi đầu trên đài chủ tọa. "Hai mươi phút trước đây tôi đã nhận được điện thoại của thị trưởng đảo Honshu. Chúng ta lại phát hiện ra bốn trưởng họp lây nhiễm virus ngọn lửa... lúc này bọn họ đã được chuyển tới doanh trại 307".
"Cái gì?" mọi người xôn xao.
"Ngài thủ tướng, không phải truyền thông đã thông báo cho dân chúng không được ăn cá Ngân Thương rồi sao?" Text được lấy tại http://truyen360.com
"Đúng vậy. Chẳng lẽ bọn họ không tuân thủ lệnh cấm, lén ăn sao?"
"Trời ơi, đáng sợ quá. Ham muốn ăn uống quan trọng hay tính mạng quan trọng hơn?"
Thủ tướng Fujji xua tay, ý bảo mọi người yên lặng, ông nói tiếp: "Đúng vậy. Truyền thông đã tuyên truyền nhưng vì sợ người dân không nhận được tin tức, chính quyền các cấp đã cử nhân viên tới từng nhà thông báo thế nhưng vẫn có người trúng độc".
"Thế nhưng điều kỳ quái là nhân viên của chúng tôi đã hỏi bọn họ, hỏi xem bọn họ có ăn cá Ngân Thương không? Bọn họ đều trả lời là từ khi nhìn thấy thông tin trên báo chí, mấy ngày nay bọn họ không ăn cá Ngân Thương. Các nhân viên y tế đang kiểm tra dịch dạ dày của bọn họ. Kết quả điêu tra sẽ nhanh chóng được chuyên tới. Việc bọn họ có ăn cá Ngân Thương hay không sẽ nhanh chóng có câu trả lời?.
Thủ tướng Fujii mới nói xong một người đàn ông mặc véc từ cửa sau đi vào thì thào vài tai ông mấy câu.
Thủ tướng Fujii gật đầu, người nhân viên nhanh chóng đi ra ngoài.
"Các vị" Thủ tướng Fujii ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: "Đã có kết quả điều tra. Quả thật bọn họ không ăn cá Ngán Thương. Bọn họ bị lây nhiễm virus ngọn lửa thông qua thức ăn khác hay con đường khác. Virus ngọn lửa không cách quá xa chúng ta. Nó vẫn đang giương mắt hổ nhìn chúng ta".
Xôn xao...
Mọi người kinh hãi
Tất cả mọi người đều hiểu chuyện này có ý nghĩa gì.
Ý nghĩa là: một lần nữa loài người phải trải qua một cuộc đại khủng hoảng.
Điều này cũng có nghĩa nguyên nhân lây nhiễm virus ngọn lửa không phải chỉ có một. Không chỉ có cá Ngân Thương, có lẽ có cả cá Thu. cá Hồng, cá Bạc, những loại cá con người thường ăn cũng có thể mang theo mầm bệnh.
Virus ngọn lửa xuất hiện khắp nơi. Bọn họ chống cự thế nào đây?