Tần Lạc còn lâu mới vì bị người đẹp chửi mắng một hai câu mà bỏ cuộc. Hơn nữa, đến cả một người đẹp như Văn Nhân Mục Nguyệt mà hắn vẫn còn từ hôn được, do vậy mà hắn đã có thể miễn dịch được với sự quyến rũ của rất nhiều người đẹp khác_Có lễ đây chính là thu hoạch lớn nhất và cũng là duy nhất của hắn khi hắn đến cái đất Yến Kinh để từ hôn này.
Ngô Song Song giãy dụa một lúc mới phát hiện ra Tần Lạc không phải hạng người thương hoa tiếc ngọc, do vậy nên nàng đành im lặng không làm gì nữa.
"Cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta thôi!" Tần Lạc thầm nghĩ trong bụng. Từ cổ chí kim, nam nữ đấu tranh, với nhau thì chẳng có chị em nào giành được phần thắng cả, bất luận là ở trên giường hay dưới đất.
Tần Lạc sau đó kéo luôn Ngô Song Song ra khỏi thư viện, thi thoảng có vài cặp mắt kinh ngạc dõi theo bọn họ. Ngô Song Song lúc nàv ngoan ngoãn đi bên cạnh Tần Lạc, hai người đi gần nhau trông như đôi tình nhân vậy.
Tần Lạc trông thấv cặp mắt kinh ngạc của các cô cậu sinh viên đang nhìn mình chăm chú thì thầm nghĩ, xem ra Ngô Song Song cũng nổi tiếng trong trường đấy chứ. rất nhiều người quen nàng thì phải.
Khi đi ra cổng trường thì bọ họ có đi qua một sân bóng rổ, tuy bây giờ đã tan học. nhưng vẫn còn rất nhiều người đang chơi bóng.
Bọn họ trông thấy Tần Lạc và Ngô Song Song đi ngang qua liền huýt sáo lên kêu inh ỏi. Cũng có không ít người hằn học nhìn thẳng vào gương mặt lạ hoắc của Tần Lạc.
Thực ra, nểu như bọn họ để ý kỹ một chút thì chỉ thấy tay của Tần Lạc đang nắm vào cổ tay của Ngô Song Song, chứ không hề nắm vào bàn tay của nàng_Đây là một sự khác biệt rõ ràng bởi cầm tay kiểu này thể hiện một sự cưỡng ép. còn tay trong tay thì là tự nguyện.
Đang trong lúc mọi người đi xuyên qua chỗ này, thì Ngô Song Song đột nhiên cào vào mặt Tần Lạc, không ngừng hướng về đám nam sinh đang đánh bóng rổ kêu lên thất thanh: "Cứu tôi với_Bọn chúng định bắt cóc tôi!"
Tuy Tần Lạc phản ứng rất nhanh điểm vào huyệt câm sau lưng nàng, nhưng hắn vẫn không đủ nhanh để kịp bịt được cái miệng của nàng, đám nam sinh kia cũng nhận rõ ra được sự thất thường trong vụ việc.
Làm Tần Lạc chán nản hơn nữa là hắn phát hiện ra anh chàng sinh viên tên Hoàng Sở lúc nãy dẫn đường cho hắn ban nãy cứ lẽo đẽo đi sau lưng hắn, khi hắn phát hiện ra Hoàng Sở thì cậu ta đã chạy nhanh xuống chỗ đám thanh niên đang đánh bóng rổ rồi chỉ về phía hắn nói cái gì đó.
" Hỏng bét rồi! Cậu ta chắc chắn nghĩ mình là người xấu rồi!" Tần Lạc thầm nghĩ. Vừa khi nãy đang định nói lời cảm ơn thì đă không trông thấy cậu ta đâu nữa rồi, khi đó hắn cũng không để ý. Thì ra cậu ta sau khi nghe thấy câu chuyện giữa hắn với Ngô Song Song thì cảm thấy có vấn để nên đã sinh nghi rồi âm thầm bám theo hắn.
Một cậu nam sinh lúc này liền quẳng luôn quả bóng rổ trên tay mình xuống rồi chạy tới chỗ Tần Lạc, các nam sinh khác thấy vậy cũng hùa theo, ai nấy mặt mũi đều vô cùng kích động.
Bất luận là chơi bóng rổ. hay đánh người, thì đều là những hoạt động hấp dẫn bọn họ.
Tần Lạc nắm chặt lấy tay của Ngô Song Song đứng im tại chỗ. còn Jesus và Đại Đầu thì tiến trước hai bước che Tần Lạc phía sau. Text được lấy tại http://truyen360.com
Tần Lạc phát hiện ra cậu thanh niên chạy đầu tiên về phía hắn chinh là anh chàng bị Ngô Song Song hỏi cho mấy câu về lịch sử châu Âu bỏ chạy mất dạng. Khi nãy thấy cậu ta mặc bộ quần áo Nice màu trắng trông khá giống hoàng tử cưỡi bạch mã, thế mà nhoáng một cái bây giờ đã mặc bộ quần áo màu đỏ trong đội Rockets của NBA rồi.
Nam sinh kia chạy tới trước mặt Jesus ngập ngừng một hồi rồi nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lạc nói: "Buông cô ấy ra!"
Bộ mặt hung dữ của cậu ta đỏ lựng lên như có thể phun ra lửa vậy. hiển nhiên là cậu ta cho rằng giữa Tần Lạc và Ngô Song Song có một chuyện gi đó phải giấu diếm với nhau không muốn cho ai biết vậy.
Trong thời kỳ học đại học các nam sinh viên thường rất thuần khiết, có người tình nguyện nửa đêm chạỵ ra siêu thị chỉ để mua một gói snack cho cô bạn gái mình ăn, có người nhịn đói nhịn khát để dành tiên mua cho bạn gái mình những bó hoa đắt tiền hay những con thú nhồi bông vô dụng. Dĩ nhiên, bọn họ còn vì người con gái mình yêu mà uống rượu đánh nhau nữa_Cậu nam sinh đứng trước mặt Tần Lạc dĩ nhiên cũng là một người như vậy.
"Tôi là anh họ bên bố của cô ấy! Tôi có chuyện phải đưa cô ấy đi!" Tần Lạc cười hềnh hệch giải thích, hắn lại định dùng chiêu này tiếp để lừa dối qua mặt nam sinh này.
"Anh ấỵ nói dối!" Hoàng Sở đứng trong đám nam sinh viên hét lên nói: "Khi nãy mình đã trông thấy Ngô Song Song rõ ràng không muốn đi cùng anh ta! Hơn nữa khi nãy anh ta nói là anh ta là anh họ bên mẹ của Song Song, sao giờ lại thành anh họ bên bố của Song Song được? Chính là anh ta giờ trò với cô ấy, ép cô ấy phải đi!"
"_" Tần Lạc lúc này mới thấy hắn đã phạm sai lầm khi không để ý tới cậu nam sinh tên Hoàng Sở này.
"Cậu ta nghe nhầm cũng nên!" Tần Lạc nói: "Tôi là anh họ bên bố. còn anh chàng này mới anh họ bên mẹ của Song Song!"
Tần Lạc nói xong liền chỉ vào Jesus nói: "Anh ta cũng là anh họ của Song Song mà!"
"Không thể thế được, anh họ của cô ấy sao lại là người nước ngoài được?" Một nam sinh trong nhóm lên tiếng phản đổi.
" Bới vì bác của Song Song lấy một cô vợ người Pháp, do vậy mà anh ta có dáng dấp giống người nước ngoài!" Tần Lạc lại cười hềnh hệch nói.
"Chúng tôi không tin! Trừ phi chính miệng của Song Song nói ra là cô ấy tự nguyện đi theo mấy người, chúng tôi mới tin!" Một nam sinh khác nói.
Tần Lạc sao dám đồng ý yêu cầu này của đám sinh viên cơ chứ. Chỉ cần Ngô Song Song mờ miệng ra một cái là mọi chuyện hỏng bét hết. Đến lúc đó có khi hắn và đám sinh viên này phải đập nhau một trận thừa sống thiếu chết mất thôi.
Nhưng nếu Ngô Song Song không mở miệng nói ra, thì đám sinh viên này sao dễ dàng bỏ qua cho hắn được. Việc từ chối hợp tác của Ngô Song Song khiến cho Tần Lạc lúc này càng lúc càng nghi ngờ những lời nói ban nãy của nàng.
Nếu như không làm việc gì khuất tất. thì Ngô Song Song sao lại từ chối đi cùng hắn tới gặp Tần Dật Cơ chứ?
Tần Lạc lúc này quay sang Ngô Song Song mỉm cười nói: "Song Song, cho dù em có không thích anh chàng anh họ tóc vàng mắt xanh này đi chăng nữa. thì em cũng không thể phủ nhận quan hệ huyết thống của hai người được chứ? Thôi thì nể mặt anh ta mà nói một câu với anh ta đi!"
Ngô Song Song hai mắt như hòn lửa, nhưng lại không thốt được lên lời.
"Đấy các cậu xem! Cô ấy không chịu nói!" Tần Lạc cười cười: "Thật xin lỗi quá, chúng tôi đang rất vội! Chúng tôi phải về ngay bây giờ. nếu về muộn thì mẹ của Song Song sẽ chửi tôi chết mất!"
"Đứng lại!" Cậu sinh viên mặc quần áo đội Rockets chặn trước mặt Tần Lạc nói: "Buông Song Song ra!"
Cậu ta vừa có hành động này một cái thì đám sinh viên kia cũng hùa theo sau đứng chặn hết ngả đường của Tần Lạc lại.
Xem ra anh chàng sinh viên nàv cũng khá có uy tín trong đám nam sinh ở đây. hơn nữa đám nam sinh này ai cũng cao lớn vạm vỡ, thậm chí còn có những anh chàng vai u thịt bắp, trông rất dữ dẳn.
Sau lưng Tần Lạc là Đại Đầu và Jesus, cho dù không có hai người này thì bản thân hắn cũng đủ giải quyết đám nam sinh này_Nhưng vấn đề là đám nam sinh này cậy thế đông, cậy thân hình cao to hơn, và hơn nữa bọn họ vô cùng tự tin với chính bản thân minh.
Tần Lạc không muốn đánh nhau, hắn không muốn đả thương đám nam sinh này. Đám nam sinh này đã bị Ngô Song Song lợi dụng, bọn họ xông tới đâv có phần ngu ngốc nhưng lại bảo tồn được cái gì đó trong sáng, thánh thiện trong lương tâm của họ.
ít ra, so với đám người ở ngoài xã hội trông thấy người già bị ngã trên đường cũng không dám đi tới đỡ lên. trông thấy người khác bị móc túi trên xe bus cũng giả vờ như mù kia_thì sự ngu ngốc của đám nam sinh này lại có một cái gì đó rất đàn ông.
"Tôi đúng là anh họ của Ngô Song Song, tôi họ Tần tên Tần Lạc. các cậu đã nghe qua tên tôi chưa?" Khi nói Tần Lạc liền móc chứng minh thư trong người ra đưa cho mấy cậu nam sinh này xem.
"Không tin thì các cậu cứ nhìn vào giấy chứng minh thư của tôi!" Tần Lạc nói xong liền chỉ chỉ vào tấm chứng minh của mình rồi đưa nó cho cậu nam sinh mặc quần áo đỏ kia xem.
Cậu nam sinh này nhận lấy tấm thẻ chứng minh thư của Tần Lạc, nhìn ngắm một hồi rồi im lặng ngẫm nghĩ một lúc lâu. sau đó ngẩng đâu lên nói: "Anh là bác sĩ phải không?"
"Đúng rồi!" Tần Lạc mở cờ trong bụng, thằng ranh này trúng kế rồi: "Tôi là bác sỹ trung y!"
"Anh đúng là Tần Lac?" Cậu nam sinh kia xúc động nói: "Chính là bác sỹ hạ gục nhóm y sĩ Hàn Quốc?"
"Ha ha, chỉ là một cuộc so tài nhỏ thôi mà!" Tần Lạc khiêm tốn một cách vô sỉ nói.
"Cái gì? Anh ấy là Tần Lạc sao?"
"Thật không vậy? Tần Lạc là thần tượng của mình đấy_Công tử mặc trường bào, đẹp trai như_"
"Tần Lạc là ai thế?"
"Đồ ngốc, đến thần tượng của mình mà cậu không biết à? Anh ấy là bác sĩ Trung Y lợi hại nhất, là người đã hạ nhục đám trung y Hàn Quốc đó_Khi anh ấy từ Hàn về mình còn đi ra sân bay đón anh ấy nữa cơ!"
"Thật không đấy? Các cậu khi đó nói gì thế?"
"Mình nói: Thần tượng ơi! Em ủng hộ anh!"
"Anh ấy trả lời thế nào?"
"_Người đông quá, do vậy mà anh ấy chắc không nghe thấy!"
Người nổi danh cũng có lợi. cậu nam sinh mặc quần áo màu đỏ nhận ra Tần Lạc thì mọi chuyện sẽ giải quyết êm thấm ngay thôi.
Dưới ánh hào quang của thần tượng, đám sinh viên này đã đánh mất khả năng suy sét thông thường nhất.
Ánh mắt bọn họ nhìn Tần Lạc một cách sùng bái rồi sau đó có người còn xin chữ ký. rồi còn muốn chụp ảnh với hắn nữa. Thậm chí bọn họ còn quên mất Ngô Song Song đang đứng bên cạnh nhìn bọn họ với ánh mắt như muốn giết người đến nơi.
Tần Lạc cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ, hắn hết ký tên rồi lại chụp hình với đám nam sinh này. không những vậy hắn còn kéo Ngô Song Song vào chụp ảnh chung nữa. Sau khi thỏa mãn hết nhu cầu xong rồi, Tần Lạc mới lấy làm tiếc nói: "Thành thật xin lỗi! Đúng là tôi phải đi rồi, cha của Song Song bị bệnh nặng lắm. mẹ của cô ấy bắt tôi tới đây đưa cô ấy đi thăm_Mấy hôm trước cô ấy có cãi với cha mấy câu. do vậy mà bây giờ không chịu quay về!"
"Em hiểu rồi!" Cậu nam sinh mặc quần áo đó kia còn quay sang nói giúp cho Tần Lạc: "Song Song! Cha với con thì làm gì thù nhau lâu thế đâu? Cha cậu cũng bệnh rồi, cậu phải về thăm chứ đúng không?"
"Đúng đấy Song Song! Cậu không đi thì nhỡ cha cậu có mệnh hệ nào thì cậu có hối hận cùng không kịp nữa đâu!"
" Thầy giáo Tần! Anh cứ đưa cô ấy về đi. đừng mất thời gian ở đây nữa, có thời gian anh lại tới đây với chúng em! Bọn em hay chơi bóng rổ ở đây, anh cứ tới đây là có thể trông thấy chúng em ngay!"
Tần Lạc mùi mẫn gật gật đầu, sau đó hắn lại lấy cớ người bệnh đang rất nguy cấp không tiện đưa mấy nam sinh đi tới viện cùng, sau đó mới ngang nhiên cầm tay Ngô Song Song rời khỏi đây.
Mãi cho tới lúc vào trong xe rồi Tần Lạc mới giải huyệt câm cho Ngô Song Song.
"Anh đúng là một tên khốn!"Ngô Song Song tức giận hét lên.
"Cô cũng chỉ có vẻ bề ngoài thục nữ mà thôi!" Tần Lạc phản kích lại.