Cắm ngược hương?
Điều này có ý nghĩa gì? Kết quả không cần nói ai cũng biết.
Cừu Yên Mị đau đớn nhắm mắt lại. Cừu Dật Thanh, Cừu Dật Vân và đám con cháu Cừu gia nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xông lên xé Lệ Khuynh Thành ra từng mảnh nhỏ.
Đương nhiên cũng có người thực sự làm như vậy nhưng đều bị Đại Đầu và Jesus cản lại. Có mấy thanh niên Cừu gia không nhẫn nhịn được sự sỉ nhục này định chạy tới liều mạng với Lệ Khuynh Thành nhưng tất cả đều bị Đại Đầu đá ngược lại.
Cừu Dật Vân bước tới chỗ Lệ Khuynh Thành. Đại Đầu muốn cản lại nhưng Tần Lạc đã dùng ánh mắt ra hiệu cho Đại Đầu.
"Cô muốn làm gì?" Cừu Dật Vân nhìn chằm chằm vào Lệ Khuynh Thành hỏi, sắc mặt ông ta tái xanh.
"Báo thù. Những gì các người nợ tôi, tôi đều muốn đòi lại, cả vốn lẫn lời." Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nói.
"Cừu gia nợ cô cái gì? Cừu gia không nợ cô điều gì hết. Là do cô cố tình gây sự."
"Nợ tôi cái gì ư? Tôi cần phải nhắc lại câu trả lời sao? Ông hãy hỏi ông ta." Lệ Khuynh Thành chỉ tay vào di ảnh Cừu Thiên Tứ trên bàn thờ sau đó nàng lại liếc nhìn bốn phía xung quanh rồi chỉ vào đám người Cừu Trọng Dong ở gần đó nói: "Còn có những kẻ kia nữa, chúng cũng từng gây chuyện gì đó."
"Đương nhiên có lẽ những kẻ đó đã quên. Những người xấu vì làm quá nhiều chuyện tồi tệ nên đương nhiên không thể nhớ rõ mọi chuyện. Người đau thương không phải là những kẻ đó. Nhưng bất kỳ chuyện nào bọn họ gây cho tôi, tôi đều nhớ rất rõ ràng bởi vì người đổ máu, rơi lệ chính là tôi."
"Cô thì có thể làm gì nào?" Cừu Dật Vân khinh bỉ nói. "Chỉ dựa vào thực lực bây giờ của cô, cô có thể làm được chuyện gì?"
"Chỉ cần cắn được một miếng thịt cũng đủ giải hận rồi." Lệ Khuynh Thành tàn nhẫn nói. "Khiến các người có cảm giác đau đớn chính là chuyện tôi muốn làm."
"Thế thì đã làm cô thất vọng rồi." Cừu Dật Vân nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ không ảnh hưởng gì lớn tới Cừu gia giống như cô đã ảo tưởng đâu."
"Hãy chờ xem." Lệ Khuynh Thành cười nói: "Tất cả các người hãy chờ xem."
Khi nhìn thấy thái độ liều lĩnh này của Lệ Khuynh Thành, Cừu Dật Vân tức giận tím tái ruột gan. Ông ta lập tức vung tay nhắm vào mặt Lệ Khuynh Thành.
Binh…
Lệ Khuynh Thành không kịp né tránh. Nàng nhận một cái tát rất mạnh vào mặt.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lệ Khuynh Thành xuất hiện một bàn tay đỏ. Khóe miệng và mũi nàng cũng rỉ máu.
Chính vì vậy có thể thấy chỉ qua cái tát này Cừu Dật Vân đã thu đủ tiền vốn.
Tần Lạc tức giận xông tới, hắn định đánh Cừu Dật Vân.
"Tần Lạc." Lệ Khuynh Thành ôm ngang người hắn nói.
"Buông anh ra." Hai mắt Tần Lạc đỏ ngầu. Lúc này hắn thực sự tức giận. Cho dù hôm nay ai ngăn cản, hắn nhất định sẽ đánh chết lão vương bát đản không bằng cầm thú này.
"Một cái tát." Lệ Khuynh Thành ôm chặt Tần Lạc nói: "Ơn sinh thành của ông ta đáng được cái tát này. Sau này em ra tay với ông ta sẽ không còn bất kỳ kiêng kỵ nào nữa."
Cuối cùng khi nghe Lệ Khuynh Thành nói xong câu đó, Tần Lạc từ bỏ ý định tính sổ với Cừu Dật Vân.
"Chúng mình quay về thôi." Tần Lạc nói với Lệ Khuynh Thành.
"Về thôi." Lệ Khuynh Thành gật đầu nói.
Tần Lạc ôm Lệ Khuynh Thành, hai người song song đi ra khỏi đại sảnh.
"Các người hãy đứng lại. Cảnh sát tới…" Nguồn: http://truyen360.com
Người quản gia đứng ngăn cản trước mặt hai người chưa kịp nói hết câu đã bị Đại Đầu cho một đá văng ra ngoài.
Tới lúc này cho dù trong, ngoài linh đường có rất nhiều người nhưng không một ai dám tiến lại gần.
Tất cả đều biết hai vệ sĩ của Tần Lạc thật sự vô cùng lợi hại.
Tới khi Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành rời khỏi linh đường, Cừu Yên Mị thở hổn hển chạy tới trước mặt Cừu Dật Vân, nàng trách cứ: "Cha, cha đang làm gì vậy? Cừu gia thiếu nợ cô ấy còn chưa đủ sao? Cha dựa vào cái gì mà đánh cô ấy? Cha có tư cách gì mà đánh cô ấy? Cô ấy lớn như này mà cha đã từng quan tâm tới cô ấy chưa? Cô ấy là con gái của cha. Cha đã từng thực hiện trách nhiệm của một người cha lo lắng cho cô ấy chưa?"
"Câm miệng." Cừu Dật Vân đỏ mặt gào lên: "Cha không có một đứa con gái như nó."
"Cha hết thuốc chữa rồi." Cừu Yên Mị lạnh lùng nói: "Hãy chờ sự trả thù của cô ấy đi."
Nói xong Cừu Yên Mị tháo bộ đồ tang trên người xuống rồi chạy ra ngoài.
Cừu Dật Thanh đi tới trước mặt Cừu Dật Vân, lạnh lùng nói: "Chú hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú phải giải thích cho mọi người rõ ràng. Người Cừu gia chúng ta bị các người làm mất mặt rồi."
"Tôi không thể không nghi ngờ. Chuyện nhà xử lý không tốt thì sao có thể quản lý chuyện làm ăn của gia tộc?"
"Chúng ta không trêu chọc vào con điên kia. Cô ta dựa vào cái gì mà hận tất cả người Cừu gia chúng ta? Như vậy không phải chúng ta rất oan uổng sao?"
Lòng Cừu Dật Vân như chết lặng khi thấy những huynh đệ ruột thịt vội vàng tranh quyền đoạt lợi.
Bởi vì xe đậu bên ngoài sân nên Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đành phải đội mưa gió đi nhanh đến chỗ đậu xe.
"Chờ một chút." Cừu Yên Mị với gương mặt ướt sũng nước mưa vội vàng chạy tới: "Tần Lạc, hai người chờ một chút."
Lệ Khuynh Thành không muốn nên Tần Lạc đành phải cùng nàng kiên quyết tiến bước, tiếp tục đi tới.
Cừu Yên Mị chạy nhanh tới đứng chắn trước hai người Tần Lạc, nàng lau nước mưa trên mặt rồi nói: "Khuynh Thành, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi cô. Tâm trạng ông ấy không tốt nên không khống chế được. Qua hai ngày nữa thì không sao…"
Lệ Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Cừu Yên Mị nói: "Có phải bất kỳ chuyện nào ông ta làm đều có lý do, đúng không? Vậy hãy cho tôi biết lý do nào khiến ông ta vứt bỏ vợ con mình? Người của Cừu gia ngấm ngầm dùng mưu kế hại hai mẹ con chúng tôi nhưng ông ta vẫn bỏ mặc là vì lý do gì? Cô hãy giải thích cho tôi. Nếu như cô có thể giải thích hợp lý, tôi sẽ tha thứ cho ông ta."
"…"
"Còn nữa cô là người của Cừu gia, chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau. Chúng ta hãy vạch một đường biên giới hay coi như không quen biết nhau." Nói xong Lệ Khuynh Thành quay người bước đi.
"Tần Lạc, anh hãy khuyên nhủ cô ấy." Cừu Yên Mị kéo tay Tần Lạc nói. "Tôi không muốn làm cho mối quan hệ tiếp tục xấu đi. Nếu cứ để như này, mọi chuyện sẽ đổ vỡ hết."
Tần Lạc lắc đầu nói: "Bây giờ không còn cách nào nữa."
Tâm trạng Tần Lạc cực kỳ nặng nề khi hắn nghĩ tới chuyện hai chị em biến thành kẻ thù sinh tử với nhau.
Khi ở trong nhà tang lễ thì có cảm giác giá lạnh. Trong cơ thể Lệ Khuynh Thành như có một luồng hơi nóng chống đỡ, trong lòng ngập tràn sự uất ức khiến cho cả người bị bao phủ bởi một trạng thái nóng nực.
Nhưng sau khi đi ra ngoài nhà tang lễ, nhiệt độ thân thể nhanh chóng hạ xuống, khi ôm người Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc nhận thấy thân thể nàng đang run dữ dội.
Không biết là do thân thể hay là do tâm hồn, Tần Lạc biết Lệ Khuynh Thành rất lạnh, cực kỳ lạnh.
Khi vào trong nhà, lập tức Tần Lạc kéo ngay Lệ Khuynh Thành cả người ướt đẫm đi vào trong nhà tắm.
Sau khi chuẩn bị nước nóng. Sau đó Tần Lạc kéo cả người Lệ Khuynh Thành với quần áo ướt sũng vào trong bồn tắm để nước nóng dần dần ngấm vào thân thể giá lạnh của nàng.
Lúc này Lệ Khuynh Thành như nổi điên, nàng điên cuồng xé quần áo Tần Lạc rồi bàn tay nàng nắm lấy tiểu huynh đệ của Tần Lạc cho vào bên trong nàng.
"Yêu em đi." Lệ Khuynh Thành nói mà như gào lên.
Tần Lạc vốn chỉ muốn tắm rửa cho Lệ Khuynh Thành nhưng bây giờ Tần Lạc phải đành từ bỏ ý nghĩ đó. Tần Lạc giơ cao một chân Lệ Khuynh Thành lên, đặt người nàng dựa sát vào tường, điên cuồng nhấp nhô.
Đứng. Ngồi. Nằm.
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Hai thân thể trắng phau liên tục gắn vào nhau, uyển chuyển cử động trên nền nhà.
Mỗi một yêu cầu đều lần lượt được đáp ứng.
Không biết điên cuồng cùng nhau bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ biết hai người mệt mỏi nằm trên nền nhà.
Vì hai người quá mệt mỏi nên bọn họ thận chí còn không thở dốc được. Mắt hai người nhắm nghiền nằm trên nền nhà như hai thi thể lõa lồ.
Cuối cùng Tần Lạc cũng có phản ứng. Vì hắn là thầy thuốc nên biết rằng cơ thể con người mới đi mưa nếu nằm trên nền nhà giá lạnh như băng nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Tần Lạc cố gắng đứng dậy, hắn ôm thân thể mềm nhũn của Lệ Khuynh Thành.
Sau khi dùng khăn ấm lau thân thể Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc ôm nàng đi tới giường đắp chăn cho nàng.
Tần Lạc gọi điện cho người bên dưới nhờ bọn họ nấu hộ cho một bát nước gừng.
Quản lý trực ban trực tiếp bưng bát nước gừng lên. Tần Lạc cho Lệ Khuynh Thành uống một bát, hắn cũng tự mình uống một bát. Lúc này thân thể hai người mới bắt đầu ấm dần lên.
"Có đau không?" Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt ve dấu bàn tay trên mặt Lệ Khuynh Thành, đau lòng hỏi.
Dấu vết bàn tay này không vì thời gian mà biến mất, ngược lại sau khi tắm rửa nó càng hiện rõ ràng.
"Không đau." Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói: "Cơn đau đớn đã qua rồi."
"Sau này anh không để cho bất kỳ ai đánh em nữa. Không cho phép bất kỳ người nào." Tần Lạc nói với vẻ bá đạo.
Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào hai mắt Tần Lạc một hồi lâu rồi nàng cười khì một tiếng, ngọt ngào nói: "Em thích nhất tính cách bá đạo của người đàn ông của em khi nói chuyện với em. Hạnh phúc chết đi được."
Tần Lạc tét vào mông nàng nói: "Anh rất nghiêm túc."
Lệ Khuynh Thành dịu dàng gật đầu nói: "Được, sau này ngoại trừ anh ra, không ai được đánh em nữa."
"…anh chỉ đánh mông em, không đánh vào mặt em." Tần Lạc miễn cưỡng giải thích.
Lệ Khuynh Thành cười nói: "Anh không nên tới."
"Chuyện của em chính là chuyện của anh. Sao anh có thể bỏ mặc em?" Tần Lạc cười nói.
"Có phải Chung Tử gọi điện thông báo cho anh biết không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu nói.
Lệ Khuynh Thành thở dài nói: "Em chỉ là một kẻ lừa đảo. Phụ nữ như em đáng để mọi người phỉ nhổ."
"Anh yêu em." Tần Lạc nói.
Lệ Khuynh Thành không ngờ đột nhiên Tần Lạc lại nói câu đó. Sắc mặt nàng cứng đơ, nàng thừ người nhìn Tần Lạc.
"Anh yêu em." Tần Lạc lặp lại câu nói của mình.