Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 893: Bị quyến rũ mà vẫn giữ được phong độ của người quân tử

Không kinh hãi, không hoảng hốt. Trấn tĩnh một cách lạ thường.

Giống như người đàn ông nước Lỗ tên Liễu Hạ Huệ từ nghìn năm trước dù có người đẹp cởi hết xiêm y, lả lướt ngồi trong lòng nhưng chàng vẫn không có bất kỳ hành vi nào quá trớn (tương truyền vào một đêm đông lạnh, có một người tên là Liễu Hạ Huệ đang ở trong nhà mình thì thấy có một người phụ nữ bị lạnh cóng đi ngang qua muốn ở nhờ, Liễu Hạ Huệ sợ nàng ta bị lạnh cóng mà chết nên đã bảo nàng cởi bỏ đồ và ngồi vào trong lòng mình, hai người cứ ôm nhau như vậy suốt cả một đêm mà không hề có chuyện gì xảy ra), và càng giống với người chồng tốt Liễu Hạ Huy chung thủy một lòng ở nghìn năm sau hơn.

Đôi mắt Tần Lạc thản nhiên nhìn thẳng vào Cừu Yên Mị, giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Mới đầu Cừu Yên Mị còn cắn răng cố gắng, nhưng đến mãi sau mà nàng vẫn không thấy được ngọn lửa dục vọng muốn chiếm hữu trong mắt hắn thì cuối cùng nàng cũng chịu từ bỏ.

Nàng liền quỳ gối xuống kéo chiếc váy dài của mình lên vai, để mặc cho đôi gò bồng đảo cứ lắc qua lắc lại ở trước mặt Tần Lạc.

"Xem ra những tin đồn đại bên ngoài không được chính xác cho lắm nhỉ." Cừu Yên Mị đứng dậy, trên mặt còn nở một nụ cười khổ tự chế giễu bản thân, nàng dùng nó để che dấu nỗi quẫn bách, bí bách trong lòng mình.

"Tôi thừa nhận, tôi đúng là có chút trăng hoa như bên ngoài vẫn đồn đại, nhưng yêu cầu để tôi chọn lựa phụ nữ cũng khá cao."

"Tôi không thỏa mãn được yêu cầu của anh ư?"

Tần Lạc nhìn vào mắt Cừu Yên Mị, cười nói: "Nói thực là cô rất đẹp, dáng người cũng chuẩn. Đột nhiên lại giở ra chiêu, hở hết cả ra trước mặt tôi thế này, nếu tôi nói là không một chút động lòng nào thì đó quả là một lời giả dối, nhưng tôi không phải vì một người phụ nữ nào đó đẹp mà cho rằng đó là người phụ nữ của tôi. Đầu tiên thì người phụ nữ đó phải có một suy nghĩ thuần khiết về tình yêu. Tôi có thể cho cô tiền hay cho cô những thứ khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đem tình cảm của mình ra để trao đổi lấy thứ gì."

"Anh không cần phải cho tôi tình yêu, mà chỉ cần cho Cừu gia một con đường sống là đủ."

"Cô biết là tôi sẽ không làn thế mà." Tần Lạc cười ha hả nói. "Ngay từ đầu cô đã biết là làm vậy chỉ có thể đem đến thất bại thì vì sao vẫn còn muốn thử làm gì?"

Nỗi sợ hãi trong con mắt Cừu Yên Mị chợt lóe lên rồi lại biến mất ngay lập tức, khẽ nở nụ cười nói: "Có lẽ là tôi đã tự tin thái quá về vóc dáng của mình cũng nên. Tôi quen biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu người đàn ông hoặc ít hoặc nhiều, hoặc hàm xúc hoặc trực tiếp đều thể hiện ra là có ý muốn chiếm hữu cơ thể tôi, tôi lại cứ nghĩ rằng anh ít nhiều cũng có chút động lòng."

Câu nói này của Cừu Yên Mị là nửa đùa nửa thật. Phần thật của nó là nàng đúng là rất tự tin về cơ thể và nhan sắc của mình, nàng hy vọng là chiêu này có thể chinh phục được Tần Lạc.

Nàng biết rằng Tần Lạc là một người rất xem trọng tình cảm, đối xử tốt với tất cả những người phụ nữ của hắn. Giả sử … giả sử nàng cũng trở thành một trong số những người phụ nữ đó, thì thái độ của hắn đối với Cừu gia sẽ có thay đổi.

Chỉ cần có sự thay đổi thôi thì Cừu gia vẫn còn một tia hy vọng.

Phần giả của câu nói đó, đó là ngay từ đầu nàng đã biết rằng, Tần Lạc sẽ từ chối cơ thể nàng, điều đó không liên quan gì đến dục vọng cả, mà có liên quan tới Lệ Khuynh Thành.

Trong lúc này đây, hắn nhất định sẽ không dính dáng gì đến một người phụ nữ đứng ra đại diện Cừu gia.

Nếu hormone đàn ông có thể ảnh hưởng tới tư duy thông thường của hắn, vậy thì người đàn ông này cũng chẳng đáng sợ chút nào.

Nói như vậy thì trước cuộc chiến hết sức căng thẳng này, nàng bắt buộc phải điều chỉnh ý nghĩ và chiêu thức của mình.

Bất luận Tần Lạc có từ chối hay tiếp nhận, thì nàng chỉ cần kéo váy áo lên xuống một chút, như thế thì quan hệ giữa nàng và Tần Lạc cũng vì lần đối mặt một cách chân thành và thẳng thắn này mà có chút mùi vị của sự mập mờ khó tả, chỉ cần có chút quan hệ mập mờ này thôi thì nàng sẽ không thua một cách thảm hại.

Đây chính là tâm địa của một người phụ nữ. Hầu hết trong mọi tình huống thì bọn họ luôn biết cách bảo vệ bản thân mình.

Chiến tranh còn chưa nổ ra, mà bọn họ đã ở trong thế không thể đánh bại được rồi.

"Ngay từ lần đầu quen nhau, quan hệ giữa chúng ta đã rất tốt, tôi cũng luôn coi cô là bạn. Tôi có thể nói thật với cô một điều, đó là cho dù giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định để cho Cừu gia phải trả giá của tôi đâu." Tần Lạc nhìn Cừu Yên Mị nghiêm túc nói, thái độ thành khẩn chưa từng có. "Cừu gia làm sai, mà cho đến giờ vẫn không chịu hối cải. Không chỉ Khuynh Thành không tha thứ cho bọn họ, mà tôi cũng sẽ không tha thứ đâu."

"Anh cho rằng tình cảm mà Lệ Khuynh Thành đối với anh là thuần khiết sao?" Cừu Yên Mị đột nhiên hỏi.

Tần Lạc sửng sốt trong giây lát, sau đó hắn cười nói: "Ít nhất thì cô ấy đã khiến cho tôi yêu cô ấy."

"Thật khiến cho người ta phải ngưỡng mộ." Cừu Yên Mị mím môi cười nói. "Khi một người đàn ông thực sự yêu một người đàn bà thì người đàn bà đó sẽ trở thành sinh vật hoàn mỹ nhất trên thế giới."

Tần Lạc không tiếp lời của nàng, vì hắn làm sao biết được nàng sẽ lại kéo hắn vòng vo đến đâu nữa, liền nói: "Tại sao cô cứ nhất định phải tham gia vào những việc này làm gì?"

"Vị trí quyết định tư duy." Cừu Yên Mị cười đáp. "Tôi sinh ra và lớn lên ở Cừu gia, trong cơ thể tôi còn có dòng máu của Cừu gia, những thứ mà hiện giờ tôi có đều từ Cừu gia mà ra, có thể trong mắt anh hoặc những người khác, thì Cừu gia có những sai lầm này hay khuyết điểm nọ, nhưng bọn họ lại đối xử rất tốt với tôi. Bọn họ đã cho tôi một cuộc sống cơm no áo ấm không phải lo nghĩ gì, cho tôi một điểm mốc khiến nhiều người phải ngẩng đầu ngưỡng mộ, và cũng cho tôi cả một gia đình và tình yêu. Nếu không có sự ủng hộ của Cừu gia thì anh cho rằng anh đã quen được một người phụ nữ tên là Cừu Yên Mị ở cái đất Yến Kinh này sao? Nếu không có sự ủng hộ của anh thì anh cho rằng Lệ Khuynh Thành có thể là một Lệ Khuynh Thành mang theo đồ đao đến để xẻ thịt Cừu gia như ngày hôm nay không? Năng lực rất quan trọng, nhưng tiền đề của nó là phải có một bối cảnh và chỗ dựa vững chắc."

"Cha mẹ và tất cả người thân của tôi, bọn họ đều ở trong Cừu gia. Vì thế, tôi làm sao có thể bỏ rơi họ ở sau lưng trong lúc này để chỉ bo bo lo cho một mình mình, giả bộ như không có quan hệ gì với họ được đây? Anh nói xem tôi có thể trốn tránh được không?"

Tần Lạc thở dài một tiếng nói: "Con người ai cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình."

"Đúng vậy, vì thế mà mặc dù chúng ta sắp thành đối thủ của nhau, nhưng tôi vẫn chẳng có chút thù hận gì với anh cả. Tôi hiểu những việc anh đã và đang làm."

"Tôi cũng biết là cô rất bất đắc dĩ."

Cừu Yên Mị cười nói: "Tôi thật sự hy vọng có thể mãi làm bạn với anh. Cái cảm giác này rất dễ chịu."

"Nói thực thì … cũng không phải không thể cho Cừu gia một cơ hội." Tần Lạc nói.

"Cái gì?" Cừu Yên Mị cười thầm trong bụng, hỏi.

"Tôi muốn Lệ Khuynh Thành được ở trong Cừu gia, trở thành chủ nhân của Cừu gia." Tần Lạc tủm tỉm cười nói. "Đây là điều kiện duy nhất và cũng là điều kiện duy nhất có thể đem ra bàn bạc được."

"Anh phải biết là tôi chẳng thể nào thuyết phục được bọn họ." Cừu Yên Mị nghiêm mặt nói.

"Không cần phải gấp thế, tôi sẽ dùng việc thực để dạy cho bọn họ phải biết nghe lời." Tần Lạc nói.

Cừu Yên Mị liền cười nói: "Đến đây cũng lâu rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."

"Vâng, mời cô!"

Cừu Yên Mị liếc mắt nhìn hai người em họ mình một cái rồi hỏi: "Thế bọn họ …"

"Đem họ đi đi, bảo với bọn họ rằng, việc hôm nay chỉ kà lấy lại chút lợi tức mà thôi."

"Tôi sẽ truyền đạt lại." Cừu Yên Mị nói. "Nhưng cũng không thể để tôi khiêng hai người bọn họ về chứ?"

Tần Lạc vỗ tay lên hai tiếng, thì lập tức có hai vệ sĩ mặc đồ đen bước vào.

"Đưa cô Cừu và bạn của cô ấy ra ngoài." Tần Lạc dặn dò.

Hai vệ sĩ bận đồ đen đáp lại một tiếng, sau đó mỗi người khiên một người ra bên ngoài rồi đi theo Cừu Yên Mị ra khỏi phòng bệnh.

Cừu Yên Mị vừa mới đi thì cửa phòng bệnh đã được mở ra, đôi mắt sáng long lanh của Lệ Khuynh Thành cứ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc mà chớp hoài không ngớt.

"Sao em lại nhìn anh như thế?" Tần Lạc biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi.

"Anh thật sự không muốn suy xét lại xem sao ư?" Lệ Khuynh Thành nheo mắt cười hỏi.

"Suy xét điều gì?"

Lệ Khuynh Thành lườm Tần Lạc một cái, nói: "Để xem anh giả bộ được đến bao giờ, đến cả một người phụ nữ như em đây còn động lòng nữa là, thế mà anh không có lấy một chút động lòng hay sao?"

"Không động lòng." Tần Lạc nói.

"Chẳng lẻ anh không muốn để cho hai người bọn em phục vụ anh cùng một lúc ư? Bất luận thế nào thì trên danh nghĩa bọn em vẫn là chị em gái đấy."

Tần Lạc đột nhiên cảm thấy người nóng lên hừng hực, ngọn lửa dục trào lên từ chỗ Đan Điền, trong mũi dường như cũng có một chất lỏng trực trào ra, hắn liền dùng tay che mũi lại, nghiến chặt răng lại nói: "Không muốn."

"Ái, thật là đáng tiếc." Lệ Khuynh Thành thở dài nói. "Vốn dĩ em đã chuẩn bị hy sinh cơ đấy."

"Anh không phải là loại người mà em nghĩ."

"Em biết, em biết." Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. "Vì thế em sẽ bỏ cái ý nghĩ thừa thãi này đi."

Thấy vẻ mặt khó xử của Tần Lạc thì Lệ Khuynh Thành lại không nhịn nổi cười. Nỗi tức giận được sống lại từ trong cõi chết, nỗi phẫn uất khi bạn bè người thân của mình ra đi cũng được giải tỏa không ít cùng với nụ cười này.

Tần Lạc nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa như ngọc của nàng với ánh mắt đầy hưởng thụ, dịu dàng hỏi: "Xử lý như vậy em đã vừa lòng chưa?"

"Anh mềm lòng rồi à? Định chuẩn bị cho cô ấy một con đường sống?" Lệ Khuynh Thành trêu chọc nói.

Tần Lạc vỗ đánh đét vào mông Lệ Khuynh Thành một cái, cười mắng: "Em nên biết mục đích anh làm như vậy là vì cái gì."

"Nhẹ thôi chứ, đáng hỏng nó rồi thì sẽ không sinh được con trai cho anh đâu." Lệ Khuynh Thành ôm lấy mông mình, hắng giọng nói.

Hai chân Tần Lạc lại mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì hắn không nhịn nổi mà đè ngữa người phụ nữ như yêu nghiệt này ra xử lý ngay tại đây rồi.

Lệ Khuynh Thành lên trước ôm lấy Tần Lạc, áp mặt vào ngực hắn nói: "Em biết là anh muốn tốt cho em. Anh sợ sự việc làm to quá rồi thì em sẽ không có cách nào mà thu dọn chỗ tàn dư phải không?"

"Không hẳn là như thế." Tần Lạc nói. "Diệt vong của Cừu gia gần như đã là điều hiển nhiên rồi, nhưng anh không hy vọng Cừu gia phản kháng kịch liệt quá, cũng không hy vọng em thu về là một Cừu gia với hai bàn tay trắng." Text được lấy tại http://truyen360.com

"Em thấy cái dụng cụ trẻ con nông thôn dùng để bắt lươn trạch chưa?" Tần Lạc hỏi.

"Chưa." Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói.

"Bọn chúng dùng tre trúc để đan thành một cái ***g, chiếc ***g đó sẽ có một cái miệng nhỏ, lươn trạch có thể chui vào đó, nhưng chẳng thể nào thoát ra ngoài được. Anh bảo để cho em vào trong Cừu gia tức là muốn cho bọn họ một con đường sống, làm thế sẽ tránh cho bọn họ chó cùng rứt giậu, thà để cho người khác được lời cũng không chịu để cho chúng ta bất kỳ thành quả gì. Nếu bọn họ tiếp nhận điều kiện này, thì với khả năng của em, muốn loại bỏ bọn họ một cách sạch sẽ không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?"

Lệ Khuynh Thành ngẩng mặt lên nhìn Tần Lạc, nói: "Sao em thấy anh ngày càng giảo hoạt rồi thế?"

"Vậy sao?" Tần Lạc ngơ ngát hỏi. "Ngay cả một trận lửa lớn như thế mà cũng không giết chết anh, thì anh lại cứ tưởng anh thuộc vào dạng thánh nhân đãi kẻ khù khờ cơ đấy."

Lệ Khuynh Thành cười hô hố nói: "Cô ấy đến rồi, hai người gặp rồi nói chuyện với nhau đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất