Chương 20: Ác Mộng
Nhưng tỉnh táo lại nghĩ lại, ta cũng đang gắng gượng đây, mẹ nó, hiện tại mình lại bị một đồ vật quấn lấy, còn chưa gom đủ tiền thuốc men cho lão đầu nhi, vốn đã gặp đủ thứ chuyện, lúc này còn có tâm trạng đi quản những chuyện vớ vẩn khác ư.
Lúc này ta nghe thấy một hồi tiếng ngay ngủ, quay đầu lại nhìn thấy Trình Tinh Hà đã nghiêng người dựa vào ghế Xuân Thu ngủ thiếp đi. Lúc này ta mới nhìn ra, làn da của hắn rất trắng, ngũ quan rất cân đối, lông mi vừa dày vừa đen nhánh nặng nề rũ xuống, lúc câm miệng còn rất đẹp trai.
Nếu có thu hoạch vịt thì tốt rồi, hàng này nhất định có thể bán được giá tốt.
Ta đá một tấm chăn rách lên người hắn như miếng đệm chân, vừa nhìn thời gian cũng không còn sớm, suy nghĩ cũng may đã mời hộ công, trước tiên cứ ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, xử lý xong chuyện của Hòa Thượng rồi tiếp tục kiếm tiền thuốc men.
Mơ hồ, ta lại mơ thấy người phụ nữ kia, dung mạo của nàng vẫn là một mảnh mơ hồ, nhưng dường như đã rõ ràng hơn lần trước một chút, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy đường nét rất đẹp.
Có điều, mặc dù nàng vẫn tựa vào lòng ta, nắm chặt ngón trỏ tay phải của ta, lại giống như đang giận dỗi.
Nếu tỉnh táo, ta thế nào cũng phải hỏi rõ thân phận lai lịch của nàng, còn có chuyện bốn mươi chín ngày và người què họ Giang, nhưng dù sao cũng là nằm mơ, không có được lý trí lúc tỉnh táo, đầu óc ta mê gái, thậm chí còn hỏi thăm nàng bị sao vậy giống như vợ chồng lâu năm?
Nàng không vui nói, có phải ngươi cảm thấy người phụ nữ trong xe kia rất xinh đẹp không?
Giọng nói này giống như tiếng trời, tuy rằng là cùng một giọng với người từ “muốn chết” kia, nhưng không có sự sắc bén lúc đó, ngược lại còn mang theo chút uất ức khiến người ta đau lòng.
Ta suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra xe nàng nói là xe thương vụ của Thiên Sư phủ, đúng rồi....Lúc ấy ta nhìn đến sửng sốt, nhưng sự đau đớn trên ngón trỏ khiến ta lập tức phân tâm.
Vừa nghĩ tới đây, ngón trỏ lại đau lên, nàng càng tức giận:
“Sau này, ngươi vẫn có thể gặp được nàng, nhưng ta không cho ngươi nhìn người phụ nữ nào khác, ngoại trừ ta!”
Ta vô cùng tự nhiên ôm chặt nàng, nói là sẽ không nhìn, sẽ không nhìn, không ai đẹp bằng ngươi hết.
Nàng mỉm cười và nói, không phải ngươi vẫn chưa từng thấy ta sao?
Giọng nói này dịu dàng xuống, dễ nghe hơn.
Ta rất kiên định nói là, tuy chưa thấy được, ta cũng biết. Mặc dù ta không hiểu tại sao ta có thể biết.
Lúc này, nàng với vui vẻ tựa vào lồng ngực ta, rồi lại giống như nhớ ra cái gì đó, rất nghiêm túc nói:
“Ngày mai ngươi sẽ thấy một cây liễu có ba tổ chim, trong tổ chim trên cùng có một thứ rất tốt.”
Ta hỏi nàng là có thứ gì tốt trong tổ chim? Nàng khẽ mỉm cười và nói là ngươi nhớ là được rồi.
Ta đồng ý, đang muốn vuốt ve an ủi nàng thì bất thình lình nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Ta lập tức mở mắt ra, mẹ kiếp, ai giết người đấy?
Ta lại chợt nghe thấy, là một giọng hát:
“Đêm đến lại có một cơn ác mộng đẹp! Muốn tỉnh táo nhưng ta lại không tránh khỏi động lòng! Trong giấc mơ, ngươi là một lỗ đen không đáy! Ta vô lực kháng cự không trọng lượng...”
Xuống lầu vừa nhìn, quả nhiên là Trình Tinh Hà vừa cạo râu vừa gào thét, ta lập tức bảo hắn câm miệng, nếu không sẽ đưa cảnh sát dân sự tới đấy.
Hắn rất bất mãn nói bài hát này nghe hay biết bao, thật sự là ở trong phúc lại không biết hưởng.
Phúc mẹ ngươi đấy, ngươi muốn hát cũng phải hát những câu tỏ lòng cảm ơn ông đây chứ, mấy cái này là cái gì?
Giấc mơ đẹp lại bị ngươi quấy rối, ta càng nghĩ càng tức giận, quyết định lát nữa chỉ nấu một bát hoành thánh, để cho tên này nhìn giương mắt nhìn ta ăn.
Lúc này, Trình Tinh Hà ở trong gương nhìn thấy ta:
“Tiểu ca, ta thấy ngươi càng ngày càng hư đấy, có phải thân thể bị chính mình móc rỗng rồi không? Ăn chút Lục Vị Địa Hoàng Hoàn đi, chỉ có hơn ba chục một hộp thôi.”
Mẹ nó, ai hư chứ, biết rõ ràng vậy sao, ngươi hay ăn à? Có điều, ta cũng nhìn được từ trong gương, quầng thâm của ta quả thật rất lớn, mí mắt hai mí cũng biến thành ba mí, nhìn vô cùng tiều tụy.
Mấy ngày này có thể không được nghỉ ngơi tốt.
Ta trừng mắt nhìn hắn vài lần sau đó đi vào nấu hoàng thánh, phát hiện hoành thánh đã biến mất lúc nào không hay, bồn rửa chén ngược lại có rất nhiều nồi không bát không.
Cuối cùng, ta cũng nhận ra, có thể là mình đã gây ra một tai họa cho gia đình rồi.
Vừa muốn nổi giận, lại nghe thấy một giọng nói dè chừng:
“Bắc Đẩu có ở đây không?”
Hòa Thượng nói.
Ta đi ra ngoài nghênh đón, lại vô cùng sửng sốt, đây là Hòa Thượng ư?
Thời trung học phổ thông, vóc dáng của Hòa Thượng cao hơn 1m8, hơn 100kg, cả người đầy cơ bắp, quanh năm đều rèn luyện giữ thân hình cân đối, ta sửng sốt thấy hắn không khác gì Lỗ Trí Thâm, cho nên mới được mọi người đặt biệt danh là Hòa Thượng. Nhưng hiện tại, hắn cũng chỉ cỡ 60kg, hai gò má lõm xuống, cằm có lớp da nhăn nheo, râu ria xồm xoàm giống như già đi mười tuổi vậy. Vừa nhìn đã biết gầy đi trong thời gian ngắn, có thể tưởng tượng được những ngày gần đây hắn khó khăn cỡ nào.
---