Chương 29: Không Cần Khách Sáo
Người què? Ta lập tức nắm lấy tay thím hai, hỏi nàng ta xem cái người què kia có phải họ Giang hay không?
Thím hai giật nảy mình, hỏi sao ta lại biết?
Hỏi dò thêm một chút nữa thì biết thêm. Hóa ra Trương Văn Bân chẳng biết đã quen người què kia ở đâu, nói chỉ cần lén chôn bố mẹ ở nhà nào có phong thủy tài vận tốt là hắn có thể phất lên nhanh chóng. Còn mẹ của Trương Văn Bân vì con trai của mình mà mua thuốc trừ sâu, tự mình uống một phần, còn cho vào sữa đậu nành của cha hắn một phần. Sau đó hắn chôn ở đây theo hướng dẫn, quả nhiên là phất lên nhanh chóng.
Sau đó Trương Văn Bân lại nghe lời người què kia, mượn một món tiền khổng lồ để mua một bình địa Dương Thủy, còn phá miếu của nhà nọ để xây nhà cho người què đó.
Nói rồi, thím hai lại càng khóc to hơn, nói đã hại chết bố mẹ, đào mộ nhà người ta, lại còn đi phá miếu, toàn làm những chuyện thất đức. Bây giờ báo ứng ập đến rồi, người què kia lại chẳng thấy tăm hơi đâu, em trai mình thiện lương đơn thuần, chắc chắn là đã bị người què đó chơi cho một vố.
Ta thầm kinh hãi...Bình địa Dương Thủy trước kia còn có một tòa miếu nữa sao? Hiện nhiên là để trấn áp quỷ ép quan tài kia. Thứ kia rốt cuộc là có lai lịch gì, thậm chí ngay cả khói lửa nhân gian cũng ăn cả thế này?
Mà quỷ trấn quan tài là thế cục phong thủy, chẳng lẽ là tên Giang què quặt kia lợi dụng Trương Văn Bân để phá?
Ta hận không thể lập tức bắt tên họ Giang què quặt thần bí kia lại, hỏi hết một lượt cho ra nhẽ.
Nhưng lúc này, một bàn tay đập vào bả vai ta, làm ta giật nảy cả mình, quay đầu lại thì thấy là Trình Tinh Hà.
Hắn híp đôi mắt sáng long lanh lại, nhìn ta, nói:
"Anh trai nhỏ à, ngươi xem mấy giờ rồi?"
"Mười hai giờ rưỡi."
"Sai rồi, là giờ cơm đó."
Ta nhớ ra, mới nãy thật may là có con hàng này dẫn ma đói đến giúp ta. Ta cũng không phải hạng vong ân phụ nghĩa, lập tức dẫn hắn đi ăn cơm.
Trình Tinh Hà rất gầy, nhưng cơm nước lại ăn rất nhiều. Ta trông thấy hắn ăn hết một thau nước súp hầm thịt, hết phần sủi cảo tươi này đến phần sủi cảo tươi khác, hai bát mì trộn tương, một phần tiểu long bao, cảm giác vừa vừa đủ rồi mới gọi người phục bụ đến tính tiền.
Không ngờ hắn lại cản nhân viên phục vụ lại, bảo:
"Không cần."
Ta chợt cảm động một phen. Hắn hẳn là thấy ta gần đây thiếu tiền nên mới chủ động mời khách, là người tốt.
"Nếu ngươi đã mời khách thì ta gọi thêm mấy phần nữa."
Mọe nó, ngươi cũng không sợ ăn đến bể bụng sao? Có cái miệng như thế này còn trừ tà xem ma gì nữa, sao không lên kuaishou làm vloger ăn uống đi?
Nhưng ta lại nhớ đến chuyện ma đói, ta phải nói tiếng cảm ơn với hắn.
Hắn ăn hủ tiếu xào ngấu nghiến, đầu không ngẩng, mắt không trợn:
"Đừng khách sáo, chủ yếu là ta sợ ngươi chết rồi không ai trả nợ, mới đầu năm đã nợ đại gia ta, phải giữ gìn cho tốt đó."
Móa nhà ngươi.
Chính lúc này đây, bệnh viện gọi điện thoại tới bảo tiền thuốc men thanh toán trước dự chi không đủ, bảo ta qua đó đưa thêm. Còn hỏi ta chọn gói phẫu thuật thế nào, tình trạng của ông cụ này không thể kéo dài được nữa.
Ta vội nói góp khoảng một trăm nghìn tệ, chuyển ngay đi, còn hai trăm nghìn tệ còn lại ta đang nghĩ cách.
Đưa tiền xong, ta đến thăm lão già. Trông thấy mới qua mấy ngày mà đôi má hắn đã lõm xuống, lòng buốt đau một trận. Ta thầm thề nhất định phải cứu hắn về.
Hòa Thượng cũng vào bệnh viện huyện, hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, nắm chặt tay ta luôn miệng nói cảm ơn. Ta thấy sắc mặt hắn đã dần hồng nhuận, ấn đường cũng khóa đạt sáng sủa hơn, biết vận thế nhà hắn trở về rồi nên cũng yên lòng. Quả nhiên, vừa ra đến cửa đã nghe vào đường hợp tác nhà hắn đã về rồi, có vẻ như có thể ngăn được cơn sóng dữ, mạnh mẽ chấn hưng lại được xí nghiệp.
Trong nhóm bạn học sau khi biết chuyện này lại bùng nổ thêm lần nữa. Có người nói ta gặp đùng thời, có người bảo ta thật giỏi giang. Trương Mạn là người nhiệt tình nhất, gửi riêng hai tin nhắn Wechat, bảo gần đây chồng nàng ta đi công tác hai ngày không ở nhà, bảo ta đêm sang nhà nàng ngồi một chút, xem phong thủy chiêu tài cho nhà nàng ta với. Nhưng nghe thấy ta đòi thu tiền thì lại chửi ầm lên, bảo ta nhận tiền chứ không nhận người, còn chụp màn hình cuộc nói chuyện đăng lên vòng thảo luận, bảo ta nghèo phát điên rồi, đến xem cho bạn học cũng đòi tiền, quá là xấu mặt đi.
Ta thuận tay đăng đơn báo giá trong nhóm bạn học, bọn hắn xem xong thì bảo sao ta không đi ăn cướp luôn đi. Vì theo bọn hắn nghĩ, cái nghề phong kiến mê tín như nghề ta đang làm thì chẳng có giá trị quá năm mười đồng, đúng là ảo tưởng sức mạnh bản thân.