Chương 49: Tiêu Tương
Ta trông thấy bà cụ Ngô như thế, lòng tự nhủ thôi vậy, chuyện của Tuệ Tuệ quan trọng, ta mới học da lông nửa vời dẫu sao cũng không an toàn. Có Trình Tinh Hà chịu hỗ trợ, vậy thì thỏa đáng hơn, nhiều lắm thì sau này kiếm đủ tiền trả lại cho hắn.
Ta liền hỏi bà cụ Ngô, tiếng cửa vang lên lúc mấy giờ? Bà cụ Ngô bảo mười giờ rưỡi, cực kỳ chuẩn.
Hừm, lại còn đúng giờ cơ.
Cách mười giờ một chút, bà cụ Ngô nói phải làm ít đồ ăn khuya cho ta nên vào bếp bận rộn. Trình Tinh Hà nghe xong cũng vội đi theo. Ta ta dựa vào cây cột nhìn sao trời, vì mệt quá nên mơ màng ngủ đi.
Mông lung, như thể nữ nhân kia lại tựa vào cạnh ta.
Dưới ánh sao, bóng dáng của nàng ngày càng rõ ràng. Dù vẫn không thấy tường tận, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận ra được, chí ít là không chênh lệch mấy so với Đỗ Hành Chỉ. Nàng giơ tay lên chạm vào mặt ta, mỉm cười:
"Ngươi có sức sống hơn rồi."
Sức sống? Nói vậy chứ từ khi nàng ẩn thân trên người ta, ta luôn rất tiều tụy, luôn cảm giác mình sắp bị quấn chết. Nhưng bây giờ, ta lại lần nữa có chút sức sống thật sự.
chuyện này là sao? Chẳng lẽ? Ta phản ứng kịp trong nháy mắt:
"Vì ta nuốt giao châu sao?"
Trong truyền thuyết, người ăn giao châu có thể cưỡi mây đạp gió, lập tức thành tiên, nói như vậy ta cũng có thể một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
Nàng nở nụ cười, tựa vào lòng ta:
"Ta cũng an tâm."
Có lẽ thật sự vì sức mạnh của giao châu, ta cũng đã tỉnh táo hơn nhiều trong mơ, lập tức nắm lấy tay này:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Mái tóc đen như thác của nàng đổ xuống, ta trông thấy một đôi mắt đào hoa tuyệt mỹ:
"Ta tên là Tiêu Tương."
Tiêu Tương...đúng là tên của Thủy Thần! Chẳng lẽ nàng thật sự là một vị thần? Không đúng...ta lập tức tự nhủ, sao thần tiên lại bị phong bế dưới cửu quỷ ép quan tài, sao lại hại người như thế được?
Ta lập tức tránh xa nàng ra một chút:
"Ngươi muốn làm gì ta?"
Mắt nàng tối sầm lại, rõ ràng là hơi tổn thương, giọng cũng trầm đi:
"Ta muốn ở cạnh ngươi."
Ta vội nói:
"Ta cảm ơn ngươi, nhưng ta còn phải giữ mạng để dưỡng lão cho lão già nhà ta. Thủy Thần nương nương xin ngài thương xót, muốn quấn thì ngươi đi mà quấn người khác...ta có một người bạn học tên An Gia Dũng, cơ thể hắn khỏa mạnh lắm."
Nàng cắn răng, trong ánh mắt đầy sự hung tợn. Sát khí ầm ầm rất lạnh, rất đáng sợ, làm ta sợ đến giật nảy mình. Nàng cũng ý thức được, vội điều hòa sắc mặt lại, nhưng vẫn không cam tâm:
"Ngươi muốn tặng ta cho người kháC?"
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
"Ta còn muốn sống, xin ngươi tha mạng cho ta!"
Nhưng ta còn chưa nói dứt lời, đầu ngón tay đã đau nhức kịch liệt. Lần này còn đau hơn mấy lần trước cộng lại, gần như muốn khiến ta lăn lộn trên mặt đấtm chặt luôn ngón trỏ đi.
Bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của nàng:
"Ngươi còn dám bỏ ta đi sao?"
Không ai có thể chịu được cơn đau này, ta thầm nhủ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức nói:
"Ta không dám...Không dám..."
Ta chợt nhớ ra, trước đó, mấy người thần mệnh kia đều mất ngón trỏ...chẳng lẽ...đều do bị nàng ta tra tấn nên tự mình chặt đi sao?"
Đau đớn trên tay rút xuống như thủy triều, sắc mặt nàng thay đổi, đôi tay lạnh bưng mặt ta. Ta miễn cưỡng nhìn thấy, trong mơ hồ, khuôn mặt nàng ta tà khí tuyệt mỹ:
"Ngươi không giống những kẻ kia, người ta muốn tìm chỉ có một mình ngươi mà thôi."
Nàng hôm lên, ta cảm nhận được một mùi hương ngọt ngào chưa từng có. Hiếm khi lòng ta lại không muốn vọt ra ngoài.
Đây là mùi vị của nữ nhân à?
"Anh trai nhỏ, anh trai nhỏ!"
Một tiếng gọi như từ bên cạnh truyền đến, ta mở bừng mắt, trông thấy trước mặt là khuôn mẳ rõ ràng của Trình Tinh Hà. Cái mũi cao thẳng của hắn đụng vào lỗ mùi ta, ta phản xạ có điều kiện nhảy dựng ngược về, suýt đập đầu vào cột, vang lên tiếng động cực lớn.
"Mọe nó!"
Mẹ nó, hôm nay mới bị Đỗ Hành Chỉ làm ngã một cú muốn chấn thương sọ não, giờ lại đụng vào vết thương cũ!
"Ngươi đùng kích động vậy."
Trình Tinh Hà lấy xâu nấm xiên đặt cạnh miệng ta:
"À, ngươi đói không? Ta xiên nướng cho ngươi ăn nha."
Ngươi mẹ nó có diễn TVB đâu, sao suốt ngày làm trò như thế?
Nhưng nấm nướng đúng là thơm thật, vỏ vàng giòn xốp, bên trên còn có tương ướp bí tuyền của bà cụ Ngô. Ta lâu lắm rồi chưa ăn cơm, bụng sôi lên, nên lao đến ăn.
"Ngươi xem cái đầu đẫm mồ hôi của ngươi kìa."
Trình Tinh Hà ngồi cạnh ta:
"Lục vị địa hoàng ngươi mua chưa?"
Ngươi cho ta tiền à? Có tiền thì chẳng bằng đi đóng điện nước cho rồi.
Lúc này ta chợt nghe tiếng hát, quay đầu nhìn lại, thì ra Tuệ Tuệ đang hát:
"Đấng lang quân thân mến của em, cùng ấp ôm trong tấm chăn gấn, thổi nến long phượng, chúng ta đoàn tụ hạnh phúc nào..."
Trình Tinh Hà bình luận, ca khúc này nghe đồi trụy thật sự. Ta thì lại nhíu mày, kể cũng quái lạ, sao ta lại cảm thấy khúc ca này ta đã từng nghe qua rồi, nhưng không nhớ nghe được ở đâu.