Chương 51: Hôi Gia
Mặt tam giác cũng ngửi thấy mùi này, tỏ vẻ kinh hoàng, rụt cổ định lui về. Ban đầu ta còn tưởng nàng ta muốn chạy trốn, nhưng không ngờ, nàng ta lại chạy đến cạnh Tuệ Tuệ, che chở cẩn thận cho Tuệ Tuệ.
Không đúng, phải là che chở cho yêu thai trong bụng Tuệ Tuệ chứ nhỉ?
Trình Tinh Hà cực kỳ nhanh nhẹn, quơ qua. Ta gần như không thấy rõ động tác trên tay hắn, đã trông thấy một thức rất sắc bén từ tay áo hắn lộ ra, vạch một phát lên người ả mặt tam giác như nước chảy mây trôi. Vị trí cực kỳ chuẩn, chính là nơi có thanh khí nặng nhất trên thân rắn, là bảy tấc của nàng ta.
Thân thủ trầm tĩnh lưu loát như thế khiến ta sửng sốt...hắn buôn may bán đắt như thế, không phải là không có lý do.
Mặt tam giác lập tức ré lên một tiếng. Cơ thể vốn nhỏ dài kịch liệt lăn lộn trên mặt đất, cuốn đống bụi đất lại. Trình Tinh Hà rất hưng phấn xoay dao:
"Anh trai nhỏ, ngươi qua đây, ta ăn mật rắn, thưởng cho ngươi ít tiết."
Ta không đời nào uống máu đâu nhé!
Nhìn dáng vẻ đau đớn của mặt tam giác, ta đột nhiên cảm thấy rất đáng tiếc...Nghe nói rắn tu ba trăm năm được làm người, con rắn này tu hành lâu như vậy mới được làm người, nhưng vẫn bị con người tàn sát thế này. Nó tội gì phải khổ như thế chứ? Nhưng tưởng tượng lại, ai bảo nàng ta không đi con đường đàng hoàng. Kết cục của ngày hôm nay, cũng do nàng ta tự chuốc lấy.
Thế là ta liều đến gần hơn một chút để quan sát. Mặt tam giác đau đến hít khí lạnh, nhưng vẫn bảo vệ trước mặt Tuệ Tuệ, không buông, còn "xì xì" với chúng ta, phát ra tiếng đe dọa:
"Hai tên tiểu súc sinh các ngươi tạo nghiệt như thế này, thiên lý bất dung, sẽ phải chịu lấy thiên kiếp sớm thôi!"
Trình Tinh Hà tìm mãi không thấy mật rắn nên thò tay vào mò luôn:
"Nguoi không cần phải lo hộ chúng ta đâu, xem tình hình bây giờ, ngươi có lẽ còn sớm hơn chúng ta đó..."
"Đợi một chút."
Ta lập tức nắm lấy cái tay đầy máu của Trình Tinh Hà:
"Không đúng, hình như chúng ta tính sai rồi."
Trình Tinh Hà không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn ta:
"Có ý gì?"
Ta nhìn về phía mặt tam giác:
"Ngươi nói thật xem, Tuệ Tuệ thành ra như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt tam giác nghe ta nói xong thì khuôn mặt lại vặn vẹo, nổi giận đùng đùng phun đầu lưỡi phân nhánh ra "xì xì" với ta:
"Tên tiểu súc sinh Hôi Gia, ngươi...ngươi còn mặt mũi mà hỏi sao? Không phải ngươi hại nàng thành ra thế này sao?"
Hôi Gia? Vậy thì đúng rồi. Ả mặt tam giác này và chúng ta đều sai cả rồi!
Ta bảo Trình Tinh Hà mau dừng tay, đừng làm hại người vô tội. Trình Tinh Hà nhìn ta như nhìn kẻ đần:
"Cái gì mà vô tội?"
Kẻ hại Tuệ Tuệ không phải ả mặt tam giác này, hung thủ là Hôi Gia mà nàng ta nói.
Mặt tam giác sợ là cũng như chúng ta, đến bảo vệ Tuệ Tuệ.
Mặt tam giác kinh ngạc nhìn ta:
"Các ngươi không phải Hôi Gia?"
Như ta đoán, ả mặt tam giác này có giao tình với Tuệ Tuệ, biết chuyện của Tuệ Tuệ nên đến bảo vệ nàng. Nhưng đối phương lại quá mức ghê gớm, mặt tam giác lại sắp lột xác, năng lực giảm đi rất nhiều, không phải là đối thủ của họ.
Mặt tam giác không còn cách nào mới bí quá hóa liều, tìm được giao châu từ cửu quỷ ép quan tài, lúc đầu định dùng giao châu để đối phó với Hôi Gia, không ngờ lại ném giao châu lên cây.
Nàng đi tìm khắp xung quanh nhưng không tìm được, hoàn toàn bất đắc dĩ, hôm nay mới ôm tâm lý xác định phải chết để đến bảo vệ Tuệ Tuệ.
Ông cụ ba nói không sai, rắn là sinh vật có linh tính, cực kỳ nặng tình nghĩa, chỉ cần ngươi có ân với rắn, nó có thể báo đáp ngươi gấp đôi. Cho nên trong truyền thuyết mới có Bạch nương tử đợi Hứa Tiên tam sinh tam thế, chỉ vì để lấy thân báo đáp ân xưa.
Lúc này Trình Tinh Hà mới lau tay sạch sẽ, tiện phẩy cho mặt tam giác bạch dược Vân Nam:
"Vậy Hôi Gia mà các ngươi nói, chẳng lẽ là..."
Là chuột.
Trước đó ta cảm thấy bài hát mà Tuệ Tuệ hát rất quen. Bây giờ mới nhớ ra. Đó là khúc hát dân ca trong tục gả con gái cho chuột, lúc chuột đến nhà đón dâu sẽ hát, như nhạc đám cưới của con người vậy.
Trình Tinh Hà khó tin, nhìn ta chằm chằm:
"Rốt cuộc là sao ngươi nhận ra được?"
Đơn giả là vì ban nãy mặt tam giác có nói một câu: Đám súc sinh các ngươi gây nghiệt thế này sẽ sớm chịu thiên kiếp thôi.
Mắng người khác là súc sinh không có gì lạ, chỉ là con người chúng ta, cùng lắm chỉ bị trời phạt chứ không bị thiên kiếp. Kẻ có thể chịu thiên kiếp chỉ có đám yêu tinh tu thành người như chúng. Chuyện này chứng tỏ, chắc chắn mặt tam giác đã nhận lầm người.
Mà, ban nãy ta vẫn không thể quan sát kỹ. Bây giờ nhìn rõ rồi mới thấy, mặt của mặt tam giác có ấn đường khoáng đạt, có màu son mơ hồ, là biểu tượng mà chỉ có người lương thiện mới có. Thêm tai nàng ta mượt mà dày thịt, chỉ ra rằng tâm nàng ta tốt, có tướng mạo thế này, chắc chắn nàng ta là người trọng tình trọng nghĩa, tính hướng thiện, ắt hẳn là loại yêu quái tích công đức để tu hành trong truyền thuyết, đi con đường chính đạo, chắc chắn sẽ không hại người.