Chương 56: Chuông Phong Thủy
Đậu mớ đứa trẻ hư ân đền oán trả này, ta vô cùng khó chịu, muốn túm lại đánh một trận. Nhưng Trình Tinh Hà lại lắc đầu nói thôi bỏ đi, có thể đứa bé kia chưa bao giờ gặp được người tốt, đã quá đáng thương rồi.
Lúc nói lời này, ánh mắt hắn có chút bi thương khó hiểu, hiển nhiên không phải một chàng trai không có quá khứ nữa.
Chẳng lẽ hắn cũng từng gia nhập Cái Bang? Nếu thế thật thì ta còn rất muốn học Kháng Long Hữu Hối từ hắn.
Lúc này hắn đã xoay người rời đi, vừa đến cửa hàng ta bỗng sửng sốt - ông chủ tiệm bán đồ cổ đã chờ sẵn ở đó rồi.
Thấy hắn ta liền nhanh chóng bước lên, không phải lão già này lại muốn lừa ta cho Thiên Sử Phủ chứ, ta còn chưa đi tìm hắn tính sổ mà hắn đã tự đến trước rồi. Vì thế ta liền lạnh mặt hỏi hắn tới làm gì?
Ông chủ tiệm bán đồ cổ đuối lý, liền cười híp mắt nói chuyện lần trước là hiểu nhầm, không phải là vừa được nghe bạn hắn giải thích rõ cho nên mới đến xin lỗi ta sao.
Sau đó ta thấy hắn đặt một thùng bia và không ít đồ ăn trên cầu thang, Trình Tinh Hà vô cùng vui vẻ, huých vai ta nói người ta thú vị thật, còn biết dùng đồ ăn để chặn miệng. Hơn nữa cũng nhờ lão già ngốc này đi báo tin thì ta mới biết mà đi cứu ngươi đấy.
Ông chủ tiệm bán đồ cổ không thích nghe câu này, nghiêm túc nói:
"Ngươi có thể nói ta già, nhưng không thể nói ta ngốc!"
Cũng không phải ta mềm lòng, nhưng dù sao ông chủ tiệm bán đồ cổ cũng nhìn ta lớn lên, hơn nữa chuyện này cũng là tự ta chuốc lấy, hắn giúp ta là tình cảm không giúp ta là bổn phận, ta còn có thể yêu cầu người ta hy sinh vì ta hay sao? Vì vậy ta cũng chỉ gật đầu một cái, bày tỏ sẽ bỏ qua chuyện này.
Ông chủ tiệm bán đồ cổ rất vui vẻ, ta nhớ lại số lạ bảo ta mau chạy đi hôm đó, liền hỏi hắn có phải đã đổi số rồi không? Không ngờ ông chủ tiệm bán đồ cổ lại rất mờ mịt, nói số đó không phải của hắn.
Vậy thì kỳ lạ thật - còn có ai biết chuyện ngày đó nữa?
Trình Tinh Hà thấy đống đồ ăn thì đứng ngồi không yên, không cho ta suy nghĩ đã đẩy ta vào nhà muốn ta nấu cơm rồi.
Ta không còn cách nào, đành xuống phòng bếp nấu một bàn cơm. Ông cụ không thích ăn cơm bên ngoài, sau khi ngốc nghếch còn đi rêu rao đồ bên ngoài toàn dầu mỡ. Mà ta thì lại có tính đã làm chuyện gì thì nhất định phải làm cho tốt, cho nên tài nấu nướng cũng không tệ lắm.
Trình Tinh Hà ăn một miếng liền nhìn chằm chằm ta, nói ta thương lượng chuyện này với ngươi.
Ta bị hắn nhìn đến mức sởn cả da gà, bảo hắn muốn nói gì thì nói mau lên. Hắn liền há miệng nói ngươi có thể đến Thái Lan đổi giới tính không, ta muốn cưới ngươi.
Cưới cái đầu ngươi.
Ta vừa định mắng hắn, liền phát hiện hắn còn ngậm thịt trong miệng mà đã nằm gục xuống bàn ngủ.
Từ khi tên này đến bên ta, tuy chưa lấy được một đồng nào nhưng ngày nào cũng phải mệt mỏi. Trong lòng ta thấy hơi áy náy, nghĩ kiểu gì cũng phải kiếm tiền bồi thường cho hắn, sau đó liền đắp cái thảm lau chân lên người hắn.
Một khi con người rảnh rỗi sẽ hay suy nghĩ bậy bạ, ta đột nhiên nhớ Tiêu Tương đã nói với ta, muốn ta đồng ý với nàng một chuyện, nhưng là chuyện gì chứ?
Còn chưa suy nghĩ ra được đã thấy có mấy người bỗng nhiên đi đến trước cửa. Cầm đầu là một tên râu đen chừng bốn mươi tuổi, sau khi quan sát xung quanh một lát mới khinh thường nói:
"Ngươi chính là Lý Bắc Đẩu?"
Ta nhìn Trình Tinh Hà vừa ngủ, bảo hắn nhỏ giọng một chút, tìm ta có chuyện gì?
Kết quả sắc mặt hắn cứng đờ, gần như thẹn quá hóa giận:
"Ngươi ăn cơm âm dương, lại không biết ta?"
Ngươi cũng không phải là cha ta, tại sao ta phải biết ngươi? Không đúng, đúng là ta không biết ông cha khốn kiếp của mình thật.
Mà mấy người đi cùng hắn cho rằng ta cố ý giả ngu, cũng nóng nảy:
"Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với Hàn tiên sinh như vậy!"
Ta thấy ấn đường râu đen có ánh sáng, là màu xanh, cũng chính là cấp huyền.
Người trong nghề? Vì không hợp âm dương nên ta căn bản không vào nhóm đó, đương nhiên sẽ không biết hắn là ai.
Nhưng nhìn họ hống hách như vậy, hình như đến để phá quán. Điều này cũng kì lạ, ta không nhận ra họ thì sao lại đắc tội họ được?
Râu đen kia khoát tay một cái, rất có phong cách lãnh đạo bảo mấy tên tùy tùng im miệng, sau đó liền chìa cái tay to bằng thau hót rác về phía ta:
"Lấy chuông phong thủy của ngươi ra, ta muốn kiểm tra."
Ta càng trợn tròn mắt, chuông phong thủy là cái gì?
A... Ta nhớ ra rồi!
Cái nghề này của chúng ta cực kỳ chú trọng sư thừa và đảng phái.
Mỗi khi đệ tử của đảng phái ra ngoài hành nghề sẽ được sư môn phát cho một cái chuông phong thủy, bên trên có ghi tên và cấp bậc sư môn của mình, coi như là giấy phép làm ăn của thầy phong thủy đó. Ta chỉ là một đứa cháu ngoại học từ ông cậu ba, đương nhiên sẽ không thể có thứ đó rồi.