Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 162: Học thuyết nguyên nhân sinh bệnh.

Chương 162: Học thuyết nguyên nhân sinh bệnh.


Triệu Nhan trong thư phòng, đã ăn xong điểm tâm, Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ vẻ mặt hiếu kỳ ngồi ở chỗ đó, Triệu Nhan từ trên giá sách lấy cuốn y tương của mình xuống, sau đó từ bên trong lấy ra một cái châm đồng đặt ở bàn nói:
- Hai vị mời xem, cái này tên là kim tiêm, nó vốn là một loại nước thuốc tiêm vào trong cơ thể bệnh nhân, tiến hành công cụ trị liệu bệnh tật, trước ta chính là dùng cái kim tiêm này, lấy nướt bọt một con chó điên tiêm vào trong cơ thể Trương Nhân Tiên, do đó khiến gã nhiễm phải bệnh chó điên.
Trước kia Tào Dật vẫn hứng thú với thủ pháp Triệu Nhan dùng để khiến Trương Nhân Tiên mắc bệnh, đối với điều này Triệu Nhan cũng cảm thấy không cái gì phải bảo mật, dù sao bất kể là Tào Dật hay là Trực Lỗ Cổ, hai người bọn họ đều đối với bệnh chó điên vô cùng hiểu rõ, dù Triệu Nhan không nói, hai người cũng có năng lực đoán ra một ít, vì lẽ đó căn bản không có cái gì ẩn giấu.
Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ nghe được lời Triệu Nhan, nhìn lại một chút cái kim tiêm trên bàn, hai người trên mặt đều lộ ra vẻ tò mò, trong đó Tào Dật đưa tay cầm kim tiêm nghiên cứu một tý, kết quả phát hiện nguyên lý vật này tuy rằng đơn giản, thế nhưng muốn chế tác được cũng không dễ dàng, đặc biệt trong lòng bơm tiêm lại rỗng, e sợ rất khó chế tạo ra.
Chỉ thấy Trực Lỗ Cổ từ trong tay Tào Dật tiếp nhận bơm tiêm cũng nghiên cứu một tý, tiếp theo bỗng nhiên thở dài nói:
- Cái bơm tiêm này chế tác không dễ, vốn là công cụ cứu người, nhưng bây giờ lại bị dùng để giết người, hi vọng Quận Vương ngày sau dùng nó để cứu càng nhiều người!
Nghe được Trực Lỗ Cổ vẫn còn có chút bất mãn chuyện mình dùng y thuật giết người, Triệu Nhan cũng không có tức giận, mà cười lớn một tiếng nói:
- Trực thần y có chỗ không biết, bơm tiêm này cứu người thì chỉ có thể dùng một lần, bằng không có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho bệnh nhân. Hơn nữa dùng để tiêm thuốc vào cũng không cách nào chế tạo, vì lẽ đó những bơm tiêm này sau đó đều không có cách nào dùng tới để cứu người nữa.
- Không cách nào chế tạo?
Trực Lỗ Cổ nghe đến đó sững sờ, tiếp theo lại mở miệng hỏi ngược lại:
- Bơm tiêm và dược vật trong tay quận vương này là từ đâu tới?
- Cái này...
Triệu Nhan do dự một chút, những thứ đồ này sự thật từ đâu đến không thể nói cho Trực Lỗ Cổ, thậm chí lời nói dối gặp được thần tiên cũng không thể nói cho đối phương biết, vì lẽ đó hắn cuối cùng lắc đầu nói:
- Chuyện này thuộc về cơ mật Đại Tống ta, vì lẽ đó Tiểu Vương thực sự không thể không thể phụng cáo!
Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Trực Lỗ Cổ mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không có truy hỏi lại. Nhưng thật ra Tào Dật đối với chuyện này hết sức cảm thấy hứng thú, hắn trước là quốc cữu Đại Tống, hơn nữa lại là trưởng bối của Triệu Nhan, vì lẽ đó Triệu Nhan không thể nói cho Trực Lỗ Cổ. Nhưng hắn có thể nói cho mình. Hắn dự định chờ sau này có cơ hội nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Hiểu rõ thủ pháp giết người của Triệu Nhan, Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ cũng không vì vậy thỏa mãn, mà bắt đầu cùng Triệu Nhan thảo luận bệnh chó điên, loại bệnh này gợi ra nguyên nhân rất nhiều. Thời kỳ ủ bệnh căn bản nhìn không ra bất kỳ dị thường, một khi phát bệnh lại hung mãnh cực kỳ, mấy ngày ngắn ngủi là có thể lấy mạng người, đối với điều này Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ cũng chưa có biện pháp chữa trị, nhiều nhất là có thể bảo vệ tính mạng bệnh nhân, nhưng cũng sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng về sau, chẳng hạn như tên Trương Nhân Tiên đến sống không bằng chết.
Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ cho rằng Triệu Nhan có thể lợi dụng bệnh chó điên giết người, hơn nữa lại hiểu được một ít y thuật mới mẻ, vì lẽ đó bọn hắn hi vọng có thể từ Triệu Nhan tìm ra biện pháp khắc chế bệnh chó điên, thế nhưng khiến bọn họ thất vọng chính là, Triệu Nhan đối với bệnh chó điên cũng bó tay toàn tập, trừ phi là cho hắn vắcxin phòng bệnh chó điên, như vậy mới có thể ở thời kỳ ủ bệnh thì giúp trong người ta sản sinh kháng thể, do đó không cần phải lo lắng sẽ phát bệnh, nhưng điều này hiển nhiên là không hiện thực.
- Trực thần y, có chuyện ta vẫn không nghĩ ra, bệnh chó điên một khi phát bệnh, hẳn là thập tử vô sinh mới đúng, ngài làm sao bảo vệ Trương Nhân Tiên một mạng?
Triệu Nhan lúc này vô cùng tò mò hỏi, cái vấn đề này cũng đã quấy nhiễu hắn thời gian rất lâu, hiện tại có thể nhìn thấy Trực Lỗ Cổ, hắn đương nhiên phải để hỏi rõ ràng, dù sao đây chính là đến y học hậu thế đều không có giải quyết được vấn đề.
- Ta không họ Trực!
Trực Lỗ Cổ lần thứ hai bất mãn kháng nghị, chẳng qua đối với vấn đề Triệu Nhan, y cuối cùng vẫn là hồi đáp:
- Cho tới biện pháp bảo vệ tính mạng Trương Nhân Tiên, chủ yếu là bởi vì ta sử dụng hai phương pháp trị liệu, thứ nhất chính là dùng thuật châm cứu Trực Lỗ Cổ kích phát nguyên khí của Trương Nhân Tiên, làm cho gã tạm thời áp chế lại bệnh tình bên trong mấy ngày ngắn ngủi, thứ hai là đem một đầu của con chó điên lấy ra đập nát, sau đó dùng phương pháp lấy độc công độc ở trên người hắn cắt ra một vết thương, sẽ đem đầu của con chó điên tiếp xúc vào, loại biện pháp trị liệu này trong sách cổ đã có ghi, truyền thuyết là Cát Hồng sáng chế, chỉ là nguy hiểm rất lớn, ta cũng dựa vào thuật châm cứu của mình cùng vận may, mới đảm bảo tính mạng cho Trương Nhân Tiên được!
Thuật châm cứu của Trực Lỗ Cổ không cần phải nói, trước Triệu Nhan từng ở chỗ Liễu Không gặp qua, mà thuật châm cứu của Liễu Không lại là từ Trực Lỗ Cổ học được, từ đó có thể biết thuật châm cứu của Trực Lỗ Cổ khẳng định càng thêm tinh diệu cùng thần kỳ.
Cho tới dùng đầu chó điên đắp lến vết thương, cái phương pháp này cũng làm cho Triệu Nhan mở mang tầm mắt, bởi vì trong đầu chó điên có một lượng lớn độc tố bệnh dại, so với hàm lượng nước bọt còn nhiều hơn, vật như vậy nếu đắp ở trên vết thương, e sợ có thể còn lợi hại hơn nước bọt, chỉ là không biết lý luận lấy độc công độc này có đáng tin hay không, lẽ ra sau khi nhiễm bệnh chó dại, lại bị nhiễm thêm bệnh chó dại nữa sẽ chỉ làm bệnh tình nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ hai loại độc chó dại từ hai cá thể khác nhau thật sự có thể tự đánh nhau?
Nghĩ tới đây, Triệu Nhan nói nghi vấn của mình về độ tin cậy của phương pháp lấy độc trị độc, dù sao bất kể là Tào Dật hay Trực Lỗ Cổ, hai người đều là một đời y học Tông Sư, có cơ hội như vậy, Triệu Nhan đương nhiên phải thỉnh giáo một phen.
Chỉ là đối với nghi vấn của Triệu Nhan, Tào Dật do dự chốc lát mới nói:
- Tôn nữ tế, đối với bệnh chó điên phương pháp lấy độc công độc, chúng ta kỳ thực cũng rất ít sử dụng, bởi vì biện pháp như thế nguy hiểm quá to lớn, hầu như trong mấy chục người mới khả năng có một người có thể hữu hiệu, lúc trước Cát Hồng nhìn thấy chó điên cắn người sau truyền nhiễm bệnh chó điên, vì lẽ đó y suy đoán trên người chó điên khẳng định mang theo một loại độc, có thể thông qua cắn người truyền bá, y đã nghĩ đến loại biện pháp này lấy độc công độc, mặc dù xác suất hữu hiệu rất nhỏ, nhưng dù sao cũng tốt hơn không làm gì.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng gật đầu tự nói:
- Thì ra là như vậy, xem ra vị Cát Hồng này cũng thật là lợi hại, y dĩ nhiên đoán được trên người chó điên mang theo độc chó điên, cho nên mới nghĩ ra loại biện pháp khắc chế bệnh độc này.
Triệu Nhan tự nói thanh âm tuy nhẹ, nhưng Tào Dật và Trực Lỗ Cổ cũng đều nghe được, lập tức hai người đều hết sức kinh ngạc liếc nhau, sau đó do Trực Lỗ Cổ trước tiên mở miệng hỏi:
- Quận Vương điện hạ, vừa rồi ngươi nói bệnh độc là cái gì độc, chẳng lẽ trên người chó điên lại mang độc chính là chỗ này loại bệnh độc sao?
- Ế?
Nghe được câu hỏi của Trực Lỗ Cổ, Triệu Nhan cũng rõ ràng là sững sờ, liền tiếp theo hắn có chút bất đắc dĩ giải thích:
- Bệnh độc (virus) cũng không phải hai vị lý giải bên trong một loại độc nào đó, bệnh độc kỳ thực là một loại sinh vật nhỏ bé, xung quanh cuộc sống của chúng ta hầu như đều có các loại bệnh độc tồn tại, có chút bệnh độc xâm nhập vào trong cơ thể chúng ta, sẽ gợi ra một ít bệnh tật, so với phong hàn, thiên hoa các loại bệnh tật, đều là do bệnh độc tương ứng gây ra đó.
- Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó?
Triệu Nhan vừa nói ra, Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ đều tỏ rõ vẻ mặt khó mà tin được, trong lý luận trung y, thân thể sinh bệnh nguyên nhân chủ yếu vẫn là học thuyết Âm Dương Ngũ Hành cùng khí huyết, theo trung y, bên trong thân thể Âm Dương Ngũ Hành cân bằng, nếu là thất hành thì sẽ gợi ra bệnh tật, mặt khác cũng khả năng bị tà khí xâm lấn, tương tự sẽ gợi ra đủ loại bệnh tật, thế nhưng hiện tại Triệu Nhan nói cho bọn hắn, có chút bệnh tật dĩ nhiên là do một loại sinh vật nhỏ tên là bệnh độc dẫn đến, chuyện này quả thật hoàn toàn lật đổ thế giới của bọn họ.
Trải qua khoảng thời gian này ở chung cùng Tào Dĩnh, hơn nữa hiểu rõ từ kiếp trước, Triệu Nhan đối với trung y y học lý luận cũng biết một ít, bây giờ nhìn Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ tỏ rõ vẻ mặt khó mà tin được, cũng biết xung đột giữa kiến thức của mình và bọn họ lớn đến thế nào, chẳng qua hắn quyết định vẫn nói ra lý luận y học trong hậu thế.
Chỉ thấy Triệu Nhan hắng giọng một cái lại nói:
- Y thuật ta học và y thuật hiện thời rất khác nhau, dưới cái nhìn của ta, bệnh nhân sinh bệnh chủ yếu có hai nhân tố lớn, thứ nhất là nhân tố cá nhân, cũng chính là vấn đề bản thân người này, chẳng hạn như một người trời sinh là người mù, đây là Tiên Thiên nguyên nhân sinh bệnh, hoặc là hắn thời gian dài không có ăn cơm, đây là Hậu thiên nguyên nhân sinh bệnh, hai loại này đều thuộc về nhân tố cá nhân, cũng có thể gây nên thân thể sinh bệnh.
Nói tới chỗ này, Triệu Nhan dừng một chút lại nói tiếp:
- Ngoại trừ nhân tố sinh bệnh người bản thân, còn có nhân tố hoàn cảnh, chẳng hạn như vừa nãy ta nói bệnh độc, liền thuộc về nhân tố hoàn cảnh do sinh vật trong cơ thể sinh bệnh; trúng độc, điều này thuộc về nhân tố hoàn cảnh hóa học mà sinh bệnh; ngoài ra còn có bị thương, này thuộc về nhân tố hoàn cảnh do nguyên nhân vật lí sinh bệnh; cuối cùng còn có một loại nguyên nhân xã hội sinh bệnh, cái này rất phức tạp, trong lúc nhất thời cũng giải thích không rõ.
Triệu Nhan nói những điều này chính là học thuyết nguyên nhân sinh bệnh ở hậu thế, hầu như bao quát hết thảy nguyên nhân sinh bệnh, mà Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ nhưng là nghe trợn mắt ngoác mồm, sinh vật nhỏ gây bệnh kia đã đủ để bọn hắn kinh ngạc, không nghĩ tới trong nháy mắt Triệu Nhan liền tung một cái học thuyết nguyên nhân sinh bệnh, hơn nữa còn nói mạch lạc rõ ràng, liền bọn hắn cũng cảm thấy Triệu Nhan không giống như thuận miệng nói bừa.
Có thể là học thuyết nguyên nhân sinh bệnh của Triệu Nhan quá mức kinh người, Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ sau khi nghe xong đều là trầm tư không nói thời gian thật dài, mãi đến tận cuối cùng thật vất vả mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, bất quá Trực Lỗ Cổ lúc này vẫn như cũ không cách nào hoàn toàn tin tưởng nói:
- Quận Vương, ngươi nói những diều này thật giống khá có đạo lý, nhưng cũng hoàn toàn khác y học chúng ta học, không biết ngươi có biện pháp gì chứng minh những học thuyết này của ngươi đều là chính xác hay không?
- Không sai, cháu rể những câu nói này của ngươi thực sự là quá kinh người, ngay cả ta cùng Trực Lỗ Cổ lão ca đều có chút không thể nào tiếp thu được, đặc biệt sinh vật gây bệnh gì đó ngươi nói, ta càng là không thể tin được, bên trong thân thể chúng ta làm sao có khả năng có những cái tiểu côn trùng không nhìn thấy kia chứ?
Tào Dật lúc này cũng mở miệng nói, y bây giờ cùng Trực Lỗ Cổ đều không dám tin tưởng Triệu Nhan nói những thứ này đều là sự thật.
Nhìn thấy Trực Lỗ Cổ cùng Tào Dật hướng về mình muốn chứng cứ, Triệu Nhan cười ha ha nói:
- Hai vị muốn chứng cứ không đơn giản, các vị chờ chút, ta sẽ để các vị tận mắt nhìn thấy những cái tiểu sinh vật bình thường không nhìn thấy!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất