Chương 208: Trương Tái và trường quân đội
Trong mấy ngày kế tiếp, Triệu Nhan và Tô Thức gần như mỗi ngày đều chạy đến huyện Giao Hà, có khi lại dứt khoát ở lại trong huyện Giao Hà, bởi vì Triệu Nhan muốn trước khi đi làm được một ít đậu phụ nhự, thứ nhất để cho Trương Tái nếm thử mùi vị, cũng để trong lòng nắm chắc, thứ hai cũng có thể lấy đậu phụ nhự này đi thuyết phục thương gia đưa tiền làm xưởng.
Nói như vậy, làm đậu phụ nhự tổng cộng có bốn bước, theo thứ tự là để cho đậu phụ nấm mốc lên dài ra thêm muối ướp gia vị thêm nước sốt vô lọ bịt kín làm muối, trong đó ba bước trước tiêu phí thời gian không nhiều lắm, nói như vậy mười đến mười lăm ngày là có thể hoàn thành, hơn nữa chỉ cần bịt kín lọ ướp gia vị vài ngày thì có thể ăn, tuy nhiên bịt kín thời gian càng dài, hương vị đậu phụ nhự càng tốt, tốt nhất là có thể cất giữ một năm lấy ra ăn, khi đó mùi vị mới tốt nhất.
Nhưng đáng tiếc Triệu Nhan và Tô Thức không có cách nào ở huyện Giao Hà thời gian dài, chỉ là đậu phụ mốc dài ra đã tốn mất năm ngày, thêm muối ướp gia vị cũng cần bảy tám ngày, nhưng sau khi mới đem đậu phụ mốc meo ướp gia vị xong, đội ngũ nước Liêu tới trước đón tiếp ở biên giới, cho nên bọn Triệu Nhan không thể không rời nơi đây, với tình hình này Triệu Nhan đành phải đem việc kế tiếp giao cho Trương Tái đi làm, thậm chí có thể hoàn thành không còn hoàn toàn phụ thuộc vào Trương Tái.
Ngày mai sứ đoàn phải lên đường, Triệu Nhan lần cuối cùng đi vào bên trong huyện nha của Trương Tái, đầu tiên là thăm đậu phụ nhự đã thêm muối ướp gia vị, sau đó lại cùng Trương Tái thưởng trà nói chuyện phiếm, chỉ thấy Trương Tái lúc này mở miệng hỏi: - Quận Vương, hôm nay vì sao Tử Chiêm huynh không cùng đến với quận vương?
- Sứ đoàn ngày mai sẽ phải xuất phát, có một số việc cần chuẩn bị một chút, Tử Chiêm huynh thân là phó sứ, vừa vặn có một số việc cần xử lý một chút, cho nên lúc này không thể đến! Triệu Nhan cười ha hả hồi đáp, kỳ thật lời của hắn nửa thật nửa đùa. Hôm nay Tô Thức tuy rằng bề bộn nhiều việc nhưng hắn vẫn cố ý tránh đối phương ra, một mình tìm đến Trương Tái, bởi vì hắn có một việc chuyện trọng yếu muốn cùng Trương Tái thương lượng, chuyện này cũng không thích hợp để Tô Thức biết.
- Thì ra là thế, quận vương các ngài ngày mai sẽ phải rời khỏi Đại Tống. Tuy rằng nước Liêu sẽ bảo đảm sứ đoàn an toàn, nhưng thái độ của nước Liêu đối với Đại Tống của chúng ta, chỉ sợ người Liêu sẽ biểu hiện vô cùng ngạo mạn, quận vương nếu là gặp được người như thế, ngàn vạn lần đừng so đo với đối phương, tất cả lấy đại cục làm trọng! Trái lại Trương Tái lúc này dặn dò Triệu Nhan. Từ sau khi vào huyện Giao Hà, y đối với người nước Liêu ngạo mạn cũng có hiểu biết, hơn nữa y lo lắng Triệu Nhan tuổi trẻ tràn đầy sức lực, cho nên mới phải khuyên giải như thế.
- Ha ha, đa tạ Tử Hậu huynh nhắc nhở. Có điều đối với hành trình Liêu quốc lần này ta cũng sớm có chuẩn bị, sẽ không vì chuyện nhỏ mà lỡ chuyện lớn. Triệu Nhan cười ha hả nói cám ơn, đồng thời trong lòng do dự ý định trong lòng về sự việc kia nên nói ra như thế nào.
Tuy nhiên đúng lúc này, chỉ thấy Trương Tái suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: - Quận Vương, có một vấn đề hạ quan vẫn vô cùng nghi hoặc, lúc trước ở đây ta cũng không tiện hỏi, hiện tại muốn hướng Quận Vương thỉnh giáo một chút.
- Hả? Vấn đề gì? Triệu Nhan nghe đến đó cũng sững sờ, đành phải để chuyện đang tập trung suy nghĩ xuống hỏi.
Theo ta được biết, sứ đoàn Quận Vương người lần này sở dĩ đi sứ Liêu quốc chủ yếu là vì chúc thọ Hoàng đế nước Liêu, tuy nhiên chuyện này Dĩnh Vương điện hạ đi sứ đã được rồi, vì sao ngay cả Quận Vương cũng phải đảm nhiệm Phó sứ đi nước Liêu? Trương Tái lúc này ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Triệu Nhan hỏi, vấn đề này từ khi vừa mới bắt đầu nhìn thấy Triệu Nhan y vẫn giấu ở trong lòng, chỉ có điều vẫn chưa thể hỏi ra.
Nghe Trương Tái hỏi nguyên nhân mình đi nước Liêu, Triệu Nhan cũng không khỏi cười khổ một tiếng. Ngẫm nghĩ một chút không có gì giấu diếm, liền đem chuyện Gia Luật Hồng Cơ vốn yêu thích bức tranh tự hắn vẽ, sau đó tự tay viết thư, lấy điều kiện quân Liêu ba năm không đánh cướp lương thảo đổi lại với việc hắn đi nước Liêu một chuyến nói một lần.
- Khinh người quá đáng! Sau khi Trương Tái nghe Triệu Nhan nói xong, lập tức vỗ bàn thật mạnh một cái giận dữ nói, với tài trí của y, tự nhiên nhìn ra ngay Hoàng đế nước Liêu tuy rằng danh nghĩa là mời Triệu Nhan, nhưng ngầm có ý uy hiếp.
Nhìn thấy Trương Tái dáng vẻ phẫn nộ, Triệu Nhan lại cười khổ một tiếng nói: - Nước Liêu chính là ỷ thế hiếp người, Gia Luật Hồng Cơ tuy rằng đồng ý ràng buộc quân Liêu ba năm không xuôi nam, nhưng tuyệt đối không thật, nhưng cho dù biết rõ điểm này, ta cũng không thể không đi nước Liêu, nếu không trong vài năm kế tiếp, biên cương của Đại Tống ta chỉ sợ sẽ lần lượt chịu sự quấy rối của nước Liêu.
Nghe Triệu Nhan nói, Trương Tái đứng lên trịnh trọng hướng về hắn thi lễ một cái nói: - Quận Vương cao thượng, vì dân chúng Đại Tống ta chịu nhục, Đại Tống có Quận Vương, quả thật dân chúng có phúc.
Có thể được Trương Tái - bậc thầy nho học khen ngợi, Triệu Nhan cũng không khỏi cảm thấy có chút lâng lâng, có điều hắn rất nhanh khiến cho bản thân tỉnh táo lại, đặc biệt nhớ tới mục đích hôm nay tìm Trương Tái, bèn ngẫm nghĩ một lát mở miệng nói: - Tử Hậu huynh, hôm nay ta tới tìm ngươi, chủ yếu là vì chuyện quan trọng khác, muốn trưng cầu ý kiến của ngươi một chút.
- Hả? Quận Vương xin cứ nói!
Trương Tái thấy bộ dạng rất nghiêm túc của Triệu Nhan, trong lúc nhất thời cũng có chút tò mò.
- Chuyện này quan hệ đến một việc cơ mật, ngoại trừ ta và phụ thân, đại ca ra chỉ có số ít người biết, có điều hôm nay ta có thể nói cho ngươi biết, ngay vào đầu năm nay, ta cùng với con trai Dương Hoài Ngọc của Dương Văn Quảng lão tướng quân, cùng nhau xây dựng một trường quân đội, gọi là trường quân đội, chính là học viện chuyên môn bồi dưỡng quân đội quan tướng cho Đại Tống ta.
Triệu Nhan vẻ mặt nghiêm túc đem chuyện trường quân đội giới thiệu một lần kể lại tỉ mỉ, cuối cùng lúc này mới hướng Trương Tái nói:
- Hiện tại trường quân đội vẫn còn trong giai đoạn sáng lập, cần rất nhiều nhân tài gia nhập, tuy rằng ta đảm nhiệm quan chức giám thị của trường học, nhưng bình thường khả năng quản lý công việc nội bộ không bao nhiêu, về phần Dương Hoài Ngọc đảm đương tổng huấn luyện viên, nhưng còn phải chịu trách nhiệm quản lý các phương diện trường quân đội, như vậy đã vượt ra khỏi năng lực của y, cho nên trường quân đội hiện tại cần một người chân chính quản lý chung, vốn ta vì người này mà lo lắng, nhưng khi gặp tử Hậu huynh, lập tức khiến bổn vương hạ quyết tâm, nhiệm vụ quan trọng này không phải Tử Hậu huynh thì không còn ai khác hơn.
Kết cấu của trường quân đội tuy rằng mới bắt đầu, nhưng kỳ thật tính toán chính thức, toàn bộ trường quân đội không ngờ chỉ có Triệu Nhan, Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng ba nhân viên quản lý, hơn nữa Triệu Nhan bình thường mặc kệ mọi chuyện, Chu Đồng vừa mới gia nhập trường quân đội, lần này liền bị Triệu Nhan mang theo bên người làm hộ vệ, kể từ đó, toàn bộ trường quân đội chỉ còn lại một người Dương Hoài Ngọc quản lý gần hai trăm đệ tử, có thể nói căn bản bận không chịu nổi, cho nên Triệu Nhan sớm muốn tìm vài người rồi, tốt nhất là một nhân tài quản lý, hơn nữa còn phải hiểu được chiến sự, vừa vặn trước mắt Trương Tái là ứng cử viên thích hợp nhất.
Khi Trương Tái mới bắt đầu nghe cái từ "Trường quân đội" này, lập tức tinh thần chấn động, cẩn thận nghe Triệu Nhan nói xong, trên mặt cũng từ từ toát ra vẻ hưng phấn, với kiến thức của Trương Tái, đương nhiên nhìn ra tầm quan trọng của trường quân đội, cũng biết nếu là theo đuổi trường quân đội theo nó lớn lên, ngày sau rất có thể thay đổi cục diện triều chính do tập đoàn quan văn hiện tại nắm giữ, có điều đối với điều này y căn bản không cần quan tâm, bởi vì y vốn chính là lòng dạ của người trong thiên hạ, căn bản không để ý tới lợi ích được mất cái gì, càng không thể để bản thân vì một tập đoàn, thậm chí y nhìn ra chỉ cần có thể đối với bách tính trong thiên hạ có lợi, cho dù để y làm một người dân bình thường cũng không sao cả.
Huống hồ Trương Tái luôn luôn tự phụ tài học, ngoài tinh thông nho học ra, đối với binh pháp lại hao tốn tâm sức rất lớn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu y có thể mượn xã dũng tiêu diệt dễ dàng trộm cướp trong huyện. Lúc còn trẻ y vẫn mơ ước có thể mang binh diệt Tây Hạ bình Bắc Liêu, hiện tại học vấn tuy rằng gia tăng không ít, nhưng vẻ hào hiệp khí thế trong lòng còn chưa phai nhạt, hiện tại trường quân đội Triệu Nhan đề xuất, đối với y mà nói quả thực rất thích hợp, nếu là có thể tự tay bồi dưỡng tướng lĩnh tương lai của Đại Tống, nói không chừng giấc mơ của bản thân khi còn trẻ có thể do những học sinh của y thực hiện.
Nghĩ đến trước kia, Trương Tái chỉ cảm thấy nhiệt huyết của bản thân lúc còn trẻ lại sôi trào lên, thậm chí hận hiện tại không thể đồng ý yêu cầu của Triệu Nhan, sau đó trở lại Đông Kinh chủ trì xây dựng trường quân đội, có điều y là một người vô cùng lý trí, rất nhanh nghĩ tới tình hình huyện Giao Hà, lập tức lại không khỏi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: - Khởi bẩm Quận Vương, đối với cái trường quân đội này, hạ quan cũng muôn phần hướng về, có điều việc ở huyện Giao Hà mới làm được một nửa, nếu ta bây giờ rời đi chỉ sợ toàn bộ huyện Giao Hà rất nhanh khôi phục bộ dạng ban đầu, cho nên xin Quận Vương cho hạ quan một thời gian ngắn, ít nhất phải để cho ta giải quyết xong tài chính trong huyện, sau đó đem xã dũng huấn luyện ra, đến lúc đó ta mới có thể an tâm rời khỏi.
- Không vấn đề gì, đúng lúc ta cũng phải đi Liêu quốc, ngươi xem thế này được không, đợi ta từ nước Liêu trở về, sẽ đem chuyện của ngươi bẩm báo phụ thân, đến lúc đó chỉ cần phụ thân gật đầu, là có thể phái người tới thay thế chức Huyện lệnh của ngươi, đến lúc đó Tử Hậu huynh cũng có thể hồi kinh giúp ta rồi. Triệu Nhan cũng rất thẳng thắn đồng ý nói. Đối với Trương Tái vào thời điểm này còn có thể nghĩ đến dân chúng huyện Giao Hà, điều này khiến Triệu Nhan hết sức vừa lòng, bởi vì thế này chứng minh đối phương là người làm việc đến nơi đến chốn, có thể đem trường quân đội giao cho người như Trương Tái tới quản lý, càng có thể làm cho hắn yên tâm.
- Đa tạ Quận Vương thông cảm! Trương Tái cũng vô cùng phấn khởi nói, tuy nhiên sau đó y lại nghĩ tới một việc, liền có chút khó xử nói: - Quận Vương, tình hình huyện Giao Hà bên này đặc thù, hơn nữa người thống lĩnh huấn luyện xã dũng cũng cần biết binh pháp, như vậy mới có thể ngăn cản được quân Liêu xuôi nam đánh cướp lương thảo, cho nên hạ quan muốn tiến cử một người thay thế cho ta.
- Hả? Có thể được Tử Hậu huynh tiến cử, chắc chắn người này ắt hẳn không tầm thường, không biết người này là ai? Triệu Nhan cũng hết sức thấy hứng thú nói.
- Nói ra thật xấu hổ, người này chính là đệ tử của hạ quan, họ Du tên Sư Hùng, tự Cảnh Thúc, năm trước vừa mới thi đậu Tiến sĩ, Cảnh Thúc chẳng những cố gắng hết sức học ta, hơn nữa đối với quân sự cũng cực kỳ am hiểu, để y đảm nhiệm Huyện lệnh Giao Hà, có thể đem xã dũng huấn luyện thành một cường binh, có thể bảo vệ một phương bình an! Trương Tái lúc này hơi ngượng ngùng nói. Tuy rằng đề cử người hiền không tránh thân thích, nhưng thật sự có thể làm được điều này cũng rất ít, ít nhất bây giờ Trương Tái cũng không hoàn toàn làm được.
- Ha ha, chuyện này dễ xử lý, hơn nữa đối phương lại xuất thân tiến sĩ, việc này càng không có vấn đề rồi! Triệu Nhan cười lớn nói, hắn mặc dù không có quyền lực bổ nhiệm quan viên, nhưng Du Sư Hùng hắn cũng đã nghe nói, nghe nói là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Trương Tái, hơn nữa thuộc dạng văn võ song toàn, nhân tài như vậy chỉ cần hắn thành khẩn yêu cầu ở chỗ Triệu Thự một phen, hơn nữa trường quân đội mới đặc biệt quan trọng, cho nên không có bất cứ vấn đề gì.
Được nhân tài Trương Tái này nguyện ý trợ giúp bản thân hắn quản lý trường quân đội, Triệu Nhan cũng hết sức hứng khởi, sau khi trở về đem chuyện này nói cho Triệu Húc, kết quả Triệu Húc đối với chuyện này cũng hết sức hài lòng, thậm chí còn nhận làm hết chuyện đem Du Sư Hùng điều đến Giao Hà thay thế cho Trương Tái. Kế tiếp bọn Triệu Nhan ở Doanh Châu nghỉ ngơi một đêm cuối cùng, sáng sớm hôm sau, sứ đoàn Đại Tống cuối cùng lại ra đi, vượt qua biên giới tiến vào trong nước Liêu.