Chương 210: Khiêu khích.
Triệu Nhan đang thay quần áo, nghe thấy Triệu Húc hỏi cách nhìn của mình về Gia Luật Tuấn, lập tức cười hắc hắc nói:
- Vấn đề này không phải quá rõ ràng rồi sao, Gia Luật Tuấn này mặc dù có tài hoa, đối nhân xử thế cũng rất chân thành, nhưng người như thế chỉ thích hợp làm bạn, chứ không thích hợp làm một vị đế vương, tuy nhiên, sau này nếu như anh ta có thể đăng cơ, đối với Đại Tống chúng ta ngược lại lại là một chuyện tốt!
Điều khiến Triệu Nhan tuyệt đối không ngờ tới chính là, sau khi nghe được câu trả lời của hắn, Triệu Húc liền cười khổ một tiếng nói:
- Không ngờ Tam đệ cũng bị Gia Luật Tuấn lừa, nếu như đệ thật sự nghĩ Gia Luật Tuấn là người như vậy thì có thể đã sai chắc rồi, thậm chí, ta dám đánh cuộc, hôm nay việc đệ dùng hai cha con Gia Luật Trọng Nguyên để thử anh ta, anh ta khẳng định cũng đã sớm nhìn ra dụng tâm của đệ rồi!
- Á?
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên, sau đó xoay người hỏi Triệu Húc:
- Đại ca, ý của huynh là, Gia Luật Tuấn chỉ tỏ ra là một thư sinh vô hại, nhưng kỳ thực là một người vô cùng thâm sâu?
- Có thâm sâu hay không huynh cũng không rõ, nhưng Gia Luật Tuấn này tuyệt đối không phải là một người đơn giản như vẻ bề ngoài, nghe nói từ nhỏ Gia Luật Tuấn đã am hiểu cưỡi ngựa, bắn cung, khi 7 tuổi đã có thể bắn chết hươu rừng, nhưng sau năm 12 tuổi, anh ta không còn tỏ ra là mình biết cưỡi ngựa bắn cung trước mặt người khác nữa, ngược lại, dần dần bắt đầu nổi tiếng về tài học vấn. Năm trước Hoàng Ngũ Đức nhận được một tin tức chính xác, Gia Luật Tuấn có một người anh trai cùng cha khác mẹ, tuy không phải là con vợ cả, nhưng biểu hiện vô cùng nổi trội, xuất sắc, rất được Gia Luật Hồng Cơ sủng ái, nhưng hai năm trước, vị hoàng tử kiệt xuất kia bất ngờ chết một cách không minh bạch, hơn nữa, rất có thể có liên quan đến Gia Luật Tuấn.
Nói tới đây, Triệu Húc dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
- Hơn nữa, năm ngoái Gia Luật Tuấn đi sứ đến Đại Tống, khi đi qua một số khu vực quân sự quan trọng đều dừng lại lâu hơn bình thường vài ngày, mặc dù quả thực không có căn cứ chính xác, nhưng Hoàng Ngũ Đức đang hoài nghi anh ta đã ở lại đây để thăm dò địa hình và binh lực của những khu vực quân sự quan trọng này.
- Híc~
Nghe đến đó Triệu Nhan không khỏi hít một hơi lạnh, trong đầu nghĩ lại tình hình cuộc nói chuyện ngày hôm nay giữa mình và Gia Luật Tuấn, nhưng bất kể, hắn nghĩ thế nào, trong đầu cũng đều chỉ có ấn tượng về một Gia Luật Tuấn với nụ cười vô hại, thật sự làm cho người ta không cách nào tin nổi đó chỉ là vỏ bọc ngụy trang của anh ta. Tuy nhiên nghĩ đến việc Gia Luật Tuấn có thể trở thành Thái tử Liêu quốc, tất nhiên sẽ không phải là một nhân vật đơn giản.
Triệu Húc nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của Triệu Nhan, lập tức liền dặn dò:
- Đối với tên Gia Luật Tuấn này, Tam đệ chỉ nên hiểu rõ trong lòng là được. Sau này khi ở chung một chỗ cứ như vậy. Tuyệt đối không được tỏ ra xa cách, tuy nhiên cũng không nên làm tiếp mấy chuyện như việc thử lòng ngày hôm nay, nếu không sẽ chỉ khiến Gia Luật Tuấn xem thường chúng ta mà thôi.
- Đa tạ đại ca nhắc nhở, đệ biết sau này phải làm như thế nào rồi!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng nghiêm túc nói. Đồng thời cũng nhìn Triệu Húc với một cái nhìn khác. Gia Luật Tuấn tuy rằng ẩn mình kỹ như vậy nhưng Triệu Húc lại có thể nhìn ra người này không đơn giản chút nào, từ đó có thể thấy Triệu Húc tuyệt đối cũng không phải người đơn giản, chỉ có điều bình thường khi huynh đệ bọn họ ở chung, Triệu Húc vẫn luôn thể hiện con người thật của mình, không cần dùng mặt nạ ẩn mình đi như Gia Luật Tuấn.
- Ha ha, Tam đệ, đệ hiểu là tốt rồi, chúng ta mau đi ra đi, Gia Luật Tuấn vẫn đang chờ chúng ta tham gia tiệc rượu đấy!
Triệu Húc nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Triệu Nhan, liền cười lớn nói. Mặc dù bình thường anh ta làm việc có chút xốc nổi, vội vàng nhưng có một đôi mắt biết nhìn người chẳng những có thể nhìn thấu con người của Gia Luật Tuấn, hơn nữa, Triệu Húc cũng có thể nhìn ra được vị Tam đệ trước mắt mình đây, khoảng thời gian này mặc dù đã vì triều đình làm không ít chuyện nhưng chí không nằm ở triều đình mà chỉ xuất phát từ trách nhiệm, cho nên mới phải làm những chuyện đó, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Triệu Húc phá lệ tin tưởng Triệu Nhan.
Ngay sau đó, Triệu Nhan và Triệu Húc cùng ra khỏi trại, lúc này sắc trời đã tối hẳn, chỉ thấy trên khoảng đất trống ở giữa hành cung đã nổi lên hơn 10 đống lửa, trên đống lửa đã thấy toàn bộ dê được nướng chín, người trong sứ đoàn đã thay xong quần áo, ngồi xung quanh đống lửa, bên cạnh còn có những thiếu nữ Khiết Đan xinh đẹp tiếp đãi, chỉ còn chờ đám người Triệu Húc đến là liền khai tiệc.
- Ha ha, đại ca Triệu Húc, mấy người cuối cùng cũng đã tới, mau tới ngồi chung với tôi, hôm nay chúng ta không say không về!
Đám người Triệu Nhan vừa bước ra liền nhìn thấy Gia Luật Tuấn ngồi cạnh một đống lửa ở chính giữa, giơ chén rượu trong tay cười lớn nói.
Nhìn vẻ mặt hào sảng của Gia Luật Tuấn bên cạnh đống lửa, trong nhất thời Triệu Nhan cũng có chút hoang mang, nếu như không có Triệu Húc nhắc nhở, chỉ e hắn vĩnh viễn không ngờ tới, đối phương còn có một bộ mặt khác mà mình không hề biết, đặc biệt khi nghĩ đến người anh trai chết một cách không minh bạch kia của Gia Luật Tuấn, Triệu Nhan liền có chút run sợ, may mắn người kế thừa ngôi vị Hoàng đế của Đại Tống luôn khá yên bình, cơ bản giữa mình và Triệu Húc sẽ không xảy ra cảnh tranh ngôi đoạt vị, nếu không, nếu như tàn khốc như Liêu quốc vậy, chỉ e Triệu Nhan ngay cả chết lúc nào cũng không biết.
Sau đó Triệu Húc liền dẫn Triệu Nhan đến ngồi xuống bên cạnh Gia Luật Tuấn, sau đó trò chuyện vui vẻ với đối phương như trước, Triệu Nhan ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng của Triệu Húc, trong lòng không thể không thừa nhận Triệu Húc sinh ra đã là một chính trị gia, công phu diễn trò tuyệt nhiên là hạng nhất, điểm này Triệu Nhan tự thấy bản thân làm không nổi.
Người Khiết Đan là dân tộc du mục, tuy rằng bọn họ được xưng là kế thừa truyền thống của Đại Đường, nhưng vẫn giữ thói quen du mục của mình, giống như tiệc rượu chào mừng mà Gia Luật Tuấn chuẩn bị này kỳ thật chính là một đại hội đồ nướng, thịt dê trên đống lửa chính là món chính, người hầu dùng dao bạc cắt thịt dê thành từng miếng lớn đưa đến tay những người tham gia yến hội, sau đó, mọi người uống một ngụm rượu, cắn một miếng thịt, Triệu Nhan không thích uống rượu, nhưng lại vô cùng thích thịt dê nướng, đặc biệt là nước chấm mà người hầu dâng lên, nghe nói là do cung đình Đại Liêu bí mật chế ra, dùng thịt dê đã nướng chín chấm vào loại nước chấm tuyệt ngon này, hương vị quả thực rất tuyệt, không cần nhìn người bên cạnh cắm mặt vào ăn, ngay cả hứng thú đàm luận thi họa với Gia Luật Tuấn cũng không có.
Giống như tất cả các dân tộc du mục, không lâu sau khi tiệc rượu bắt đầu, một số thiếu nữ Khiết Đan bắt đầu vây quanh đống lửa vừa hát vừa múa, một số võ sĩ Khiết Đan tự cho mình có năng lực bắt đầu biểu diễn đấu võ, kết quả chẳng những hấp dẫn những người Khiết Đan mà ngay cả những người Tống trong sứ đoàn cũng bắt đầu xúm lại xem náo nhiệt, hoặc là cùng theo chân những thiếu nữ khiêu vũ, hoặc là xem những võ sĩ Khiết Đan đấu võ, trầm trồ khen ngợi không ngừng, Triệu Nhan và Triệu Húc cũng không ngăn cản, dù sao tiệc rượu cũng là để đón tiếp bọn họ, hiện tại thoải mái một chút cũng không sao.
Tuy nhiên cảnh tượng hòa thuận này cũng không thể kéo dài được lâu, rất nhanh sau đó liền nghe thấy từ bên sàn đấu võ truyền đó một tiếng rít gào như dã thú thu hút ánh mắt của Triệu Nhan, Gia Luật Tuấn và mọi người qua, kết quả liền thấy một người võ sĩ Khiết Đan cao lớn như người khổng lồ đang đấu võ cùng một người võ sĩ, theo sau tiếng rít gào, đối phương bị vật ngược lên, sau đó vung hai tay ném ra ngoài vòng tròn khiến cho vô số người xung quanh tán thưởng.
Chỉ có điều nhìn thấy tên võ sĩ Khiết Đan cao lớn trong trận đấu kia, Gia Luật Tuấn liền chau mày, bởi vì anh ta nhận ra tên võ sĩ này, đối phương tên Bột Hải A, là một võ sĩ vô cùng nổi tiếng ở Liêu quốc, chẳng những thân hình cao lớn, mà hơn nữa thần lực kinh người, trên đấu trường chưa từng có đối thủ, đương nhiên, nếu chỉ như vậy thì Gia Luật Tuấn cũng sẽ không để ý, nhưng Bột Hải A này lại là cận vệ thân cận của Gia Luật Niết Lỗ Cổ, hơn nữa được Gia Luật Niết Lỗ Cổ vô cùng tín nhiệm.
- Ha ha ha ha…
Chỉ thấy, sau khi ném đối thủ ra, Bột Hải A liền giống như một con tinh tinh lớn, giương hai tay đấm ngực, phát ra một nụ cười lớn phóng đãng, tuy nhiên ngay sau đó, gã ta bỗng lộ ra một vẻ mặt tàn nhẫn, hô lớn với đám người Tống đang vây xem xung quanh:
- Đám người Tống các người có ai dám đi lên tỷ thí với ta không, nếu không…. vậy tất cả các người cút về cho ta, Bột Hải A ta không cần đám người nhu nhược như vậy vây xem!
Nghe thấy lời khiêu khích của Bột Hải A, đám người Triệu Nhan và Triệu Húc liền biến sắc, Gia Luật Tuấn đang định đứng lên quát lớn, nhưng không ngờ trong sứ đoàn Đại Tống đang vây xem liền có người vô cùng căm tức, một quan tướng râu rậm người Tống liền nhảy ra, chỉ vào Bột Hải A, giận dữ quát:
- Thằng nhãi nhà người thật khinh người quá đáng rồi, lão gia ta lên đấu với ngươi!
Vị quan tướng râu rậm nhảy lên tràng kia, Triệu Nhan cũng quen biết, nếu hắn nhớ không lầm, đối phương hình như tên là Trần Định, chính là thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Húc, lúc trước khi Triệu Húc bị bệnh, đi thị sát sông Biện, kết quả liền hôn mê bất tỉnh, chính là Trần Định cõng anh ta đến Quận vương phủ của Triệu Nhan, nhờ vậy mới cứu được cái mạng của Triệu Húc trở về, từ ngày đó trở đi, Trần Định liền trở thành tâm phúc của Triệu Húc.
Nhìn thấy Trần Định lên sàn, Triệu Húc cũng không cấm, thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Trần Định vô cùng dũng mãnh, từng chém qua hơn trăm tướng sĩ Tây Hạ, hơn nữa trời sinh thần lực kinh người, anh ta lên sàn hẳn là có hy vọng thắng được Bột Hải A này.
Tuy nhiên, ngay lúc Triệu Húc vừa dứt lời, chỉ thấy Bột Hải A liền nổi giận gầm lên một tiếng, cất bước vọt về hướng Trần Định. Trần Định cũng không cam chịu yếu thế, điên cuồng hét lên một tiếng tiếp đón, ngay sau đó chỉ thấy hai người hung hăng đấu với nhau, bốn cánh tay giống như những sợi dây thừng xoắn vào nhau. Tuy nhiên vừa mới tiếp cận, Trần Định liền phát hiện có gì đó không ổn, anh ta vốn dĩ có thần lực trời sinh, nhưng không ngờ tới người đối diện này lại có một quái lực kinh người đến vậy, cho dù anh ta đã dùng toàn lực cũng không thể đẩy đối phương xê dịch được nửa phân.
Bột Hải A lúc này cũng phát hiện lực lượng của đối phương không bằng mình, lập tức ha hả cười lạnh, lại phát ra tiếng gầm rú như dã thú, hai tay dùng lực mạnh, quăng Trần Định ra ngoài, hơn nữa gã còn cố ý ném Trần Định tới chỗ đám người Tống đang tụ tập, kết quả va phải không ít người, có một số người bị thương nhẹ kêu thảm một tiếng.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của đám người Tống, Bột Hải A lập tức kiêu ngạo cười ha hả, có mấy người Khiết Đan cũng cười nhạo đám người Tống vô dụng theo, điều này khiến cho mọi người trong sứ đoàn Đại Tống chỉ có thể tròn mắt đáp lại, Triệu Húc và Triệu Nhan ở cách đó không xa quan sát, sắc mặt âm trầm, còn Gia Luật Tuấn bên cạnh thì nhìn nhìn Gia Luật Niết Lỗ Cổ ở đống lửa bên cạnh, kết quả phát hiện đối phương đang dùng vẻ mặt đắc ý nhìn anh ta, điều này làm cho Gia Luật Tuấn không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng khó mà nói được gì, dù sao người Khiết Đan sùng bái vũ lực, loại tỷ thí đấu sức này cũng rất công bằng, người thắng tất nhiên có tư cách cười nhạo kẻ yếu.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, liền thấy từ trong sứ đoàn Đại Tống lại có một người đi ra, đi đến trước mặt Bột Hải A trầm giọng nói:
- Tên to xác kia, ta đến tỷ thí với ngươi một trận!