Chương 251: Cổ Thiên Kiệt.
Đối với việc Triệu Nhan yêu cầu viếng thăm phụ thân mình, Cốt Đầu biểu hiện thập phần hưng phấn, cái đầu nhỏ gật gật giống như gà con mổ thóc, đợi cho Triệu Nhan và Gia Luật Tư vừa mới ăn điểm tâm quả dại xong, nàng bên kia đã đem Triệu Nhan gian phòng của bọn họ quét dọn một lần, sau đó chạy chậm đến trước mặt Triệu Nhan, một đôi mắt to linh động tràn đầy kỳ vọng nhìn hắn.
- Cốt Đầu ngươi ở phía trước dẫn đường, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ thăm hỏi phụ thân ngươi!
Thấy bộ dạng Cốt Đầu, Triệu Nhan cũng không kìm được cười to nói, kỳ thật hắn cũng rất tò mò, vì sao Cốt Đầu xuất thân Liêu quốc đối với một quận vương Đại Tống như mình thật không ngờ lại có hảo cảm?
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Cốt Đầu lập tức gật đầu thật mạnh một cái, sau đó sôi nổi đi phía trước dẫn đường, Triệu Nhan vốn muốn gọi Tô Thức cùng đi, nhưng có thể là ngày hôm qua mệt nhọc quá độ, làm cho Tô Thức vẫn chưa rời giường, cho nên Triệu Nhan cũng vốn không có kêu lên đối phương.
Lúc này mặt trời đã lên cao, toàn bộ bộ Hoàn Nhan trời chưa sáng thì cũng đã bắt đầu bận rộn, các nữ nhân chuẩn bị điểm tâm, cho heo ăn, hái quả dại, các nam nhân thì kết giao ra ngoài đi săn, thậm chí ngay cả Hặc Lý Bát thủ lĩnh cũng không ngoại lệ, sớm một chút cùng mấy người huynh đệ lưng đeo cung tên rời đi, đương nhiên những thứ này đều là Triệu Nhan từ chỗ Cốt Đầu nghe được, toàn bộ bộ Hoàn Nhan ngoại trừ những oắt con kia ra, cũng chỉ có ba người Triệu Nhan bọn họ là nhàn rỗi nhất.
Cũng chính bởi vì những người lớn tất cả đều ra đi làm việc rồi, cho nên toàn bộ trong bộ lạc cũng chỉ còn lại có một vài tiểu hài tử, lớn nhất cũng không quá năm sáu tuổi. Cốt Đầu nói, lớn một chút nữa đứa nhỏ cũng phải đi rừng núi cắt cây cỏ cho heo ăn, dù sao trong bộ lạc cũng sẽ không nuôi dưỡng người rảnh rổi, đương nhiên Triệu Nhan và Gia Luật Tư ba người bọn họ là trường hợp ngoại lệ.
- A, vì sao tất cả trong bộ lạc không có nhìn thấy người già?
Lúc này Gia Luật Tư đột nhiên mở miệng nói, đồng thời quay đầu phía bên trái phải rất nghiêm túc đánh giá vài lần, nhưng toàn bộ trong bộ lạc cũng chỉ có thấy những tiểu hài tử kia, vốn lão nhân cũng không có một người, cũng có chút kì quái.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng đánh giá chung quanh một chút, kết quả phát hiện hoàn toàn chính xác giống như Gia Luật Tư nói, bốn phía không ngờ không thấy được một lão nhân, nhớ lại một chút ngày hôm qua bọn họ đi vào bộ Hoàn Nhan, giống như cũng không có nhìn thấy lão nhân, có tối đa mấy người trung niên hơn ba mươi tuổi, tuổi tác lớn hơn chút nữa cũng không có nhìn thấy một người.
Phát hiện địa phương này rất kỳ quái, Triệu Nhan và Gia Luật Tư đều cùng nhau nhìn về Cốt Đầu ở phía trước, Cốt Đầu kỳ thật cũng nghe được lời Triệu Nhan bọn họ, tuy nhiên lại không biết trả lời như thế nào, bây giờ nhìn đến hai người bọn họ cũng nhìn mình, đành phải do dự một chút rốt cục mở miệng nói:
- Trong bộ lạc điều kiện gian khổ, có rất ít người có thể sống đến bốn mươi tuổi. Đương nhiên cũng có một vài người khác có thể sống lâu một chút. Ví dụ như năm trước trong bộ lạc còn có mười mấy lão nhân. Nhưng bởi vì năm trước mùa đông tuyết rơi nhiều gió núi, trong bộ lạc đồ ăn không đủ, cho nên những lão nhân ấy liền chủ động vào núi. Như thế cũng có thể ít tiêu hao đồ ăn đi một chút.
Nghe đến đó Triệu Nhan và Gia Luật Tư tất cả đều trầm mặc xuống, bộ Hoàn Nhan cuộc sống gian khổ, khiến cho người trong bộ lạc tuổi thọ rất ngắn cũng thế mà thôi, thật không nghĩ đến một cuộc tuyết tai, liền làm cho lão nhân trong cả bộ lạc vào núi tìm chết, vì có thể tiết kiệm một ít đồ ăn cho thành viên thị tộc, tuy rằng Triệu Nhan đối với người Nữ Chân không có bất kỳ hảo cảm, nhưng nghe đến đó cũng vẫn chấn động như cũ.
Không đợi bọn Triệu Nhan từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại, chợt nghe Cốt Đầu lại nói tiếp:
- Vốn người trong bộ lạc, bao gồm thủ lĩnh và mấy người huynh đệ đều quyết định muốn đuổi phụ thân ta ra khỏi bộ lạc, bởi vì ông ấy bị bệnh liệt giường không thể làm gì để sống, trong bộ lạc không thể nuôi dưỡng một người rảnh rỗi, nhưng may mắn thủ lĩnh phu nhân giúp chúng ta cầu xin thương tình, cuối cùng thủ lĩnh mới đồng ý chỉ cho chúng ta thức ăn cho một người, sau đó cho phụ thân ở lại, may mắn trận tuyết tai liên tục không lâu, nếu không ta cùng phụ thân chỉ sợ đều bị chết đói rồi.
Tuy rằng Cốt Đầu chỉ dùng ít ỏi mấy câu miêu tả cuộc sống của mình trong trận tuyết tai, nhưng Triệu Nhan và Gia Luật Tư cũng cảm giác có chút biến đổi sắc mặt, dù sao đối phương chỉ là một cô bé mười hai mười ba tuổi, chẳng những phải chăm sóc phụ thân liệt giường, đồng thời còn chịu đông lạnh đói khổ, trời biết nàng làm thế nào sống sót từ trong trận tuyết kia?
- Cốt Đầu, lần này ta cùng với Hặc Lý Bát trao đổi xong việc, ngươi cùng phụ thân theo ta quay về Đại Tống có được không?
Triệu Nhan trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi, hắn cảm giác thấy mình có trách nhiệm mang phụ tử Cốt Đầu bọn họ về đến nền văn minh trong xã hội, mà không phải ở chỗ này, vùng không có văn minh trong trời đất tranh đấu.
- Thật vậy chăng? Quận vương thật sự có thể mang chúng ta quay về Đại Tống sao?
Cốt Đầu nghe được lời Triệu Nhan nói ánh mắt sáng lên, lập tức muôn phần niềm vui bất ngờ nói, chẳng qua ngay sau đó nàng giống như lại nghĩ đến cái gì, lập tức buồn rầu nói:
- Này chỉ sợ không được phép, thủ lĩnh nói muốn đem ta gả cho cháu ông ấy, cho nên ông ta chắc chắn sẽ không thả ta cùng phụ thân rời đi đâu.
Nhìn đến bộ dạng Cốt Đầu buồn rầu, Triệu Nhan lại cười ha ha nói:
- Ngươi này không cần lo lắng, bộ Hoàn Nhan lần này muốn cầu cạnh Đại Tống chúng ta, chỉ cần chuyện đàm phán sau cùng thành công, ta sẽ hướng về phía Hặc Lý Bát đòi người, ông ta nhất định sẽ đồng ý.
- Cảm ơn quận vương!
Cốt Đầu nghe được Triệu Nhan nói như vậy, lập tức cao hứng gần như nhảy dựng lên, nàng từ lúc còn nhỏ vẫn sống trong bộ Hoàng Nhan này, bình thường chỉ có thể từ lời của cha hiểu tình huống bên ngoài một chút, trong đó khiến cho nàng thấy hướng về, chính là những thành thị của Liêu quốc và Đại Tống kia, rất muốn tận mắt đi xem một cái, hiện tại cuối cùng có cơ hội rồi.
Cốt Đầu dẫn Triệu Nhan bọn họ vào bộ Hoàn Nhan chỗ ở bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng đi vào một lều trại cũ rách phía tây, chỉ thấy lều trại này phía trước bày đặt cái xe ba gác không lớn, một người trung niên tuy rằng vẻ mặt thần sắc có bệnh, nhưng lại vô cùng sạch sẽ đang nằm ở trên xe phơi nắng, nghe tới tiếng cước bộ của bọn Triệu Nhan họ, người trung niên rốt cục mở mắt, chỉ thấy ông ấy cố hết sức muốn ngồi dậy, nhưng liên tiếp mấy lần kiệt lực, tuy rằng cũng bởi vì thân thể quá mức suy nhược nên cũng đành bỏ cuộc.
Cốt Đầu nhìn đến đây, lập tức chạy chậm đến phía sau lưng người trung niên kia, sau đó dùng bờ vai gầy yếu đem đỡ ông ấy lên, lúc này chỉ thấy người trung niên hướng về phía Triệu Nhan tận lực thi lễ một cái nói:
- Thảo dân Cổ Thiên Kiệt, bái kiến quận vương điện hạ!
- A?
Triệu Nhan thấy người trung niên tên là Cổ Thiên Kiệt này tuy rằng bệnh uể oải, nhưng lời nói hành động lại hết sức nho nhã, điều này làm cho hắn cũng có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi là người đọc sách?
- Ha hả, người đọc sách không dám nhận, chẳng qua lúc tuổi còn trẻ quả thực đọc qua vài cuốn sách, đáng tiếc cũng không làm được gì cho quê nhà, cuối cùng chỉ đành lưu lạc đến phương bắc hoang vực, tham sống sợ chết mà thôi!
Cổ Thiên Kiệt vẻ mặt thản nhiên nói, mặc dù ông ấy gặp phải cảnh rất thê thảm, nhưng vẫn biểu hiện nhẹ nhàng bâng quơ, dường như là nói chuyện của người khác.
Nghe những lời của Cổ Thiên Kiệt, Triệu Nhan rất nghiêm túc đánh giá đối phương phía bên kia một chút, sau đó lộ ra một nụ cười nói:
- Cổ tiên sinh không phải là người Liêu quốc sao, vì sao lại lưu lạc đến bộ Hoàn Nhan, chẳng biết có thể nói cho tiểu vương được không?
- Quận vương, phụ thân ta còn chưa có ăn cơm, cho nên ngài có thể để ta cho phụ thân cơm nước xong xuôi lại tán gẫu được không?
Không đợi Cổ Thiên Kiệt mở miệng, Cốt Đầu lại giành trước nói, nàng sáng sớm phải đi tới chỗ kia nấu cơm cho Triệu Nhan, căn bản không có thời gian chăm sóc phụ thân, hiện tại Cổ Thiên Kiệt đoán chừng đã sớm đói bụng rồi.
- Ha ha, trời đất bao la ăn cơm là quan trọng nhất, không nghĩ tới cổ tiên sinh còn chưa có ăn cơm, Cốt Đầu một lòng tâm hiếu, bổn vương tự nhiên cũng rất ủng hộ.
Triệu Nhan nghe đến đó cao giọng cười nói, đồng thời trong lòng cũng càng thêm nghi hoặc Cổ Thiên Kiệt nếu là một người đọc sách thì tại sao lại đặt cho con gái của mình cái tên quái dị như vậy.
Có lẽ nhìn ra nghi ngờ trong lòng Triệu Nhan, chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt bất đắc dĩ cười khổ giải thích nói:
- Cốt Đầu vốn tên là Cổ Tú, chẳng qua nơi đây người Nữ Chân phát âm không chính xác, đều gọi nàng là Cốt Đầu, hơn nữa Cốt Đầu thích nhất gặm thịt xương đầu, cho nên mới có tên Cốt Đầu này.
(Cổ Tú phát âm là /gǔxiù/ gần giống với Cốt Đầu /gǔtou/)
Triệu Nhan và Gia Luật Tư giờ mới hiểu lai lịch tên Cốt Đầu, lập tức cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, tuy nhiên Cốt Đầu căn bản không cần quan tâm Triệu Nhan bọn họ đối với mình đàm luận như thế nào, mà là bắt đầu trên đống lửa ở bên cạnh lều trại bất đầu nấu cơm, trong đó thịt mỡ Triệu Nhan và Gia Luật Tư cho nàng được nàng cắt thành miếng nhỏ, tiếp đó thả trong nồi luộc, đợi cho sôi, lúc này mới đem tất cả miếng thịt đều cho vào một cái tô sứ thô, sau đó dùng thìa từng miếng từng miếng cho Cổ Thiên Kiệt ăn.
Triệu Nhan cảm thấy Cổ Thiên Kiệt suy yếu, ăn những thức ăn quá béo cũng không phải một chuyện tốt, cho nên vừa định ngăn cản, nhưng nhìn thấy Cổ Thiên Kiệt âm thầm xua tay, ra hiệu bảo hắn không cần ngăn cản, điều này làm cho Triệu Nhan cũng sững sờ, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Đợi cho Cổ Thiên Kiệt ăn xong bữa sáng, Cốt Đầu lại từ trong lều mang tới một ít thảo dược khô ráo, sau đó Cổ Thiên Kiệt đặt vào trong miệng từ từ bắt đầu nhai nuốt, cho đến lúc này, Cốt Đầu mới đem canh thịt còn dư trong nồi đảo trong bát, sau đó một hơi uống vào.
Miệng Cổ Thiên Kiệt nhai dược thảo, ánh mắt lại hết sức yêu thương nhìn con gái mình, sau một lát rồi mới hướng Triệu Nhan mở miệng:
- Quận vương điện hạ dùng thân phận của ngài không ngờ lại đích thân đến bộ Hoàn Nhan, khẳng định có mục đích gì, đúng không?
Triệu Nhan vốn muốn hỏi một chút sao Cổ Thiên Kiệt lại tới bộ Hoàn Nhan, nhưng bây giờ nghe đối phương hỏi chuyện mình, lập tức cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật ta cũng không có muốn đến bộ Hoàn Nhan nơi này, chỉ có điều dưới cơ duyên xảo hợp, vạn bất đắc dĩ mới lại tới đây.
Triệu Nhan nói xong, liền kể lại việc mình tham gia thọ yến của Gia Luật Hồng Cơ, sau đó gặp được Gia Luật Trọng Nguyên làm phản, chính mình ngồi khinh khí cầu chạy trốn chuyện phát sinh nói một lần, dĩ nhiên đối với người Hán xa lạ như Cổ Thiên Kiệt, Triệu Nhan cũng không có thể đem tình hình thực tế nói cho đối phương biết, chẳng hạn như chuyện trợ giúp bộ Hoàn Nhan, Triệu Nhan lại lần nữa nhấn mạnh hắn cùng với Pha Thứ Thục trong cung sớm đã trao đổi, hơn nữa Đại Tống cũng hoàn toàn có ý hướng chi viện bộ Hoàn Nhan.
Chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt đang nghe lời Triệu Nhan nói, trầm tư một lát bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nói:
- Xem ra quận vương đối với thảo dân cũng không tin, nếu không cũng sẽ không dùng những lời nói dối tới ứng phó tại hạ?
Nghe được lời Cổ Thiên Kiệt, Triệu Nhan cũng kinh hãi chấn động toàn thân, nhìn bộ dáng đối phương hình như là biết điều gì, tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn như cũ cười lớn nói:
- Lời Cổ tiên sinh nói là có ý gì, bổn vương vì sao nghe không hiểu nhỉ?