Chương 252: Lòng yêu Tổ quốc.
- Ha ha, quận vương rõ ràng sớm đã biết Gia Luật Trọng Nguyên sẽ phát động đảo chính, nên mới sớm chuẩn bị khinh khí cầu để chạy trốn, điểm này người vừa nãy cũng không nói với thần, ngoài ra quận vương có thể không biết Pha Thứ Thục thực ra coi như là học sinh của thần, theo những gì thần hiểu về y, y tuyệt đối không thể tự nhiên quyết định thỉnh cầu Đại Tống trợ giúp!
Khi Cổ Thiên Kiệt nói đến đây, khuôn mặt ốm yếu xanh xao cũng lộ ra vẻ tự hào, hiển nhiên y cũng vô cùng tự tin với phán đoán của mình.
Triệu Nhan cũng vạn lần không ngờ gã Cổ Thiên Kiệt bệnh tật yếu ớt này lại nhanh trí như vậy, đầu tiên là nắm được lỗ hổng trong lời nói của mình, chốc lát đã đoán ra mình sớm đã biết chuyện Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, sau đó lại dựa vào hiểu biết về Pha Thứ Thục, đoán được đối phương không thể đề xuất với mình yêu cầu viện trợ bộ Hoàn Nhan, khiến Triệu Nhan và Gia Luật Tư đều quá hoảng hốt, vì nếu chuyện này đến tai đám người Hặc Lý Bát, thì họ sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên Triệu Nhan ban đầu hoang mang, lại nhanh chóng tỉnh táo lại, lúc đó nhìn Cổ Thiên Kiệt một cái nói:
- Cổ tiên sinh thật thông minh hơn người, ta trước đó đúng là biết trước việc Gia Luật Trọng Nguyên muốn tạo phản, nhưng chuyện Pha Thứ Thục ngài lại đoán sai rồi, lúc đó Pha Thứ Thục bị đặc phái viên Tây Hạ làm nhục, đã kể với bản vương toàn bộ, lúc này mới có ý tưởng liên minh với Đại Tống.
Dù sao bây giờ Pha Thứ Thục chết không đối chứng, nên Triệu Nhan định sống để bụng chết mang theo, hơn nữa chuyện này đối với bộ Hoàn Nhan cũng là một chuyện tốt, nên hắn tin Hặc Lý Bát càng tin tưởng hắn.
Nhìn thấy phản ứng của Triệu Nhan, thấy Cổ Thiên Kiệt lại bình tĩnh cười nói:
- Quận vương không cần hoang mang, thần tuy đoán được một số chuyện nhưng ở bộ Hoàn Nhan lại thấp cổ bé họng, trước đây ngoài Pha Thứ Thục thường chiếu cố thần ra, tất cả giống đám người Hặc Lý Bát đều cho rằng thần chỉ là một phế nhân vô dụng, cho nên cho dù thần nói ra sự thật, cũng không có ai tin.
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Gia Luật Tư cuối cùng không suy nghĩ, nghe đến đây đầu óc trống rỗng, lập tức mở miệng chất vấn, nhưng ả vừa mới mở miệng, lại không khác gì chứng minh những phán đoán của Cổ Thiên Kiệt bên trên là đúng, khiến Triệu Nhan ở bên cạnh vừa giận vừa gấp, muốn ngăn ả nhưng lại muộn mất rồi.
- Ha ha ha ha... Xem ra thảo dân đoán không sai, quận vương quả nhiên chưa bàn bạc với Pha Thứ Thục chuyện liên kết với bộ Hoàn Nhan, chỉ là bản thân bị rơi vào tay Hặc Lý Bát, vì mạng sống mới nói như vậy. Không ngờ quận vương điện hạ cũng biết cách tùy cơ ứng biến. Thật sự là hiếm có!
Cổ Thiên Kiệt lúc này cười ha ha nói. Vừa rồi ông tuy biểu hiện vô cùng tự tin, nhưng thực ra cũng chỉ là đoán mò, nhưng bây giờ lời nói của Gia Luật Tư lại giúp ông lập tức khẳng định phán đoán của mình.
Gia Luật Tư lúc này cuối cùng hiểu ra. Hóa ra mình lại bị trúng kế của đối phương, ả hung hăng trợn trừng mắt nhìn đối phương, đáng nhẽ lúc nãy ả còn có chút xót thương gã Cổ Thiên Kiệt này, nhưng bây giờ trong lòng lại hận không thể giết chết ông.
- Cổ tiên sinh ngài có mục đích gì chi bằng nói thẳng, không cần vòng vo như vậy!
Triệu Nhan lúc này bĩnh tĩnh lại, nghiêm túc đánh giá Cổ Thiên Kiệt một cái, sau đó chậm rãi mở miệng, từ lúc nãy nhìn thấy đối phương trở đi, hắn liền cảm thấy gã Cổ Thiên Kiệt này thật không đơn giản, thậm chí dường như có mục đích gì đó?
Quả nhiên, Cổ Thiên Kiệt nghe thấy lời của Triệu Nhan, cũng vô cùng tán thưởng đánh giá Triệu Nhan một cái nói:
- Quả nhiên không hổ là hoàng tử Đại Tống, nếu vị Dĩnh Vương điện hạ kia cũng sáng suốt như quận vương đây, thì sự cường thịnh của Đại Tống thật đáng mong đợi, sau này tiêu diệt Tây Hạ, đánh bại Bắc Liêu không phải chuyện khó!
- Này! Ngươi không phải người Liêu sao, tại sao nghe hàm ý trong câu nói của ngươi, dường như càng nghiêng về nước Tống?
Gia Luật Tư đang tức giận gã Cổ Thiên Kiệt này, nghe thấy vậy lập tức vô cùng bất mãn hét, nói thế nào ả cũng là công chúa Liêu quốc, bây giờ nhìn thấy đối phương lại không giúp bản quốc ngược lại giúp đỡ nước Tống, đương nhiên hết sức tức giận.
- Thần tuy sinh ở Liêu quốc, nhưng vẫn luôn không quên thần là một người Hán, so với Liêu quốc do người Khiết Đan lập ra, nước Tống người Hán thành lập mới là nơi thần nên đi, cho nên đương nhiên hi vọng nước Tống có thể giành lại quê hương, để mảnh đất Yến Bắc lại một lần nữa sát nhập vào vùng thống trị của người Hán.
Cổ Thiên Kiệt nhìn thẳng vào Gia Luật Tư trịnh trọng nói.
- Thì ra là vậy, thảo nào ngài trước đó nói không chốn dung thân, hơn nữa còn bị quý tộc Khiết Đan ức hiếp, nên mới phải chạy trốn tới đây, tất nghĩ cũng là do ngài một lòng hướng về Đại Tống mà!
Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên cất lời, hắn cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Cốt Đầu tại sao lại đặc biệt nhiệt tình với mình như vậy, ngược lại lại có chút lạnh lùng với Gia Luật Tư rồi, hóa ra tất cả nguyên nhân là do Cổ Thiên Kiệt.
Trước đó sau khi Triệu Nhan vào Liêu quốc, đặc biệt tìm hiểu một chút thái độ của người Hán với Đại Tống trong đời sống nước Liêu, nhưng kết quả khiến hắn vô cùng thất vọng, vì người Hán bình thường không quan tâm lắm bên trên ai đang thống trị mình, chỉ cần có thể khiến họ ăn no là được, còn về tầng lớp cao tri thức, đa số lại đồng tình với sự thống trị của nước Liêu, ngược lại cho rằng Đại Tống là phản tặc đánh cắp lãnh thổ của nước Liêu, đương nhiên cũng có số ít người đọc sách tương đối ủng hộ Đại Tống, nhưng Triệu Nhan lại chưa từng gặp, không ngờ lúc này lại gặp được một người hay chữ một lòng hướng về Đại Tống ở trong bộ Hoàn Nhan.
- Không sai, năm đó đều trách ta quá trẻ người non dạ, thể hiện tài năng khắp nơi, tứ phương tuyên bố sự khác biệt Hán Hồ, kết quả không những người Khiết Đan hận ta, đến một số tri thức người Hán cũng hận ta thấu xương, cuối cùng không thể không mang theo cả gia đình trốn tới đây, mới có thể tránh được cái chết.
Cổ Thiên Kiệt không hề phủ nhận, hơn nữa còn thản nhiên nói, sau khi trải qua bao nhiêu năm tháng gian khổ, ông sớm đã trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều, đối với những sai lầm mà bản thân phạm phải năm đó cũng rất thẳng thắn.
Triệu Nhan nghe đến đó có chút cảm thông nhìn Cổ Thiên Kiệt và Cốt Đầu bên cạnh ông, tuy đối phương không kể lại tỉ mỉ họ năm đó bị đuổi ra khỏi nước Liêu như thế nào, nhưng Triệu Nhan cũng có thể tưởng tượng ra, nếu không bị bức tới đường cùng, có lẽ Cổ Thiên Kiệt cũng không mang cả nhà chạy trốn tới vùng khỉ ho cò gáy này.
- Thì ra là thế, không ngờ ở cái chốn này, lại vẫn có thể có người yêu Tổ quốc như Cổ tiên sinh đây, thực sự khiến bản vương hết sức cảm động!
Triệu Nhan vừa nói, cúi người hành lễ với Cổ Thiên Kiệt, tuy hiện tại vẫn không có cách xác định đối phương nói thật hay dối trá, nhưng trực giác nói với Triệu Nhan, đối phương chắc không nói dối.
- Quận vương tổn thọ thảo dân rồi!
Thấy Triệu Nhan đường đường là một quận vương lại hành lễ với mình, Cổ Thiên Kiệt hoảng hốt muốn dìu dậy, nhưng vì sức khỏe quá yếu ớt, vì vậy cố gắng vài lần cũng chỉ có thể nâng hai tay lên, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Tuy nhiên sau khi Triệu Nhan hành lễ với Cổ Thiên Kiệt, lại chợt cất lời:
- Cổ tiên sinh, mọi người đều là người thông minh, ngài chắc đoán được sau khi ta nhìn thấy Cốt Đầu, chắc chắn sẽ tới bái kiến ngài, mà ngài chắc rằng cũng có lời muốn nói với ta, bản vương không thích quanh co, nên có chuyện gì, mong ngài nói thẳng ra thì hơn!
Thấy Triệu Nhan thẳng thắn như vậy, Cổ Thiên Kiệt lặng người, ngay sau đó nói với Cốt Đầu ở bên cạnh:
- Con gái, con ra ngoài đợi trước đi, ta có vài lời muốn nói với quận vương!
Cốt Đầu là đứa con gái có hiếu, nghe thấy lời chỉ bảo của cha, lập tức đồng ý rồi rời đi. Cổ Thiên Kiệt nhìn theo bóng lưng xa dần của con gái, cuối cùng mới nghiêng đầu nói với Triệu Nhan:
- Quận vương, thảo dân là một người sắp chết, ngoài Cốt Đầu ra, trên thế gian này không còn ai dể vướng bận nữa, nên thảo dân muốn cầu xin quận vương khi đi khỏi đây, có thể mang Cốt Đầu theo, cho dù là để nó làm tôi tớ bên cạnh quận vương, cũng tốt hơn là làm người hoang ở bộ Hoàn Nhan này.
Nghe thấy Cổ Thiên Kiệt nói y sắp chết, Triệu Nhan và Gia Luật Tư đều ngạc nhiên nhìn đối phương, tuy cơ thể Cổ Thiên Kiệt vô cùng suy kiệt, nhưng nói năng lại cực kì mạch lạc, căn bản không giống người sắp chết.
Có lẽ là thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt của Triệu Nhan và Gia Luật Tư, chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt cười khổ giải thích:
- Thần cũng hiểu một chút y thuật, vốn dĩ những bệnh tầm thường không làm khó được thần, bệnh của thần ban đầu không nặng, chỉ cần uống thuốc đều đặn, nghỉ ngơi một hai tháng là khỏi rồi, nhưng bộ Hoàn Nhan đây quá hẻo lánh, cho dù thần tự kê đơn thuốc cho bản thân, cũng không có chỗ bốc thuốc, cuối cùng dần dần để bệnh nhẹ thành bệnh nặng.
Khi nói đến đây, chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt cầm lấy nắm thảo dược mà lúc nãy y chưa ăn hết nói:
- Hai năm qua thần vẫn dùng loại thảo dược này, nó không thể chữa bệnh của thần, nhưng lại có thể kích thích nguyên khí trong cơ thể tiểu dân, từ đó thích ứng với điều kiện sống nghiệt ngã của bộ Hoàn Nhan, như thức ăn khí hậu vân vân, chỉ là loại thảo dược này trong nó có độc, thêm nữa nguyên khí của một người không phải là vô cùng vô tận, thần lại không thể dùng loại thuốc khác giúp bổ sung nguyên khí cho mình, vì vậy thời gian gần đây thần cảm nhận được cơ thể đang ngày càng suy nhược, e là cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Triệu Nhan tuy không hiểu nhiều về trung y, nhưng cũng biết trong lý thuyết của trung y, nguyên khí là gốc rễ của con người, Cổ Thiên Kiệt dùng thảo dược để kích thích nguyên khí của mình, thực ra chính là kích phát tiềm lực cơ thể của bản thân, đây thực chất là tự hại mình, nhưng theo hoàn cảnh của Hoan Nhan Bộ, e rằng đây cũng là cách duy nhất đối với Cổ Thiên Kiệt rồi, nếu không thì y hai năm trước sớm đã vì không thể chống đỡ được cuộc sống khổ cực ở bộ Hoàn Nhan mà bỏ mạng rồi.
- Hóa ra là vậy!
Triệu Nhan nghe Cổ Thiên Kiệt nói xong, trong lòng có chút nặng nề, nhưng rất nhanh chóng ngẩng đầu nói:
- Thực ra cho dù ngài không nói, ta cũng muốn mang Cốt Đầu đi, lúc nãy trên đường ta đã nói với nàng ấy chuyện này, Cốt Đầu cũng rất vui, thậm chí ta cũng hi vọng có thể đưa Cổ tiên sinh trở về Đại Tống, theo hiểu biết của tiên sinh về Liêu quốc và Nữ Chân, chắc chắn có thể cống hiến rất lớn cho Đại Tống ta!
Nghe thấy Triệu Nhan không những đồng ý mang Cốt Đầu theo, thậm chí còn muốn mang cả ông theo, ánh mắt đục ngầu của Cổ Thiên Kiệt ánh lên một vầng sáng, nhưng ông lại mau chóng cười khổ lắc lắc đầu trả lời:
- Đa tạ quận vương có lòng, thần tuy rất muốn đi Đại Tống ngắm nhìn một chút, nhưng nhìn cái cơ thể tàn tạ này của thần, e rằng không sống được đến ngày đó.
Cổ Thiên Kiệt vừa dứt lời, Triệu Nhan vừa định khuyên đối phương không nên từ bỏ hi vọng, dù sao chỉ cần về đến Đại Tống, trong phủ của mình còn có hai vị đại thần y là Tào Dật và Trực Lỗ Cổ, chắc chắn có cách trị bệnh cho ông. Tuy nhiên chính lúc này, bỗng nhiên Hặc Giả răng to hấp ta hấp tấp chạy tới, nhìn thấy Triệu Nhan lập tức mắt sáng lên, lên phía trước bắt lấy hắn nói:
- Quận vương mau đi cùng thần một chuyến!