Chương 264: Hứa Sơn cụt tay.
- Hứa Sơn, ngươi như thế nào rồi?
Chỉ thấy Chu Đồng tiến lên, đem cái người bị ném vào kia nâng dậy tới hỏi, chỉ thấy người này chính là người trước kia cùng với Hặc Lý Bát cùng nhau rời khỏi Hoàn Nhan bộ tộc, Hứa Sơn, chỉ có điều hiện tại y thân mình đầy thương tích, hơn nữa cánh tay cũng không còn, trên mặt càng nhiều vết thương, từ mắt trái đến khóe miệng còn vết đao bị chém, lúc bị ném vào vẫn không nhúc nhích, không biết là chết hay sống.
Triệu Nhan cũng gấp gáp xông về phía trước, đưa tay sờ mạch đập Hứa Sơn và dò hô hấp, cho đến khi phát hiện y còn sống mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cẩn thận kiểm tra một chút thương thế trên người Hứa Sơn, kết quả phát hiện cánh tay y đã đứt rời được băng bó đơn giản, máu cũng đã sớm ngừng lại, nếu không y cũng đã bị mất máu quá nhiều mà chết.
Trừ vết thương đó ra, trên người Hứa Sơn có tất cả mười mấy miệng vết thương lớn nhỏ, đại bộ phận cũng không nghiêm trọng, hiện đã kết vảy, chỉ có điều trước người có một mũi tên xuyên qua, cũng không bị thương phổi, hơn nữa mũi tên này còn chưa được xử lý tốt, hơn nữa thời tiết vừa nóng, khiến cho trên miệng vết thương đã có giòi bọ, Gia Luật Tư nhìn đến đây lập tức chạy qua một bên ói ra.
Triệu Nhan dù sao cũng là người học qua y thuật, nhìn đến vết thương đầy giòi bọ này mặt mày đều không có nhăn một chút, mà cầm con dao nhỏ hơ qua lửa tiêu độc, sau đó từng chút một đem những mảnh thịt hư thối mà cắt bỏ, đem miệng vết thương rửa ráy sạch sẽ, sau đó giống như những cách xử lý vết thương trước đây như nhau, rắc thảo mộc khôi phục lên và băng bó lại.
- Quận vương, Hứa Sơn y còn có thể sống không?
Lúc này chỉ thấy Chu Đồng và Hà Lực vô cùng hỏi han, ba người ở chung trong rừng nhiều ngày, sớm kết thành huynh đệ sinh tử chi giao, giờ nhìn Hứa Sơn bị như vậy bọn họ thấy lòng như lửa đốt.
Chỉ thấy Triệu Nhan sờ trán Hứa Sơn, phát hiện nhiệt độ cơ thể y tăng cao, hơn nữa chỗ vết thương cụt tay có chút sưng đỏ, điều này làm Triệu Nhan trong lòng trầm xuống:
- Hứa Sơn, miệng vết thương y có chút nhiễm trùng, do đó dẫn đến sốt cao, hiện trong tay chúng ta không có dược vật, nên không biết rằng y có thể duy trì hay không?
Nghe Triệu Nhan và Hà Lực lộ vẻ đau buồn, sau đó ánh mắt hung ác nhìn một chút những kẻ Nữ Chân vây quanh lều trại xung quanh bọn họ, cuối cùng Chu Đồng thấp giọng nói:
- Quận Vương, hay tối nay ta và Hà Lực ám sát một vài người trong Hoàn Nhan bộ tạo nhiễu loạn đế lúc đó ngài và Tô phó sứ liền thừa loạn chạy trốn, nói không chừng có thể tìm được một đường sinh cơ!
Chu Đồng vừa nói, Hà Lực liền lập tức tán đồng, hai người đều là vẻ mặt cương quyết, tuy rằng hai người bọn họ đều võ nghệ cao cường, đặc biệt là Chu Đồng lại có dũng khí mà vạn người không địch lại, tuyệt nhiên có thể đem Hoàn Nhan bộ tộc quậy đến long trời lở đất, nhưng nếu vậy tính mạng hai người bọn họ chỉ có thể bỏ lại nơi này. Dù sao Chu Đồng và Hà Lực cũng chỉ là con người thường, còn tộc người Nữ Chân lại nổi tiếng hung hãn, hơn nữa Hoàn Nhan bộ tộc lại là một đại bộ lạc, dù hai người bọn họ có quấy loạn thì cuối cùng cũng chết giữa tên của bọn chúng.
- Không được làm như vậy quá mạo hiểm rồi, hơn nữa qua nét mặt, Hặc Lý Bát trong lòng ắt vẫn mong cùng Đại Tống chúng ta kết minh, nên không đến bước đường cùng, không thể làm bừa được!
Triệu Nhan biết Chu Đồng bọn họ đã có ý muốn chết, nhưng hắn lại không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hắn không muốn phải hi sinh người bên cạnh mình, mặt khác hắn cũng cảm thấy Hặc Lý Bát sẽ có lựa chọn chính xác.
- Ta cũng hiểu được Hặc Lý Bát vẫn chọn cùng chúng ta kết minh, gã là người có dã tâm cực lớn, tuyệt đối không buông tha một cơ hội vực dậy tốt như vậy, thứ hai chính là Hứa Sơn dù bị trọng thương nhưng vẫn còn mạng trở về, nói rõ là bọn hắn cũng không cùng ta làm quá quyết liệt, nếu không Hứa Sơn đã sớm bị ném vào rừng làm thịt cho dã thú!
Lúc này Tô Thức cũng thấp giọng phân tích, trải qua khoảng thời gian cẩn thận quan sát y cũng đã trở nên trầm ổn nhiều, đối với từng sự việc cũng càng thêm cẩn thận và thấu triệt hơn.
Chu Đồng và Hà Lực nhìn đến Triệu Nhan và Tô Thức đều không đồng ý, hơn nữa biện pháp này của bọn họ quá mạo hiểm nên phải bỏ qua, sau đó dưới sự chỉ huy của Triệu Nhan, hai người bọn họ đem Hứa Sơn mang vào trong lều vải, chỉ có điều từ đầu tới cuối Hứa Sơn đều trong trạng thái hôn mê làm Triệu Nhan hết sức sốt ruột, vốn định đi mời Cổ Thiên Kiệt đến xem một cái, nhưng bọn người Nữ Chân vây quanh vẫn không chịu buông tha, hơn nữa vì không rành ngôn ngữ tộc Nữ Chân, nên không thể cùng đối phương nói chuyện.
May mắn là cũng không lâu Hặc Giả lại đến nơi này lần nữa, Triệu Nhan liền nhờ Gia Luật Tư làm phiên dịch, mời Cổ Thiên Kiệt đến một chuyến, Hặc Giả dù hết sức bất mãn chuyện bị Triệu Nhan lừa gạt nhưng gã cũng biết nhị đệ Hặc Lý Bát rất muốn nhận được sự viện trợ của Đại Tống, nên cũng phải mang tên Hứa Sơn kia về, vì thế cuối cùng gã cũng gật đầu, phái người đưa Cổ Thiên Kiệt cùng thuốc chữa bệnh và nữ hầu tới.
Thân thể Cổ Thiên Kiệt rất kém cỏi, ngoại trừ các bệnh trên thân một phần chủ yếu do thiếu lương thực làm dinh dưỡng không có, trong khoản thời gian này Triệu Nhan thường cho Cốt Đầu một ít thực vật đủ cho bọn họ dùng, nên thời gian này khí sắc Cổ Thiên Kiệt có vẻ tốt lên nhiều, chỉ có thân thể là vẫn suy yếu lợi hại như cũ, khi bắt mạch đều do Cốt Đầu nâng y dậy.
Triệu Nhan đầu tiên tự mình đem tình huống mà hắn kiểm tra thấy nói cho Cổ Thiên Kiệt một lần, rồi mới nhờ y bắt mạch, kết quả y mới bắt mạch đến cổ tay Hứa Sơn lập tức nhướng mày, hơn nửa ngày mới bỏ tay ra và nói:
- Quận vương, hộ vệ của ngài bị thương rất nặng, cụt tay còn bị thương, cơ thể y mất máu quá nhiều, may là y là người tập võ, khí huyết mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều mới miễn cưỡng bảo vệ y một mạng, nhưng nay vết thương lại sưng đỏ thối nát, thân thể sốt cao không ngưng đây là tình huống đáng sợ nhất, việc y có thể sống sót hay không ta cũng không chắc, chỉ có thể dựa vào bản thân y tự chống đỡ.
Tuy lòng Triệu Nhan đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe những lời Cổ Thiên Kiệt nói xong, hắn vẫn thấy trong lòng trầm xuống, đồng thời hận mình khi đi không mang theo thứ kia, không chừng có thể cứu Hứa Sơn một mạng. Về phần Tô Thức và đám Chu Đồng nghe được lời Cổ Thiên Kiệt nói đều suy sụp.
- Cổ tiên sinh, mời ngài hãy kê đơn cho Hứa Sơn, chỉ có một tia hi vọng chúng ta sẽ không từ bỏ!
Triệu Nhan cuối cùng vẻ mặt trầm trọng nói.
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Cổ Thiên Kiệt không khỏi cười khổ một tiếng:
- Ở chỗ ta dù có một vài phương thuốc nhưng cũng cần rất nhiều dược vật, mà căn bản nơi của Hoàn Nhan bộ tộc vốn không có, cho nên có kê đơn cũng chẳng có tác dụng gì, tuy nhiên nếu là quận vương các ngươi có nhân sâm có thể mang nấu canh cho y uống, có thể sẽ có hiệu quả gì chăng!
Hoàn Nhan bộ vốn là nơi sản xuất nhân sâm, Tô Thức liền chuẩn bị cho Triệu Nhan một ít, sở dĩ có sẵn là do Triệu Nhan và Gia Luật Tư đêm đêm sênh ca, khiến thân thể không thể chịu nổi thì dùng để bồi bổ, còn thừa lại không ít, bây giờ nghe lời Cổ Thiên Kiệt nói, Gia Luật Tư liền đem nhân sâm lấy ra nấu canh cho Hứa Sơn uống.
Nhân sâm vốn lại dược vật đại bổ, cổ đại bình thường ở trong gia đình giàu có có bệnh nguy kịch lấy ra bảo mệnh, nghe nói chỉ cần chiết một miếng nhân sâm trong miệng của người sắp chết, có thể ngồi chờ hắn đem di chúc nói xong, mà trong sách y còn ghi là nhân sâm là dược vật bổ huyết đứng đầu, Hứa Sơn vốn đã mất máu quá nhiều, tuy rằng bổ sung khí huyết hiệu quả không lớn nhưng sơ với không làm gì thì vẫn tốt hơn.
Bát canh rất nhanh liền nấu xong, Chu Đồng và Hà Lực cùng nhau đỡ Hứa Sơn ngồi dậy, Hứa Sơn tuy rằng hôn mê nhưng còn biết nuốt, điều này làm Triệu Nhan và Cổ Thiên Kiệt đều nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần người bị thương còn có thể ăn cơm liền có thể có hy vọng chữa, nếu không..... vậy cũng không phải là thầy thuốc bình thường có thể trị liệu được.
Có lẽ chén canh thực sự phát huy tác dụng, nửa đêm Hứa Sơn đã tỉnh lại một lần, điều này làm Chu Đồng thức trông coi y thập phần hưng phấn, lập tức đi báo tin cho Triệu Nhan, nhưng đáng tiếc khi Triệu Nhan đến Hứa Sơn lại một lần nữa lâm vào hôn mê, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, lần này tinh thần của y hết sức uể oải nhưng y cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Triệu Nhan đêm nay cũng không có nghỉ ngơi tốt, đợi sáng sớm đến chỗ lều trại tìm Hứa Sơn, nhìn y nửa nằm nơi đó, chính Cốt Đầu đang bón canh cho y uống, thấy Triệu Nhan đi vào, sắc mặt dù tái nhợt nhưng vẫn cố ngồi dậy, bị Triệu Nhan xông tới ấn xuống nói:
- Thân thể ngươi hiện đang suy yếu không cần hành lễ này!
- Đa... đa tạ quận vương!
Hứa Sơn uể oải nói:
- Chỉ có điều thuộc hạ thẹn với sự phó thác của quận vương, chưa kịp gặp người của Hoàng thành ti đã bị Hặc Lý Bát đánh bị thương...
Nhìn Hứa Sơn lúc này còn tự mình nhớ đến trách nhiệm của y làm Triệu Nhan trong lòng cảm động, liền mở miệng an ủi:
- Chuyện này không trách ngươi, chỉ trách bổn vương quá khinh thường, không nghĩ đến Pha Thứ Thục vẫn còn sống, chẳng những khiến ngươi chút nữa toi mạng mà còn khiến chúng ta sa vào hiểm cảnh.
- Quận vương xin ngài đừng tự trách, dù sao chúng ta cũng chẳng ai ngờ tên Pha Thứ Thục kia còn sống, thậm chí ngay cả Hặc Lý Bát cũng đều cho là y đã chết rồi, cho nên chuyện này chỉ có thể trách tạo hóa bất ngờ!
Tô Thức thấy vậy liền mở miệng khuyên giải.
- Đúng vậy, lúc ấy Hặc Lý Bát bọn chúng nhìn thấy Pha Thứ Thục cũng hết sức khiếp sợ, căn bản không dám tin là gã còn sống, quận vương trong khoảng thời gian này chỉ có thể nhờ vào Hoàn Nhan bộ mà nắm tin tức nên cũng không thể trách người!
Hứa Sơn thấy vậy cũng mở miệng khuyên nhủ.
- Thôi, không nói những chuyện này!
Triệu Nhan khoát tay áo, quay đầu nhìn Hứa Sơn liền hỏi:
- Hứa Sơn các người như thế nào gặp được Pha Thứ Thục, và còn cánh tay của ngươi sao lại mất?
Nghe Triệu Nhan hỏi những sự tình đã qua, chỉ thấy Hứa Sơn thở dài, sau đó đem những chuyện mình đã trải qua mà kể lại một lần, lần đó vì chuyện thành lập chợ của người Nữ Chân ở Liêu quốc, hết thảy đều thuận lợi nhưng không nghĩ tới giữa chợ lại gặp Pha Thứ Thục, lúc ấy Hứa Sơn cũng biết là không ổn, vừa định thừa dịp người khác để ý liền chạy trốn, đáng tiếc là đã chậm chân.
Chương: 265: Đói khát nhục nhã.
Hứa Sơn nhìn đến Pha Thứ Thục, lập tức biết được không ổn, lúc ấy liền muốn chạy trốn, đáng tiếc Hặc Lý Bát lại phản ứng cực nhanh, lập tức sai người bắt y lại, Hứa Sơn tự nhiên không muốn ngồi yên bị bắt, thậm chí y còn tính toán chạy đi sau đó lập tức báo cáo cho người trong Hoàng thành ti biết, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Hoàn Nhan bộ trước bọn Hặc Lý Bát báo cho Triệu Nhan biết mà chạy trốn.
Đáng tiếc tuy rằng Hứa Sơn cực lực phản kháng, nhưng Hặc Lý Bát lần này đem theo toàn là tinh nhuệ trong Hoàn Nhan bộ tộc, trong nháy mắt y liền bị nhiều người vây công, trên người nhiều chỗ bị thương, cuối cùng Hặc Lý Bát tự mình ra tay, một mũi tên bắn thủng ngực trái, làm y lập tức mất đi năng lực phản kháng, vừa vặn lúc này có một người Nữ Chân đem một đao bổ xuống, y tránh nén không kịp bị chém đứt một cánh tay.
Sau khi cánh tay rơi xuống, Hứa Sơn cũng không lập tức ngã xuống, mà một tay xách đao cuồng nộ như một con thú, mấy lần đều muốn lao ra, nhưng cuối cùng vì mất máu quá nhiều, té xỉu trên đất, lúc ấy y nghĩ mình chắc chết chắc nhưng khi y tỉnh lại thì phát hiện mình đang trên đường về lại Hoàn Nhan bộ tộc, hơn nữa Hặc Lý Bát cũng không đi theo đường chim bay, mà là vượt núi băng rừng đi đường gần, lúc này Hứa Sơn khi tỉnh khi mê, thẳng đến bây giờ mới tỉnh lại lần nữa.
Nghe xong những chuyện Hứa Sơn vừa nói, bọn Triệu Nhan đều trầm mặc không nói, bọn họ không nghĩ tới không ngờ trùng hợp như vậy, nháy mắt thấy Hứa Sơn sẽ tiếp xúc với người ở Hoàng thành ti nhưng lại gặp Pha Thứ Thục, kết quả là thất bại trong gang tấc, hơn nữa còn khiến Hứa Sơn bị trọng thương, hiện tại cũng không biết có thể sống sót hay không?
Lần này tỉnh táo của Hứa Sơn cũng không phải rất dài, đợt cho y nói xong lại tiếp tục uống canh thịt với nhân sâm, rất nhanh lại chìm vào hôn mê. Cổ Thiên Kiệt lại chẩn mạch cho y phát hiện tình huống đã khá hơn so với hôm qua, đã có chuyển biến tốt đẹp, điều này làm bọn Triệu Nhan cũng yên lòng.
Triệu Nhan vốn tưởng Hặc Lý Bát sẽ ra quyết định trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lần này hắn đã đoán sai, liên tiếp năm ngày trôi qua, Hặc Lý Bát lại chẳng có hồi đáp, những người giám thị lại không đi khỏi, vẫn đem Triệu Nhan giam lỏng, điều này làm Triệu Nhan vô cùng lo lắng, thậm chí Chu Đồng và Hà Lực lại nôn nóng như hai con thú bị vây khốn, mấy lần đều mơ tưởng liều chết xông ra ngoài, dù sao loại chờ đợi này thật khó chấp nhận.
Cho đến buổi sáng ngày thứ sáu, Triệu Nhan cũng chẳng chờ nổi nữa, cũng không phải nói hắn không có kiên nhẫn, mà bởi vì bọn họ không có thêm dược vật gì nữa, mấy ngày bị giam lỏng, Hoàn Nhan bộ lại không còn cùng cấp thực vật, may mắn lượng thịt khô từ thú săn được và một chút lúa mạch cùng một số thứ linh tinh khác cũng cầm cự được vài ngày, nhưng hôm nay thực vật để ăn đã thấy đáy rồi, giờ chẳng có gì, nhưng người bệnh là Hứa Sơn không thể không ăn gì được.
Dưới tình huống như vậy, Triệu Nhan trực tiếp tìm người cầm đầu những người giám thị là Hặc Giả răng cửa lớn, sau đó yêu cầu gặp Hặc Lý Bát, là hướng gã đòi thêm thức ăn. Đối với yêu cầu của Triệu Nhan, Hặc Lý Bát không nghĩ ngợi liền cự tuyệt, theo như gã nói, hình như Hặc Lý Bát giờ không muốn gặp hắn, ngay cả vấn đề thức ăn cũng không có đáp ứng, chỉ bảo Triệu Nhan trở về chờ.
Đối với Hặc Giả ngạo mạn, Triệu Nhan hết sức phẫn nộ, tuy nhiên đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn cũng chỉ có thể nén lửa giận về lại lều vải, kết quả không ngoài sở liệu chính là thẳng đến trời tối cũng không ai đưa cơm đến.
- Quận Vương, Hặc Lý Bát là có ý gì, nếu không muốn giết chúng ta hẳn là muốn cùng chúng ta kết minh, nhưng giờ lại không cho chúng ta thức ăn, dù Hoàn Nhan bộ tộc có nghèo nàn, cũng không thể không chu cấp nổi cho mấy người chúng ta chứ?
Tô Thức cảm thấy vô cùng khó hiểu, y dùng cả ngày suy đoán ý đồ trong hành động của Hặc Lý Bát nhưng nghĩ thế nào cũng không thông.
- Có phải Hặc Lý Bát sợ chúng ta phản kháng, cho nên mới muốn đem chúng ta bỏ đói cho đến không còn khí lực, đến lúc đó giết chúng ta thật đơn giản?
Hà Lực đột nhiên mở miệng kêu lên.
Nhưng khi Hà Lực cứng rắn nói vậy, Triệu Nhan chỉ lắc đầu cười:
- Hặc Lý Bát nếu thật muốn giết chúng ta rất đơn giản, những cao thủ người Nữ Chân bên ngoài đều là cao thủ bắn cung, loạn tiễn nhất tề hạ xuống, chúng ta lại chẳng có áo giáp, đến lúc đó, ngươi và Chu Đồng chớ nghĩ sống sót, nói chi là chúng ta, cho nên Hặc Lý Bát sẽ không phí sức giết chúng ta theo cách này!
- Kỳ thực ta cảm thấy Hặc Lý Bát làm ra loại chuyện này động cơ rất đơn giản, chúng ta đừng nghĩ phức tạp!
Gia Luật Tư vốn ít lên tiếng, lần này lại mở miệng nói làm Triệu Nhan thật kinh ngạc, mà không chỉ hắn, cả đám người Tô Thức và Chu Đồng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn vị công chúa Liêu Quốc này.
Nhìn tất cả mọi người nhìn về mình, Gia Luật Tư cũng hơi ngượng ngùng, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vung tay, hất một đám tóc dài về phía sau, tiếp tục mở miệng nói:
- Ý nghĩ của người Nữ Chân luôn rất đơn giản, nếu không chúng ta cũng không nói bọn họ là dã nhân rồi, Hặc Lý Bát là thủ lĩnh của Hoàn Nhan bộ tộc có lẽ vô cùng khôn khéo, nhưng ở những việc tương tự cũng sẽ làm theo một số tập tục của người Nữ Chân, tỷ như lần này chúng ta lừa dối gã làm cho gã có cảm giác thật vô cùng nhục nhã, nếu là một người Nữ Chân bình thường chỉ sợ bất kể hậu quả chúng ta đã bị giết rồi, nhưng gã lại hết sức hi vọng mượn binh lực Đại Tống quật khởi nên mới không giết chúng ta, nhưng bởi vì cái gọi là tội chết thì được miễn mà tội sống khó tha nên gã mới dùng sự đói khát để làm nhục nhã và trừng phạt chúng ta!
Nghe được Gia Luật Tư phân tích, Triệu Nhan cũng gật đầu nói:
- Giải thích như vậy cũng rất hợp tình hợp lý, người Nữ Chân chính là một đám dã nhân chưa được khai hóa, đói khát chắc chính là sự trừng phạt thống khổ nhất!
Nói đến đây Triệu Nhan vỗ vỗ đầu ảo não nói:
- Chung ta thế nào đều hồ đồ hết rồi, đối với người Nữ Chân chúng ta cũng không phải hiểu rất rõ, nhưng Cổ tiên sinh và Cốt Đầu khẳng định hiểu rõ ràng, chúng ta đi hỏi họ một chút ý kiến?
Nghe Triệu Nhan nhắc đến Cổ Thiên Kiệt và Cốt Đầu, bọn Tô Thức vẻ mặt như bình tỉnh đại ngộ ngay lập tức đến chỗ Cổ Thiên Kiệt, bởi vì thương thế Hứa Sơn quá nặng nên Cổ Thiên Kiệt mấy ngày nay vẫn ở nơi này.
Khi Triệu Nhan bọn họ tìm được Cổ Thiên Kiệt, Cốt Đầu vừa vặn đang ở đó, vì thế Triệu Nhan liền đem chuyện đã bàn bạc nói lại một lần, kết quả Cổ Thiên Kiệt nghe xong cười ha hả nói:
- Cái này cũng không kỳ quái, Hặc Lý Bát quả thật là người rất khôn khéo, ít nhất đối với người Nữ Chân mà nói, gã là một vị thủ lĩnh khó có được, nhưng so với những người Nữ Chân khác cũng tầm thường như vậy, hiện tại gã khiến quận vương các người chịu đói, đó là một nỗi nhục nhã, một thủ đoạn trả thù, tuy nhiên điều này chứng minh gã thật sự không có tâm tư muốn giết chết quận vương, không tới vài ngày, gã sẽ tìm đến chỗ quận vương bàn chuyện kết minh!
Nghe được lời Cổ Thiên Kiệt nói, Tô Thức bọn họ cũng rốt cuộc được yên lòng, tuy nhiên trong lòng Triệu Nhan chợt bừng bừng lửa giận, mình đường đường là một quận vương, lại bị bọn dã nhân Hoàn Nhan bộ lạc dùng thủ đoạn này đến làm nhục nhã, thật là chuyện làm người ta vô cùng căm tức, điều này làm trong lòng Triệu Nhan cũng âm thầm thề, một ngày nào đó, hắn sẽ đem sự nhục nhã này hoàn trả đối phương gấp nhiều lần.
Kế tiếp trong suốt ba ngày, Hoàn Nhan bộ lạc vẫn không cung cấp bất kỳ thức ăn gì, Triệu Nhan bảo Gia Luật Tư đem tất cả thực vật còn dư tập trung lại, chủ yếu cấp dưỡng cho Hứa Sơn, cùng với Cổ Thiên Kiệt bệnh nặng trong người, tuy rằng số thực vật đó căn bản không đủ làm cho bọn họ no bụng, nhưng so với Triệu Nhan bọn họ vẫn mạnh hơn nhiều.
Ba ngày không có cơm ăn, Triệu Nhan cảm giác ngay cả mắt mình cũng hoa lên vì đói rồi, may mắn chỉ là không có thức ăn, mỗi ngày nước uống vẫn đưa tới một ít, cho nên cũng có thể chống đỡ được, hơn nữa Cốt Đầu tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều có thể ra ngoài hái một ít rau quả dại, khi trở về giấu trong tay áo mang về, tuy rằng không nhiều nhưng so với tình huống hiện tại cũng tốt hơn.
Đợi đến sáng ngày thứ tư, Hặc Lý Bát rốt cuộc xuất hiện, hơn nữa còn cho người đem đến một con tuần lộc, tuy rằng Triệu Nhan bọn họ đều đói hận không thể trực tiếp ăn thịt sống, nhưng vì ở trước mặt người Nữ Chân phải duy trì phong độ, Triệu Nhan bọn họ vẫn vô cùng bình tĩnh chia thịt lộc ra, thả vào nồi luộc chín, sau đó mỗi người uống trước một chén canh, qua một hồi lâu, đợi cho dạ dày dần thích ứng, rồi mới bắt đầu lấy thịt gặm lấy gặm để.
Hặc Lý Bát luôn ở bên cạnh nhìn Triệu Nhan bọn họ ăn cơm, vừa mới đầu nhìn Triệu Nhan bọn họ không vì đói khát mà thất thố, trên mặt còn có chút không cao hứng, nhưng cuối cùng thấy bọn họ ăn như sói đói hổ vồ lúc này mới hài lòng gật đầu, cảm giác như bị lừa gạt lúc này mới tiêu tan hết.
Đợi khi bọn Triệu Nhan ăn xong, Hặc Lý Bát lúc này mới cười ha ha tiến về phía trước nói:
- Quận vương điện hạ thứ tội, ta cũng vừa mới biết đại ca của ta nhất thời tức giận, không ngờ không đưa thức ăn đến chỗ ngài khiến cho quận vương mọi người chịu không ít ủy khuất, vừa rồi ta đã hung hăng mắng qua gã, hy vọng quận vương đừng bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà trách tội gã mới đúng ạ!
Triệu Nhan tuy rằng biết Hặc Lý Bát là đang diễn trò, nhưng hết sức chủ động cười nói, phối hợp:
- Hoàn Nhan thủ lĩnh khách khí rồi, trước đây là chúng ta không đúng, nên mới khiến người tức giận chúng ta, đây cũng là lẽ thường tình, bổn vương có thể lý giải điều này.
- Hahaha quận vương quả là người đại nhân đại lượng, nghe được ngài nói ta rốt cuộc yên lòng rồi!
Hặc Lý Bát nghe đến đó liền cười nói, ngay sau đó chỉ thấy thần sắc gã biến đổi, hết sức nghiêm túc mở miệng nói:
- Quận vương, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rõ ràng, với Đại Tống cùng Hoàn Nhan bộ lạc, song phương mà nói đều là chuyện tốt, cho nên ta sẽ quên hết những chuyện không vui, đồng ý cùng các người kết minh, mặt khác hi vọng quận vương đừng so đo những hiểu lầm trước đây!
Hặc Lý Bát nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nhìn đến Hứa Sơn đang được đem ra phơi nắng, ý tứ của gã rất rõ ràng về sau sẽ không đem chuyện Triệu Nhan lừa gạt bọn hắn cũng như Triệu Nhan cũng không vì chuyện Hứa Sơn bị thương mà canh cánh trong lòng.
- Hahahaha Hoàn Nhan thủ lĩnh quá lo lắng, trước quốc sự quốc gia nào lại vì một hộ vệ mà tính toán cái gì?
Triệu Nhan lúc này cố ý cười lớn:
- Chúng ta vẫn là tiếp tục nói đến chuyện kết minh như thế nào?