Chương 277: Sắp về nhà rồi
Tối hôm Hặc Lý Bát trở về, Triệu Nhan bọn họ ngồi quây quần bên đống lửa ăn cơm tối, lúc này Chu Đồng đột nhiên lên tiếng: - Quận vương, Hặc Lý Bát đã trở về rồi, chúng ta vì sao không sang chỗ gã nói vụ cha con Hặc Giả?
Nghe thấy lời Chu Đồng, Triệu Nhan lại mỉm cười nói: - Chu Đồng, ngươi cảm thấy Hặc Lý Bát thân là thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ, sau khi trở về liệu có biết chuyện xảy ra xung đột giữa Hặc Giả và chúng ta không?
- Cái này...
Chu Đồng nghe thấy câu phản vấn của Triệu Nhan trầm tư tức khắc, cuối cùng nghiêm túc nói: - Hặc Lý Bát thân là thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ, trong bộ lạc chắc chắn có không ít thân tín, cho nên chuyện xung đột giữa chúng ta và Hặc Giả nhất định sẽ biết.
- Không sai, ta bây giờ là muốn xem thái độ của Hặc Lý Bát, rốt cuộc là thiên về bên chúng ta, hay là thiên vị Hặc Giả? Triệu Nhan cười ha ha nói, thực ra hắn càng hi vọng Hặc Lý Bát có thể thiên vị Hặc Giả, như vậy sau này lúc mình hạ thủ mới không có bất kì gánh nặng tâm lí nào.
Hà Lực bọn họ lúc này cũng bị cuộc đối thoại giữa Triệu Nhan và Chu Đồng thu hút, nhưng đối với cách nghĩ của Triệu Nhan, bọn họ đều có chút không thể lí giải, nhưng dù sao Triệu Nhan là quận vương, vì vậy bao gồm cả Chu Đồng cũng không hỏi gì thêm, dù gì trải qua một khoảng thời gian chung sống, họ sớm đã biết Triệu Nhan là một người rất có chủ kiến, làm như vậy chắc chắn cũng có mục đích của mình, họ chỉ cần nghe lệnh là được.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, khi Triệu Nhan đang đánh cờ cùng Cổ Thiên Kiệt, Hặc Lý Bát quả nhiên đến cửa diện kiến, vừa nhìn thấy Triệu Nhan, lập tức cúi người thi lễ nói: - Quận vương thứ tội, không ngờ thần mới đi có vài ngày, Tát Cải đã làm ra chuyện tày trời như vậy, thật sự là tội đáng muôn chết!
- Ha ha. Không sao. Tuổi trẻ khó tránh khỏi bị kích động, hơn nữa bản vương cũng không bị thương gì, Hoàn Nhan thủ lĩnh cũng không cần quá khách khí! Triệu Nhan cười ha ha nói, chỉ là đằng sau nụ cười của hắn, lại mang theo vài ý cười lạnh lẽo khó phát giác.
- Quận vương quả nhiên là đại nhân đại lượng, nhưng Tát Cải làm ra việc sai trái như vậy, thần đã cho người trừng phạt thật nặng nó một trận, còn cấm nó sau này đến gần lều của quận vương, ngoài ra thần còn chuẩn bị một số lễ vậtc Coi như dùng để chuộc lỗi với quận vương!
Hặc Lý Bát lại hành lễ với Triệu Nhan, thái độ hết sức chân thành.
- Ha ha, Hoàn Nhan thủ lĩnh quá khách sáo rồi, quà cáp gì thực sự có chút khách khí, nhưng bản vương trước đó từng đồng ý với Cốt Đầu, sẽ dẫn nó về Đại Tống học hỏi một chút. Mặt khác Cổ tiên sinh bệnh liệt giường nhiều năm, e rằng thời gian không còn nhiều, cũng luôn muốn quay về Đại Tống nhìn ngắm, cho nên bản vương muốn khi rời đi mang theo cả cha con họ rời khỏi. Chuyện này vẫn mong Hoàn Nhan thủ lĩnh có thể đồng ý! Triệu Nhan lúc đó lại cười cất lời, đồng thời chìa tay chỉ Cổ Thiên Kiệt đằng trước.
Nghe thấy Triệu Nhan muốn đưa cha con Cổ Thiên Kiệt bọn họ đi, Hặc Lý Bát đầu tiên nhìn Cổ Thiên Kiệt một cái, sau đó lại khó xử trầm ngâm một lát, cuối cùng ngẩng đầu cười nói: - Nói ra Cổ tiên sinh vẫn là thầy giáo của thần, từng dạy tiểu nhân không ít thứ, ngoài ra tiểu nhân cũng từng hứa gả Cốt Đầu cho Tát Cải, tuy nhiên nếu quận vương đã mở lời, vậy hôn sự của chúng thì thôi đi, sau này quận vương rời đi, cho dù mang cha con Cốt Đầu bọn họ đi, tuyệt đối không ai dám ngăn cản nữa!
- Hoàn Nhan thủ lĩnh quả nhiên phóng khoáng, những ngày tháng lạnh lẽo nhất mùa đông này đã qua đi rồi, chỉ cần băng trên biển tan, đội tàu Đại Tống lập tức đến đây, đến lúc đó bản vương nhất định giúp Hoàn Nhan bộ kiếm chút lợi nhuận! Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng tán tụng nói, dường như vô cùng hài lòng với sự đồng ý cho mình đưa Cốt Đầu đi của Hặc Lý Bát.
Sau đó Hặc Lý Bát lại khách khí vài câu, Triệu Nhan lại biểu hiện hết sức rộng lượng, dường như thật sự không để tâm tới việc của Tát Cải, điều này cũng khiến Hặc Lý Bát cuối cùng yên lòng, sau cùng cáo từ rời đi, dù sao cả Hoàn Nhan bộ còn có một đống công việc chờ gã xử lí.
Tuy nhiên đợi sau khi Hặc Lý Bát rời đi, nụ cười trên mặt Triệu Nhan lại từ từ lạnh đi, Hặc Lý Bát lần này đến xin lỗi nhìn thì rất chân thành, nhưng thực ra lại căn bản không có bất kì biểu hiện thực chất nào, đầu tiên là Hặc Lý Bát chỉ nói chuyện Tát Cải gây hấn với Triệu Nhan, nhưng lại căn bản không nhắc đến chuyện Hặc Giả cắt phần cung cấp thức ăn của Triệu Nhan bọn họ, hơn nữa cũng không nói sẽ khôi phục lại, tương đương với việc chấp thuận chuyện này. Thứ hai là tên Tát Cải đó không hề bị trừng phạt gì, thậm chí đến việc xin lỗi trước mặt cũng không làm, chỉ là một mình Hặc Lý Bát xuất hiện, kiểu xin lỗi này căn bản không có bất kì ý nghĩa gì.
- Quận vương phải lấy đại cục làm trọng, lợi ích cá nhân không quan trọng, hơn nữa chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hặc Lý Bát, thậm chí có thể nói Hặc Lý Bát đã làm tới cực hạn mà gã có thể làm rồi! Lúc này Cổ Thiên Kiệt vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, ông vốn là người thông minh lanh lợi, lúc này qua sự thay đổi sắc mặt của Triệu Nhan, đương nhiên đoán ra tâm ý trong lòng hắn, có điều Cổ Thiên Kiệt lại cho rằng liên minh giữa Đại Tống và Hoàn Nhan bộ có lợi mà không có hại, cho nên mới khuyên Triệu Nhan không được để tâm tới được mất cá nhân.
- Ồ, Cổ tiên sinh sao lại nói như vậy? Triệu Nhan lúc này có chút không hiểu hỏi, đặc biệt là câu cuối cùng của Cổ Thiên Kiệt, càng khiến hắn không hiểu rõ, lẽ nào Hặc Lý Bát còn có bí mật khó nói sao?
- Quận vương có điều không biết, Hặc Giả là đại ca của Hặc Lý Bát, theo truyền thống truyền con trưởng không truyền con thứ của người Nữ Chân, chức thủ lĩnh của bộ lạc này vốn nên là của Hặc Giả, nhưng vì phụ thân bọn họ Ô Cổ Nãi yêu thương Hặc Lý Bát, cuối cùng phá lệ truyền lại vị trí thủ lĩnh cho Hặc Lý Bát, kết quả Hặc Giả không nói gì, mà còn trung thành tận tâm phụ tá.
Khi nói tới đây, chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt dừng một chút rồi nói tiếp: - Cũng chính vì như vậy, Hặc Lý Bát vẫn luôn vô cùng tôn kính Hặc Giả, có thể nói chỉ cần Hặc Giả không tạo phản, Hặc Lý Bát sẽ răm rắp nghe lệnh gã, nhưng duy chỉ có chuyện kết minh với Đại Tống, khiến huynh đệ họ nảy sinh mâu thuẫn ý kiến, Hặc Giả lo lắng liên kết với Đại Tống sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho bộ lạc, vì vậy mới làm chuyện trước đó muốn chọc tức quận vương, từ đó phá vỡ liên minh, nhưng cho dù như vậy, Hặc Lý Bát cũng không tiện trách phạt đại ca của mình, thậm chí đến Tát Cải cũng không bị trừng trị.
Triệu Nhan nghe xong lời giải thích của Cổ Thiên Kiệt lại mỉm cười nói: - Cổ tiên sinh không cần tìm lí do thay Hặc Lý Bát, cho dù những điều này là sự thật, nhưng trong cuộc liên kết này, Hặc Lý Bát luôn coi mình là trung tâm, thậm chí cho rằng Đại Tống chúng ta đang cầu xin chúng liên minh, cũng chính vì như vậy, trong lòng Hặc Lý Bát đã có chút coi thường bản vương, điểm này tiên sinh không thể phủ nhận chứ?
- Điều này... Cổ Thiên Kiệt nghe thấy lời của Triệu Nhan lập tức chần chừ một lát, ông cũng đích thực phát hiện ra vấn đề này, Triệu Nhan sau khi gặp nạn tới Hoàn Nhan bộ, tính mạng hoàn toàn nằm trong tay Hặc Lý Bát, điều này cũng khiến Hặc Lý Bát căn bản không biết quận vương của Đại Tống là thân phận thế nào? Vừa mới đầu có thể vẫn duy trì một chút kính sợ, nhưng theo sự chảy trôi của thời gian, lại khiến gã phát hiện quận vương Đại Tống dường như chẳng qua cũng chỉ như vậy, cuối cùng chỉ còn lại tôn kính bề ngoài.
Nhìn thấy Cổ Thiên Kiệt trầm mặc không nói, Triệu Nhan lại mỉm cười mở miệng: - Hặc Lý Bát có tôn kính với ta hay không, thực ra ta không quan tâm lắm, nhưng ta lại đại diện cho thể diện Đại Tống, gã bây giờ không tôn trọng ta, cũng đồng nghĩa gã thực ra đối với Đại Tống cũng không kính sợ là bao, nếu như vậy, đợi đến khi gã mượn viện trợ của Đại Tống mà khởi sắc lên, Đại Tống chúng ta muốn điều khiển gã, không phải là chuyện dễ dàng nữa.
Cổ Thiên Kiệt nghe đến đây càng hoang mang, đồng thời cũng bắt đầu nghi ngờ ý kiến của bản thân trước đó ủng hộ Đại Tống và Hoàn Nhan bộ liên minh với nhau, tuy ông rất muốn tìm ra lỗ hổng trong lời nói của Triệu Nhan, nhưng cuối cùng lại bất lực phát hiện, phân tích của Triệu Nhan thật sự rất có lí lẽ, Hoàn Nhan bộ trong lúc yếu thế đã ngang ngạnh khó thuần phục như vậy, càng đừng hi vọng sau khi bọn chúng vùng lên sẽ nghe theo sự chỉ huy của Đại Tống.
- Quận vương nếu đã hiểu rõ được như vậy, có phải đã có dự tính trong lòng, hay là không hề định liên minh với Hoàn Nhan? Cổ Thiên Kiệt cuối cùng chau mày hỏi.
- Ha ha, tại sao lại không liên minh? Khiến Cổ Thiên Kiệt không ngờ tới là, Triệu Nhan lại cười lớn nói: - Thực ra mối liên minh này vốn là lợi dụng lẫn nhau, Đại Tống chúng ta bỏ ra một phần vật chất, sau đó để Hoàn Nhan bộ quấy rối sau lưng Liêu quốc, còn về bọn chúng sau này bị Liêu quốc tiêu diệt, hay là thật sự có thể trở thành bá chủ một vùng, còn phải xem năng lực của bọn chúng thôi, mọi sự đều không liên quan tới Đại Tống chúng ta.
- Thì ra là thế, quận vương thật sự cao minh! Cổ Thiên Kiệt tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Triệu Nhan, vì ông cảm thấy Triệu Nhan dường như không hề nói sự thật, thậm chí đối với lần liên kết này, Triệu Nhan sớm đã có dự tính, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hắn không muốn nói với mình suy nghĩ thật sự trong lòng.
- Ha ha, nói mấy chuyện phiếm này làm gì, chúng ta hay là đánh cờ tiếp đi! Triệu Nhan lúc này lại cười ha ha nói, đối với suy nghĩ thật sự trong lòng, hắn tuyệt đối không dễ dàng nói với người khác, trừ phi có thể an toàn rời khỏi Hoàn Nhan bộ.
Triệu Nhan không nói, Cổ Thiên Kiệt cũng không tiện hỏi nữa, đành phải tiếp tục đánh cờ với hắn, chỉ là lần này Cổ Thiên Kiệt lại có vẻ không tĩnh tâm, vô số lần đánh sai nước cờ, kết quả giúp Triệu Nhan nắm bắt cơ hội, cơ hội lần đầu tiên được thắng một ván đang ở trước mắt, nhưng Cổ Thiên Kiệt lại chợt nghĩ thông suốt một chuyện trong thời khắc mấu chốt, đó chính là bất luận Hoàn Nhan bộ hay là Đại Tống, đều không liên quan đến người nhàn tản như ông, mình sao phải tự tìm lấy phiền não?
Nghĩ thông suốt điều này, Cổ Thiên Kiệt lập tức tập trung tới bàn cờ, kết quả cuối cùng lại dùng một mã một pháo, ăn hai xe một pháo của Triệu Nhan, khiến Triệu Nhan bực mình đến suýt chút nữa hất văng bàn cờ đi, cuối cùng tự mình điều hòa bản thân, sau đó ngồi thẳng dậy chơi tiếp, Cổ Thiên Kiệt lại cứ cười ha ha, ông lại hết sức thích thú trước tính cách thẳng thắn này của Triệu Nhan.
Thời gian trôi đi quá nhanh, chớp mắt đã tới tháng chạp, lập xuân năm nay tương đối sớm, nhiệt độ tháng chạp cũng dần dần bắt đầu tăng lên, băng vùng biển cũng bắt đầu tan ra, dù sao nước biển vốn dĩ cũng khó kết băng, lại thêm vận động của thủy triều, khiến tầng băng trên mặt biển tan ra rất nhanh.
Thấy tình hình này, Hặc Lý Bát lập tức dùng hải âu gửi tin tức cho Pha Thứ Thục, bảo y thúc giục đội thuyền của Đại Tống lên đường, kết quả chỉ sau vài ngày, Pha Thứ Thục liền truyền tin đến, họ đã ra biển rồi, muộn nhất là cuối tháng chạp sẽ đến bờ biển phía đông của Hoàn Nhan bộ. Mà Triệu Nhan khi nghe đến tin này, khuôn mặt cuối cùng cũng không giấu được ánh cười đã lâu không thấy, mình cuối cùng sắp về nhà rồi.