Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 282: Phản bội huynh đệ

Chương 282: Phản bội huynh đệ


- Tam ca, không thể để đại ca gây chuyện nữa, hôm nay đại ca đã chọc giận hai vị điện hạ rồi, nhìn dáng vẻ của Dĩnh Vương hình như là đang chờ chúng ta tới nhận lỗi với họ, nếu không thì liên minh này sẽ rất khó mà tiến hành tiếp được nữa. Trong trướng ở bờ biển, Pha Thức Thục vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ Hặc Lý Bát.
Y đích thân đi qua Đại Tống, biết đây là một quốc gia lớn mạnh như vậy, Hoàn Nhan bộ so với Đại Tống, quả thực chẳng khác gì sự khác biệt giữa kiến và hổ. Lần này giữa Đại Tống và Hoàn Nhan bộ nói dễ nghe là liên minh, kỳ thực trên thực tế chính là Đại Tống bỏ tiền bỏ vật, quyên góp cho Hoàn Nhan bộ quật khởi, từ đó sẽ mang tới chút rắc rối cho kẻ thù chung của họ là Liêu quốc.
Lúc này Hặc Lý Bát cũng căm tức vô cùng. Y không những chỉ là tức giận, đồng thời cũng đang tức giận Triệu Húc và Triệu Nhan. Đặc biệt là lúc trước Triệu Nhan ở Hoàn Nhan bộ biểu hiện vô cùng hài hòa, giống như là chuyện gì cũng đều có thể thương lượng được. Tuy nhiên, người này vừa rồi vừa nhìn thấy người Đại Tống, y liền mạnh mẽ hẳn lên. Khi Triệu Húc gây khó dễ với mình, Triệu Nhan lại không có nói đỡ giúp mình. Nhưng Hặc Lý Bát lại quên mất rồi. Trước đây Triệu Nhan vốn chính là bảo vệ tính mạng mới hợp tác với họ, đương nhiên phải hạ thấp tư thái. Dù sao cái mạng của sáu người trong đoàn người họ có lẽ đều đang nằm trong tay Hặc Lý Bát.
Nghĩ tới những điều này, chỉ thấy Hặc Lý Bát lo lắng đi lại vài vòng trong trại, cuối cùng bỗng ngẩng đầu lên hỏi: - Tứ đệ, đệ thấy ta nên làm gì nữa đây?
- Còn có thể làm được gì nữa? Đương nhiên là phải chủ động tới bên chỗ Dĩnh Vương nhận lỗi rồi, cố gắng nhận được sự tha thứ của họ, sau đó mới có khả năng thương lượng được chuyện liên minh. Lúc này Pha Thứ Thục cũng đầy bất đắc dĩ, ngay sau đó y lại nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng nói: - Tam ca, trên thuyền của đám người Dĩnh Vương tới lần này chứa đầy vũ khí và lương thực. Ngoài ra còn có những vật tư khác, đều là thứ mà chúng ta đang cần, chỉ cần chúng ta kết minh thành công, thì những thứ đó có thể đều là của chúng ta.
Nghe nói trên thuyền Đại Tống chất đầy vũ khí và lương thực, Hặc Lý Bát liền sáng mắt lên, vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ tham lam. Đồng thời, điều này cũng đã khiến cho y cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, vô cùng quyết đoán lên tiếng: - Được, ngày mai chúng ta sẽ chủ động yêu cầu lên thuyền, sau đó sẽ nhận lỗi với Dĩnh Vương!
Thấy Hặc Lý Bát cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định, Pha Thứ Thục vui mừng vô cùng. Nhưng ngay sau đó, gã lại nhíu mày, lại hỏi Hặc Lý Bát lần nữa: - Nhị ca, chúng ta đi xin lỗi có cần đưa đại ca đi không? Nếu đưa đi cùng, với tính khí của đại ca rất có thể sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Nghe thấy lời nói của Pha Thứ Thục, Hặc Lý Bát nhíu mày đi lại mấy vòng. Cuối cùng liền dừng lại nói: - Lần trước đại ca đã đắc tội với Triệu Nhan. Lần này nếu chỉ là chúng ta tới xin lỗi, e là sẽ chẳng có ích gì. Nếu như vậy, vậy thì đưa đại ca đi, nhưng muốn đại ca xin lỗi thì khó khăn vô cùng!
Khi nói tới đây, Hặc Lý Bát lại một lần nữa chần chờ, cuối cùng lại nhẫn tâm hạ lệnh: - Pha Thứ Thục, bây giờ ngươi dẫn theo vài người trói đại ca lại, nhét giẻ vào miệng, ngày mai đưa lên thuyền, sau đó giao cho Dĩnh Vương để hắn ta trách phạt, để bộ lạc sau này quật khởi, cũng chỉ có thể thiệt thòi cho đại ca thôi!
Nghe thấy mệnh lệnh của Hặc Lý Bát, Pha Thứ Thục cũng thấy kinh ngạc. Nhưng gã cũng rất nhanh cũng đã lộ rõ ánh mắt tán thưởng. Bởi vì theo như gã thấy, cách này của Hặc Lý Bát mới là thực sự lấy đại cục làm trọng. Về phần Hặc Giả, Pha Thứ Thục cũng không đồng tình chút nào. Mặc dù đối phương là đại ca của gã, nhưng hai người vốn có chút bất hòa. Bây giờ Hặc Giả lại suýt chút nữa đã phá hỏng bao nhiêu tinh lực của gã dồn vào việc liên minh. Cho nên, Pha Thứ Thục đối với Hặc Giả chỉ có oán hận.
Nghĩ tới đây, Pha Thứ Thục liền gật đầu đáp lời, bước ra khỏi trướng dẫn người đi tới bên phía Hặc Giả. Hặc Giả và phụ tử Tát Cải cũng vẫn chưa ngủ. Bây giờ đang vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, khi thấy Pha Thứ Thục dẫn người tới, họ cũng đều kinh ngạc. Tát Cải trẻ tuổi trong đó đang bừng bừng tức giận, chất vấn:
- Tứ thúc, đêm hôm thúc còn dẫn người tới bên chỗ chúng ta làm cái gì thế?
Pha Thứ Thục căn bản không có chú ý gì tới Tát Cải, đưa tay ra chỉ về phía Hặc Giả hạ lệnh: - Đầu lĩnh có lệnh, trói hắn ta lại cho ta!
Pha Thứ Thục dẫn tới đều là tâm phúc của Hặc Lý Bát. Những người này dù đều biết Hặc Giả là đại ca của Hặc Lý Bát, nhưng vẫn không chút do dự chấp hành theo mệnh lệnh của Hặc Lý Bát. Mười mấy dũng sỹ Nữ Chân liền bước lên hất Hặc Giả ngã xuống đất, mãi cho tới lúc này y vẫn còn có chút không dám tin em trai mình lại cho người tới bắt mình.
Tát Cải lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, thấy Pha Thứ Thục dẫn người tới bắt phụ thân của mình, liền lớn tiếng quát mắng, muốn xông lên phía trước giải cứu, kết quả là Pha Thứ Thục lại một lần nữa chỉ về phía y hạ lệnh: - Trói cả hắn ta lại cho ta, tránh chuyện hiểu lầm thủ lĩnh.
Cùng với mệnh lệnh của Pha Thứ Thục, Tát Cải cũng lập tức bị mấy người bao quanh, thoáng chốc đã trói phụ thân y lại với nhau. Điều này khiến cho Tát Cải tức giận chửi mắng: - Pha Thứ Thục, ngươi lại giả truyền mệnh lệnh của nhị thúc, chờ tới khi nhị thúc tới, ta xem ngươi ăn nói thế nào?
Tát Cải cũng giống như phụ thân của y Hặc Giả, đều không tin Hặc Lý Bát sai người bắt họ lại, ngược lại còn cho rằng Pha Thứ Thục đang giả truyền mệnh lệnh. Nhưng Pha Thứ Thục lại cười lạnh một tiếng nói: - Các ngươi chớ có vọng tưởng, lần này tới đều là tâm phúc của thủ lĩnh. Nếu không có mệnh lệnh của thủ lĩnh, các ngươi nghĩ rằng ta có thể mệnh lệnh cho họ được sao?
Pha Thứ Thục vừa nói dứt lời, liền khiến cho Tát Cải trợn trừng mắt lên nhìn. Lúc này Hặc Giả cũng đã bừng tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, liền quay đầu lại hỏi Pha Thứ Thục: - Rốt cuộc vì sao nhị đệ lại muốn làm như vậy? Lẽ nào hắn ta đã quên đi mối ân tình của huynh đệ chúng ta sao?
- Tình huynh đệ? Pha Thứ Thục nghe tới đây lại một lần nữa cười lạnh một tiếng.- Đại ca ngươi lại còn nhớ tới tình huynh đệ, lẽ nào ngươi đã quên, tâm nguyện lớn nhất của tam ca chính là đưa bộ lạc ra khỏi núi, không còn muốn tiếp tục sống cuộc sống chịu đói, chịu lạnh đó rồi sao? Nhưng ngươi thì hay rồi, không những không giúp đỡ nhị ca, ngược lại còn nhiều lần muốn phá hỏng cơ hội quật khởi lần này của bộ lạc. Lúc trước, nhị ca cảm thấy huynh ấy còn nợ ngươi, cho nên đã không nỡ xử phạt. Tuy nhiên, ngươi lại càng trầm trọng hơn, lần này vì muốn tranh thủ sự độ lượng của Đại Tống, nhị ca chỉ còn cách trói ngươi lại, sau đó chờ hai vị điện hạ xử lý!
Nghe thấy những lời này của Pha Thứ Thục, Hặc Giả cảm thấy như có tiếng ngũ lôi oanh tạc trên đầu. Nhưng, lần này y cũng nhanh chóng kịp phản ứng lại, liền hét lên với Pha Thứ Thục: - Nhị đệ là vì bộ lạc mà nghĩ, nhưng ta cũng là vì bộ lạc mà. Những người Tống đó gian trá, xảo quyệt, căn bản không thể tin tưởng được. Nếu liên minh với họ, sau này các ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận!
- Hừ, e là cả bộ lạc cũng chỉ có đại ca người mới suy nghĩ thiển cận như vậy. Quốc lực của Đại Tống cực mạnh, duy chỉ có về mặt quân sự là kém một chút, cho nên họ mới bằng lòng bỏ tiền bạc ra giúp đỡ chúng ta. Những con thuyền lớn trên biển đó chứa đầy các loại vật tư, chỉ riêng lương thực cũng đủ cho chúng ta ăn vài năm rồi. Lẽ nào đây còn không thể chứng minh thành ý của Đại Tống sao? Pha Thứ Thục phản bác lại vô cùng khinh thường, sau khi tới Đại Tống, y cảm thấy tầm nhìn của mình đã được mở rộng, hơn nữa cũng đích thân nhìn thấy Đại Tống chuẩn bị cho chuyện làm liên minh lần này. Cho nên, y cũng tuyệt đối không tin Đại Tống sẽ lừa mình trong việc liên minh.
- Nhưng. Hặc Giả nghe tới đây muốn phản bác lại, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác, chỉ là trong trực giác của gã, vẫn không nghĩ rằng liên minh với Đại Tống là một chuyện tốt, thậm chí còn cho rằng lần này sẽ mang tới họa cho Hoàn Nhan bộ. Nhưng kiểu trực giác này lại không thể dùng để thuyết phục người khác được.
Đồng thời với sự phản bội vạch tội giữa Hặc Lý Bát và Hặc Giả, Triệu Nhan và Triệu Húc trên thuyền cũng đang thảo luận về chuyện liên minh lần này, chỉ có điều giữa hai huynh đệ bọn họ cũng đã có sự hòa hợp hơn nữa.
- Đại ca, chuyện liên minh lần này, trong triều phản ứng thế nào? Triệu Nhan uống hớp trà dưới ánh đèn, sau đó hỏi vô cùng hứng thú. Trước đây hắn không thích uống trà, nhưng sau khi trải qua khó khăn lần này, hắn phát hiện thấy thói quen của mình đã thay đổi rất nhiều.
- Chuyện liên minh lần này liên quan tới sự an nguy của đệ, hơn nữa cha cũng không muốn chuyện đệ ẩn thân ở tộc Nữ Chân truyền đi. Cho nên, chuyện này cũng chỉ tìm tới mấy vị tướng công Hàn Kỳ và Âu Dương Tu thương nghị. Đám người Hàn Kỳ cuối cùng cũng đã đồng ý liên minh, chỉ là đã có sự kỳ thị đối với việc viện trợ của Hoàn Nhan bộ. Trong đó đám người Hàn Kỳ đều đã tán thành việc dốc sức viện trợ Hoàn Nhan bộ, giúp Đại Liêu gây dựng một kẻ địch mạnh. Nhưng đám người Âu Dương Tu lại thấy Liêu quốc nội loạn, cho dù là sau này bình định phản loạn, cũng sẽ làm tổn thương nguyên khí. Cho nên, họ cho rằng chỉ cần có chút lệ thuộc vào Hoàn Nhan bộ, cứu tam đệ của họ ra là được rồi.
Triệu Nhan nghe tới đây liền mỉm cười nói: - Lần này đại ca đã đưa tới 16 chiếc thuyền biển, dù có một ít là thuyền chiến, nhưng số còn lại lại có thể ngập sâu trong nước, có lẽ là vận chuyển được không ít vật tư. Cứ như vậy, cuối cùng có lẽ là ý kiến của đám người Hàn tướng công cũng sẽ được tiếp thu.
- Ha ha, tam đệ nói không sai, cuối cùng sau khi cha suy nghĩ lại, thấy nội loạn của Liêu quốc dù đã kết thúc cũng khó mà đổ được trong phút chốc. Nói tới đây, Triệu Húc hình như đã nhớ tới điều gì đó, liền tiến sát lại gần Triệu Nhan thấp giọng nói: - Ngoài ra cha còn định ra tay với Tây Hạ, cho nên nhất định không thể để Liêu quốc nhúng tay vào. Hiện giờ có thể khiến cho Liêu quốc có thêm một kẻ địch, chúng ta chỉ cần bỏ ra chút vật tư, căn bản chẳng đáng là gì.
Nghe thấy Triệu Thự định ra tay với Tây Hạ, Triệu Nhan cũng rất kinh ngạc. Miếu hiệu của Triệu Thự trong lịch sử dù là Anh Tông, nhưng thời gian ông tại vị quá ngắn, hơn nữa cũng không có cuộc chiến tranh nào xảy ra quá lớn với Tây Hạ và Liêu quốc. Cho nên miếu hiệu này của Anh Tông thực sự có chút danh không xứng thực, nhưng đã chịu ảnh hưởng của Triệu Nhan, nông nghiệp và quân sự của Đại Tống đều có sự biến đổi rất lớn. Điều này khiến cho Triệu Thự chuẩn bị chủ động ra tay với Tây Hạ. Nếu y thực sự có thể tiêu diệt được Tây Hạ, thì cái miếu hiệu này của Anh Tông đã quá thích hợp rồi.
- Đại ca, lần này đánh Tây Hạ liệu có quá sớm không? Nhưng cuối cùng Triệu Nhan cũng vẫn có chút cẩn trọng hỏi. Quan trọng là hắn nhớ tới những bại tích đó trong cuộc chiến tranh giữa Đại Tống và Tây Hạ, thực sự khiến cho Triệu Nhan có chút không yên tâm.
- Chuyện này tam đệ yên tâm đi, dùng binh với Tây Hạ là chuyện lớn. Mặc dù cha đã chuẩn bị rồi, nhưng theo đánh giá của ta, nhanh nhất cũng phải mất một hai năm mới chuẩn bị xong. Hơn nữa cha cũng vô cùng cẩn trọng, không có sự chuẩn bị hoàn toàn, là tuyệt đối không thể ra tay. Triệu Húc bật cười nói. Tiếp theo, y lại nhớ tới vấn đề hiện giờ, liền hỏi lại: - Tam đệ, chuyện liên minh với Hoàn Nhan bộ do đệ mà ra, nhưng ta thấy đệ hình như là không có chú ý tới chuyện liên minh này đúng không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất