Chương 284: Cái chết của Hặc Lý Bát.
So với hôm qua, tư thái của Hặc Lý Bát lần này rất thấp. Khi lên thuyền tổng cộng chỉ có 5 người. Ngoài gã và Pha Thứ Thục ra chỉ mang theo hai người hộ vệ. Ngoài ra còn có Hặc Giả bị trói. Khi Triệu Húc thấy Hặc Giả bị trói đưa lên thuyền, vẻ mặt cũng không khỏi cười hài lòng, chỉ là Triệu Nhan bên cạnh mặc dù cũng đang cười, nhưng nụ cười của hắn lại khiến cho người ta khó mà lường được.
Chỉ thấy sau khi Hặc Lý Bát dẫn người lên tàu, liền hành lễ vô cùng cung kính với Triệu Húc và Triệu Nhan nói: - Hặc Lý Bát bái kiến hai vị điện hạ. Hôm qua đại ca ta Hặc Giả không biết lễ nghĩa, đã va chạm với hai vị điện hạ. Bây giờ ta đã trới hắn ta lại, xin hai vị điện hạ xử lý!
Sau khi Hặc Lý Bát nói xong liền lệnh cho hai hộ vệ của mình đưa Hặc Giả tới trước mặt Triệu Húc và Triệu Nhan. Tuy nhiên, dù y không lo lắng tới sự an toàn của Hặc Giả, dù sao Hặc Giả cũng chỉ là va chạm với Triệu Nhan bằng lời nói, căn bản không phải là chuyện gì to tát. Về chuyện trước đây, cũng sớm đã qua rồi, cho nên Hặc Lý Bát thấy Hặc Giả nhiều lắm thì cũng bị trách phạt chút, thậm chí còn có thể chỉ là bị lên lớp vài câu mà thôi.
Hặc Lý Bát đoán không sai, Triệu Húc cũng không có tính toán gì với Hặc Giả. Y cần chỉ là thái độ của Hặc Lý Bát, bây giờ đối phương không những chủ động lên thuyền, hơn nữa còn trói Hặc Giả lại mang tới, thái độ này cũng xem như là rất chân thành rồi, cũng khiến cho Triệu Húc rất hài lòng, cũng định lên tiếng nói vài câu giáo huấn, sau đó sẽ cho người thả Hặc Giả ra, bằng hành động này thể hiện sự bao dung và độ lượng của Đại Tống, thuận tiện cũng có thể mua chuộc được lòng người, khiến cho Hặc Lý Bát cũng nợ thêm chút ân tình của Đại Tống.
- Nếu đã như vậy, vậy bổn vương sẽ phải đích thân xử lý! Nhưng cũng đúng lúc này, lời của Triệu Húc vẫn chưa có kịp nói ra, Triệu Nhan lại bỗng giành nói trước.
Hơn nữa càng khiến cho tất cả mọi người đều không ngờ là Triệu Nhan vừa nói dứt lời, đã đưa tay ra rút trường đao từ trong tay hộ vệ bên cạnh ra, giơ đao lên chém thẳng xuống cổ Hặc Giả, chỉ thấy một dòng máu tươi phụt lên không trung. Chiếc đầu đó của Hặc Giả đã mang theo sự kinh ngạc của lăn trên boong tàu, sau cùng dừng lại dưới chân Hặc Lý Bát.
Đối mặt với biến cố này, không những đám người Hặc Lý Bát không kịp phản ứng lại, mà ngay cả Triệu Húc cũng hoảng sợ vô cùng. Ai cũng không ngờ Triệu Nhan lại giết Hặc Giả mà không hề có chút tín hiệu báo trước nào như vậy, hơn nữa còn tự tay hành động. Điều này cũng quá là mất đi thân phận của Quận Vương rồi.
Nhưng điều càng khiến cho mọi người kinh sợ vẫn còn ở phía sau. Chỉ thấy sau khi Triệu Nhan giết chết Hặc Giả, liền hét lên một tiếng: - Ra tay!
Tiếp ngay sau đó chỉ thấy Chu Đồng, Hà Lực và Hứa Sơn ba người cùng rút đao tiến lên phía trước, bốn người Hặc Lý Bát và Pha Thứ Thục vẫn còn chưa phản ứng lại kịp cũng bị chém ngã lăn xuống đất. Toàn bộ quá trình nhìn thì rất dài, nhưng kỳ thực chỉ chưa mất vài giây, đặc biệt là ba người Chu Đồng đều là những người một đời võ nghệ tinh thông, giết người so với Triệu Nhan còn lợi hại hơn nhiều. Hặc Lý Bát và Pha Thứ Thục cuối cùng dù muốn phản kháng lại, nhưng lại căn bản không thể né được mũi đao trên đầu, cuối cùng đã kêu lên một tiếng thảm thiết, cũng cùng kết cục nhuốm máu trên boong tàu.
- Tam đệ, đệ đang làm cái gì thế?
Lúc này Triệu Húc mới kịp phản ứng lại, bước lên giữ chặt lấy cánh tay của Triệu Nhan, vô cùng tức giận hỏi. Trước đây, dù gã thấy Triệu Nhan không tán thành việc kết minh này, đối với Hoàn Nhan bộ cũng không có ấn tượng gì tốt đẹp, nhưng lại không ngờ Triệu Nhan lại dùng phương pháp quyết liệt như vậy để phá bỏ liên minh.
Chỉ thấy Triệu Nhan quăng cây trường đao đẫm máu trong tay xuống, sau đó cười nhạt nói với Triệu Húc: - Đại ca, người là đệ giết, đám người Chu Đồng cũng đều là bị đệ ép mới cùng ra tay. Cho nên, trách nhiệm của chuyện này hoàn toàn là ở đệ. Về phần sau khi quay về cha xử lý thế nào, tất cả để một mình đệ chịu!
- Ngươi. Thấy Triệu Nhan không chút nhận sai nào, ngược lại còn làm bộ dạng của người dám làm dám chịu, điều này đã khiến cho Triệu Húc tức tới mức không nói lên lời. Ngược lại, ba người Chu Đồng đều lần lượt quỳ xuống thỉnh tội nói: - Dĩnh Vương điện hạ, chúng ta và Quận Vương điện hạ cùng tiến cùng lui. Nếu xử phạt, xin hãy phạt chúng ta trước!
- Ba người các ngươi xem náo nhiệt cái gì chứ? Đứng hết sang một bên cho ta! Triệu Húc nghe thấy ba người Chu Đồng nói như vậy, liền tức giận quát. Nhưng gã cũng rất có hảo ý, dù sao Triệu Nhan cũng là Hoàng tử, cho dù là phạm phải lỗi lớn như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là bị trách tội. Tuy nhiên, đám người Chu Đồng, nếu cũng bị cuốn vào chuyện này, đó chính là họa lao tù, thậm chí còn bị chặt đầu cũng không có gì là lạ.
- Chu Đồng, chuyện này là ta sai khiến các ngươi, tất cả trách nhiệm đều do ta, các ngươi đứng hết lên đi!
Triệu Nhan lúc này cũng nói với ba người Chu Đồng. Nghe thấy Triệu Nhan và Triệu Húc nói như vậy, ba người Chu Đồng liền đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đều đứng lên.
Triệu Nhan lúc này cũng đã yên tâm hơn, sau đó cười hì hì nói với Triệu Húc: - Đại ca, người thì cũng đã giết rồi, liên minh cũng chắc chắn không thể được nữa rồi. Mặt khác, Hoàn Nhan bộ sau này cũng sẽ xem Đại Tống chúng ta là kẻ thù rồi. Nếu đã như vậy, chi bằng làm tới đi, dứt khoát tiêu diệt người Nữ Chân trên bờ biển đi, cũng xem như là dạy cho họ một bài học.
Nghe thấy kiến nghị của Triệu Nhan, Triệu Húc cũng không khỏi hít sâu một hơi, sau đó liền hỏi: - Tam đệ, những người Nữ Chân này rốt cuộc là đã chọc gì tới đệ mà lại khiến cho đệ hận họ đến vậy?
Triệu Nhan nghe thấy Triệu Húc hỏi như vậy, liền đổi nụ cười lúc trước thành bộ mặt vô cùng trịnh trọng nói với gã: - Đại ca, đệ và những người Nữ Chân này thực sự là không có tư thù đại hận quá lớn, chỉ là xuất phát từ suy nghĩ cho Đại Tống, đệ mới không thể không ra tay độc ác như vậy được. Nếu không, sau này chúng ta chỉ có thể vì sự khoan dung của ngày hôm nay mà phải hối hận!
Thấy nét mặt trịnh trọng như vậy của Triệu Nhan, điều này cũng khiến cho Triệu Húc không khỏi sửng sốt. Y biết tam đệ này của mình mặc dù trước đây thích gây chuyện, nhưng từ sau khi thành thân đã chín chắn hơn rất nhiều, làm việc cũng rất biết suy nghĩ, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà phá hỏng liên minh này. Hắn làm như vậy chắc chắn là cũng có nguyên nhân mà mình không biết được.
Nghĩ tới đây, Triệu Húc lại nhìn thi thể của đám người Hặc Lý Bát lăn lóc trên boong tàu, cuối cùng nghiến răng hạ lệnh: - Nỏ pháo chuẩn bị, mục tiêu bờ biển, bắn!
Cái gọi là nỏ pháo kỳ thực chính là nỏ pháo mà Triệu Nhan phát minh ra kết hợp thêm đạn dược. Tuy nhiên, nỏ pháo không chỉ bắn được đạn dược, đồng thời cũng có thể bắn được mũi tên, đạn đá phổ thông, cho nên để có sự khác biệt, khẩu lệnh nỏ pháo chính là dùng để chỉ dùng đạn mà bắn. Chớ có xem thường khẩu lệnh, có khi chính là vì một khẩu lệnh nhỏ cũng có thể quyết định được sự thắng bại của chiến tranh.
Cùng với khẩu lệnh của Triệu Húc, kỳ thủ trên thuyền liền truyền đạt mệnh lệnh tới các con thuyền khác. Tiếp theo đó, toàn bộ thuyền chiến đều bắt đầu chuẩn bị khẩn trương. Nỏ pháo trên boong tàu được bày bố phía trước, mấy tên sỹ tốt bắt đầu chuyển động dây cung trên đĩa, ngoài ra còn có binh lính chuyên nghiệp cẩn thận vận chuyển đạn pháo trong thuyền hỏa dược ra, sau đó lại đo khoảng cách bằng mắt, cắt ra thành từng đoạn dây dẫn, châm lửa. Ngay sau đó có người dùng rìu gỗ đập vào cơ quan phía trước mặt, đạn được châm lửa liền bay ra khỏi thuyền nhanh như tia chớp.
Người Nữ Chân trên bờ biển vốn không biết chuyện xảy ra trên thuyền, sau khi Hặc Lý Bát và Pha Thứ Thục rời đi, doanh địa của Hoàn Nhan bộ do một đệ đệ khác của Hặc Lý Bát là Hặc Tôn phụ trách. Hặc Tôn được xếp thứ ba trong số các huynh đệ của Hặc Lý Bát. Gã căn bản không có tài năng gì khác, nhưng lại rất được Hặc Lý Bát xem trọng. Bởi vì gã và Hặc Lý Bát là cùng một mẹ sinh ra.
Sau khi Hặc Tôn tiễn Hặc Lý Bát đi, liền đứng bên bờ biển bên cạnh doanh địa quan sát chiến thuyền của người Tống ở phía xa, vẻ mặt nở nụ cười đắc ý. Đối với chuyện Hặc Giả bị bắt, gã không những không cảm thấy buồn bã, mà ngược lại còn rất vui. Bởi vì trước đây, mỗi lần khi Hặc Lý Bát rời khỏi bộ lạc đều giao đại quyền của bộ lạc cho Hặc Giả. Bây giờ hai người đã trở mặt với nhau rồi, sau này khi Hặc Lý Bát rời khỏi bộ lạc, đại quyền của bộ lạc có lẽ sẽ giao lại cho mình.
Vừa nghĩ tới chuyện mình cũng có thể độc quyền cai quản bộ lạc, nụ cười trên mặt Hặc Tôn cũng càng thêm phần rạng rỡ. Song cũng đúng lúc này, gã bỗng phát hiện thấy trên thuyền biển Đại Tống trước mặt bỗng bay ra vô số điểm tròn màu đen, thoáng chốc đã bay tới đỉnh đầu mình rồi. Điều này đã khiến cho Hặc Tôn có chút cảm thấy kỳ lạ, không hiểu những chấm tròn đen này bay tới là thế nào?
Chưa chờ cho Hặc Tôn kịp phản ứng lại, chỉ thấy những chấm tròn đen đó khi rơi xuống đất bỗng nhiên nổ vang "oanh" một tiếng, giống như tiếng sấm trên bầu trời, khiến cho Hặc Tôn sợ hãi ngã nhào xuống đất. Tiếp theo đó từng tiếng nổ vang trời liên tiếp vang lên, đồng thời cũng có vô số mảnh sắt vụn và cát đá bắn vào người. Trong doanh địa tiếng kêu càng thảm thiết không dứt. Người bị nổ chết, bị thương nằm la liệt dưới đất, có người trực tiếp bị những chấm đen tròn đó đánh trúng, kết quả là bỗng chốc bị nổ thành đống thịt vụn, máu tươi và nội tạng bắn tứ tung.
Triệu Nhan trên thuyền thấy cảnh tượng khỏi lửa mịt mờ trên bờ biển, bên tai nghe thấy tiếng kêu rên trước khi chết của người Nữ Chân, cuối cùng lại nhíu mày nói với Triệu Húc bên cạnh: - Đại ca, giá trị chế tạo đạn pháo rất xa xỉ, hơn nữa bắn như vậy cũng không thể tiêu diệt được hết người của Hoàn Nhan bộ, cuối cùng đại bộ phận mọi người vẫn có thể giữ được tính mạng, như vậy thì liệu có lãng phí không?
Đối với nghi vấn của Triệu Nhan, Triệu Húc khẽ mỉm cười nói: - Ta vốn cũng không định tiêu diệt hoàn toàn người Nữ Chân này. Sau mấy lượt bắn đạn, người Nữ Chân trên bờ biển chắc chắn sẽ chết và bị thương trầm trọng. Chết cũng không nói tới nữa, nhưng người sống lại có thể mang về uy lực của nỏ pháo. Cứ như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho người Nữ Chân sẽ sợ chúng ta, sau này thấy chúng ta cũng phải nhường ba phần, chứ đừng nói tới chuyện báo thù.
- Hóa ra là như vậy, vẫn là đại ca người chu đáo! Triệu Nhan nghe tới đây cũng sáng mắt lên. Với lực lượng hiện tại của y, tiêu diệt hoàn toàn hai trăm người Nữ Chân trên bờ biển quả thực không khó. Tuy nhiên, lại không hình thành được nỗi khiếp sợ, nhưng lượt bắn nỏ pháp này vừa xong lại có thể gieo vào lòng người Nữ Chân nỗi sợ hãi, đặc biệt uy lực của hỏa dược đối với dã nhân như người Nữ Chân này mà nói, quả thực giống như lửa giận của thần trên trời, thậm chí loại sợ hãi này còn có thể truyền qua đời này tới đời khác, do đó khiến Hoàn Nhan bộ hoàn toàn từ bỏ ý định báo thù.
Triệu Húc tổng cộng bắn ra 10 vòng hỏa pháo. Khi dừng bắn, doanh địa của Hoàn Nhan bộ trên bờ biển đã thành một màu đen nghịt, chân tay bị rụng bay khắp nơi, máu tươi và cát trộn vào nhau, căn bản không nhìn ra được màu sắc vốn có. Thi thể thì khắp nơi đều có thể nhìn thấy, nhưng cũng có một số người nhanh nhẹn đã trốn được phía sau tảng đá, không bị thương gì.
Thấy pháo kích của mình đã đạt được hiệu quả, liên minh cũng càng không thể được, do đó Triệu Húc lại một lần nữa hạ lệnh quay về, chỉ là y bây giờ lại thấy đau đầu vô cùng. Triệu Nhan tự tiện giết chết đám người Hặc Lý Bát của liên minh, chờ sau khi quay về, cho dù phụ hoàng không muốn trừng phạt hắn, e là những người đám Hàn Kỳ trong triều cũng không thể tha cho hắn được.