Chương 298: Đời người giá như lần đầu gặp gỡ
Vương Sân thấp thỏm không yên ngồi giữa tiền sảnh quận vương phủ, y trước đó đã biết tin Triệu Nhan trở về, nhưng y vẫn lấy hết dũng khí đến viếng thăm vương phủ, chỉ là trước khi đến đây, y lại cứ lo lắng nhìn cổng, lo sợ Triệu Nhan thình lình mang người xông vào, sau đó đuổi y đi.
So với một năm trước, Vương Sân hiện tại sớm đã không còn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng trước kia nữa, y mới hai mươi mấy tuổi bây giờ lại già dặn rất nhiều, thậm chí hai bên mai còn xuất hiện không ít tóc bạc, trên trán cũng lộ ra vài nếp nhăn mảnh, thoạt nhìn vẻ mặt đau buồn đó, cho dù người không quen biết y, cũng có thể nhìn ra cuộc sống gần đây của y vô cùng không như ý.
Vương Sân lúc này đã ngồi ở trong sảnh được gần nửa canh giờ rồi, người hầu trong vương phủ đến ly trà cũng không cho y, tuy nhiên Vương Sân sớm đã chuẩn bị tâm lí với điều này, dù sao y vốn dĩ chính là vị khách không được chào đón của vương phủ, thậm chí người trong vương phủ không trực tiếp chặn y ở ngoài cửa, đã coi như vô cùng lễ phép rồi.
- Ôi, không ngờ Vương Sân ta lại rơi vào bước đường hôm nay! Lúc này Vương Sân chợt thở dài trầm giọng tự than, trên mặt cũng lộ ra thần sắc tự giễu, nghĩ đến lúc đầu khi y vẫn là phò mã, bất luận đi đâu cũng là thượng khách, thậm chí cho dù Triệu Nhan có không thích y đến đâu, nhưng bề ngoài cũng phải hành lễ cho phải, nhưng bây giờ thì tốt rồi, không những không một ai trong vương phủ để ý đến y, thậm chí đến đám bạn bè bình thường cũng đều không hoan nghênh y, ai ai cũng tránh mặt y, giống như sợ bị y liên lụy đến.
Nghĩ đến những điều trên, Vương Sân không kìm được lại cười khổ bất lực, một năm nay y trải qua đả kích trên con đường làm quan, lại cưới phải một người vợ ác, khiến y chịu sự đày đọa khôn cùng. Chút thanh danh còn lại cũng bị hủy hoại trong chốc lát, bây giờ còn trở thành trò cười của cả thành Đông Kinh, điều này cũng khiến Vương Sân bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra ban đầu cưới được Bảo An công chúa mới là may mắn lớn nhất của y.
Cứ nghĩ đến Bảo An công chúa, Vương Sân lại cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, y bây giờ đã phát hiện, mình thực ra không thích hợp làm quan, ban đầu Bảo An công chúa gả cho y, khiến y ung dung đạt được địa vị cao, cho dù đến đâu cũng đều là tầng lớp cao quý. Nhưng hiện tại sau khi đánh mất Bảo An công chúa, tước vị trước kia cũng bị cướp đi, chỉ còn lại chức quan cung phụng cha truyền con nối, mỗi tháng chỉ có thể lĩnh chút bổng lộc còm cõi, thời gian trước lại bị vợ lẽ Từ Thị lừa một khoản tiền. Nếu không phải Vương gia trước kia vẫn còn chút tài sản, e là bây giờ y căn bản không nuôi nổi người trong gia phủ. Bây giờ Vương gia cũng thu không đủ chi, chỉ dựa vào gia sản trước kia sống qua ngày.
Mặt khác Bảo An công chúa dịu dàng hiền thục, thu xếp cả phủ phò mã gọn gàng ngăn nắp. Đến mẫu thân già của Vương Sân cũng chăm sóc đến nơi đến chốn, ban đầu y cho rằng tất cả đều là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, Vương Sân mới phát hiện cuộc sống trước kia đáng quý nhường nào, bây giờ trong gia đình thiếu đi Bảo An công chúa, mẫu thân y lại tuổi cao, kết quả cả phủ không có người quản lí, hằng ngày đều lộn xộn cả lên, đến vật dụng bên người y cũng thường không tìm thấy, cũng không biết mất rồi hay là bị tôi tớ trộm?
Nghĩ đến những việc đau đầu trong phủ, Vương Sân cũng không khỏi lại cười khổ lắc lắc đầu, nhưng y rất nhanh chấn tĩnh trở lại, nếu chỉ vì nguyên nhân trên, y cũng không đến nỗi vứt bỏ liêm sỉ cuối cùng tới cầu xin Bảo An công chúa tái hôn, nguyên nhân chủ yếu là vì y bỗng chốc nghĩ thông suốt một chuyện.
Vương Sân lâm vào hoàn cảnh như hôm nay, chủ yếu là vì chuyện y và Bảo An công chúa hòa ly, chuyện này không những khiến y mất đi địa vị trước kia, đồng thời cũng tiêu tan danh tiếng bản thân, hơn nữa Vương Sân lúc này mới phát hiện, tài hoa thi họa mà y vẫn lấy làm kiêu ngạo thực ra không có tác dụng lớn, càng không thể giúp y thực hiện được lí tưởng phong tước phong hầu.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Vương Sân cuối cùng hối hận rồi, y muốn trở lại cuộc sống trước kia, thậm chí không tiếc vứt bỏ chút sĩ diện cuối cùng, quay lại cầu xin Bảo An công chúa trở về bên cạnh y.
Tuy nhiên theo Vương Sân thấy, cách làm của y lại là cách tìm đường sống trong cõi chết, vì y làm như vậy giống như đánh mất chút liêm sỉ cuối cùng, nhưng chỉ cần Bảo An công chúa có thể trở về bên cạnh y, thì thân phận và địa vị của y đều quay lại lần nữa, đến lúc đó y lại thể hiện tình cảm một chút với Bảo An công chúa, chắc chắn sẽ có người nói y lãng tử quay đầu, từ đó hồi phục lại danh tiếng, thậm chí nói không chừng vài năm sau, mọi người sẽ dần dần quên đi những chuyện y làm với Bảo An công chúa, từ đó hoàn toàn khôi phục danh vọng ban đầu.
Nghĩ đến những điều này, khóe miệng Vương Sân lộ ra một nụ cười đắc ý, trong lòng y đúng là có chút hổ thẹn với Bảo An công chúa, nhưng nhiều hơn vẫn là muốn lợi dụng chuyện tái hợp với Bảo An công chúa, thoát khỏi hoàn cảnh mang danh tiếng xấu như hiện tại, hơn nữa y cũng vô cùng hiểu rõ tính khí của Bảo An công chúa, chỉ cần mình không để ý đến thể diện liều chết bám lấy, chắc chắn có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý, dù sao y bây giờ đã trở thành trò đùa của cả thành Đông Kinh, cũng cơ bản không để tâm tới ánh mắt và dị nghị của người đời.
Đúng lúc Vương Sân đang tính toán kế hoạch hoàn hảo của y, bỗng nhiên thấy ngoài sảnh truyền đến một loạt tiếng bước chân, khiến Vương Sân trong lòng mừng thầm, lập tức ngồi thẳng người, bất luận người đến hôm nay là ai, đối với y cũng đều là một điềm tốt, điều này nói lên sự xuất hiện của bản thân đã lôi kéo sự chú ý của quận vương phủ, nếu có thể gặp được Bảo An công chúa, thì lại càng tốt.
Tuy nhiên khi Vương Sân nhìn thấy người bước tới, gương mặt lập tức lộ ra vẻ thất vọng, thậm chí còn xuất hiện ánh sợ hãi, vì người bước vào chính là Triệu Nhan, nghĩ đến lúc đầu Triệu Nhan vì Bảo An công chúa mà đánh y hai lần, hơn nữa đây lại là Quảng Dương quận vương phủ, Vương Sân trong lòng sợ nhất chính là gặp phải Triệu Nhan, nhưng y cũng biết đây là chuyện khó tránh khỏi, vì vậy mau chóng lấy lại tinh thần, đứng thẳng người hành lễ với Triệu Nhan nói: - Tại hạ bái kiến quận vương!
Triệu Nhan thấy Vương Sân lại căn bản không chút vui vẻ, thậm chí nếu không phải vì lời nhắc nhở trước đó của Bảo An công chúa, e rằng hắn sẽ không nhịn được mà chửi rủa Vương Sân một trận. Cũng chính vì như vậy, cho nên Triệu Nhan cũng không phí lời với đối phương, trực tiếp lấy từ trong người ra một tờ giấy ném trước mặt Vương Sân nói: - Đây là nhị tỷ đưa cho ngươi, hi vọng ngươi sau khi xem xong không đến tìm tỷ ấy nữa!
Nhìn thấy Bảo An công chúa lại viết thư cho mình, Vương Sân cũng quá đỗi vui mừng, liền giật bức thư mở ra, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trên lại sững sờ, vì bên trên lại viết một bài thơ, khiến y không kìm được thấp giọng đọc: - Đời người giá như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng. Bỗng dưng người xưa thay lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay. Ly Sơn dứt lời đêm trôi quá nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng oán hận. Đường Minh có bạc tình đến đâu, thì ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh, cây liền cành.
Triệu Nhan khi nghe được bài thơ "Hoa mộc lan" Vương Sân đọc, không kìm được nhếch miệng cười, những thơ từ của Nạp Lan Dung Nhược trong bài này dùng lời người con gái, kể lại tình cảnh một người cô nương kiên quyết chia tay với tên nam nhân đã làm tổn thương cô ấy, có thể nói vô cùng thích hợp với hoàn cảnh của Bảo An công chúa và Vương Sân, hơn nữa bài thơ này tuy u oán thống khổ, nhưng người con gái trong bài lại cực kì cứng rắn với quyết tâm chia tay, chỉ cần Vương Sân đọc được bài thơ này, chắc sẽ hiểu tâm ý của Bảo An công chúa.
Quả nhiên, Vương Sân miệng khẽ nhẩm bài thơ, khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch, sau khi đọc xong, thì đứng lặng người bất động ở đó, rất lâu vẫn không thể tỉnh lại, là một người đọc sách, y tất nhiên có thể lĩnh hội được ý tứ kiên quyết trong bài thơ, và nỗi bi thương đau lòng của nữ nhân trong đó, cũng chính là thông qua bài thơ này, y mới biết mình đã làm tổn thương Bảo An công chúa sâu sắc như thế nào.
- Bài này... bài thơ này thật sự là công chúa làm sao? Rất lâu sau, Vương Sân mới ngẩng đầu, vẻ mặt tuyệt vọng mơ màng mở miệng nói.
- Không sai, bài thơ này chính là nhị tỷ làm, bây giờ nhị tỷ sống rất vui vẻ, phụ hoàng và chúng ta cũng đang tuyển phò mã mới tài giỏi, cho nên ngươi sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của nhị tỷ nữa! Triệu Nhan nói dối cũng không chớp mắt, bài thơ này tuy là Nạp Lan Dung Nhược làm, nhưng đúng là làm ra vì Bảo An công chúa mà, vừa nãy khi Bảo An công chúa chép lại bài thơ này, cũng vừa chép vừa rơi lệ, những giọt nước mắt trên giấy vẫn còn chưa khô.
Vương Sân nghe được câu trả lời của Triệu Nhan, lúc đó cảm thấy lòng nhói đau, y trước đây không thích Bảo An công chúa, ngoài cho rằng thân phận phò mã sẽ thúc đẩy tiền đồ của y ra, còn có chút cảm giác Bảo An công chúa tuy đọc không ít sách, nhưng về mặt thư họa lại không hiểu biết cao siêu gì, điều này cũng khiến y cảm thấy mình và Bảo An công chúa không có tiếng nói chung, nhưng hôm nay khi đọc được bài thơ này, Vương Sân lại phát hiện mình quá sai lầm rồi, nữ nhân có thể viết được những thi từ kinh điển vô song như vậy, tuyệt đối cả đời y chỉ thấy một.
Nghĩ đến những điều trên, Vương Sân càng cảm thấy lòng mình trống rỗng, cảm giác giống như mất đi thứ quý giá nhất vậy, cuối cùng cũng không cần Triệu Nhan đuổi y đi, tự Vương Sân liền ngây ngốc đứng dậy rời đi, vừa bước vừa thì thào nhẩm: - Đời người giá như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng. Bỗng dưng người xưa thay lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay...
Sau khi nhìn thấy Vương Sân hồn bay phách lạc rời đi, Triệu Nhan nhìn theo bóng lưng của y nhưng không có bất kì sự thương hại nào, ban đầu y đã tuyệt tình với Bảo An công chúa như vậy, thì nên chấp nhận hậu quả ngày hôm nay.
Thành Đông Kinh dường như không giữ được bí mật gì, chuyện Vương Sân muốn tái hôn với Bảo An công chúa rất nhanh đã bị rất nhiều người biết, hôm nay Vương Sân lần nữa đến cửa sau khi Triệu Nhan trở về, vốn đã thu hút rất nhiều sự chú ý, đến khi Vương Sân rời khỏi quận vương phủ, cuộc đối thoại với Triệu Nhan ở quận vương phủ cũng nhanh chóng truyền ra ngoài, đặc biệt là thơ từ quyết đoán của Bảo An công chúa tặng Vương Sân, lại truyền khắp kinh thành nhanh như sét đánh, bỗng chốc hai bờ sông Biện Hà gần như đều ngâm tụng "Đời người giá như lần đầu gặp gỡ".
Cùng với sự truyền xa của bài "Hoa mộc lan" này, Vương Sân đã không còn bị thiên hạ cười nhạo nữa, mà bị người đời thương hại, rõ ràng có một thê tử tốt dịu dàng hiền thục tài hoa hơn người, nhưng lại một mực vứt bỏ, bây giờ làm cho bản thân mặt xám mày tro, tiền đồ cũng bị hủy hoại hoàn toàn, nếu người như vậy vẫn không đáng thương hại, thì còn có ai đáng thương hại hơn chứ?
So sánh ra, Bảo An công chúa lại dựa vào bài thơ "Hoa mộc lan" này mà một bước trở thành đại tài nữ của thành Đông Kinh, hơn nữa lại sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, bây giờ các sĩ tử của thành Đông Kinh đều đang đợi đến ngày này, cũng nhân cơ hội tốt này chiêm ngưỡng dung nhan của Bảo An công chúa.