Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 304: Đừng đóng kịch nữa

Chương 304: Đừng đóng kịch nữa


Âu Dương Tu vừa lo lắng vừa đi tới đi lui trong thư phòng của Triệu Nhan. Còn trên bàn sách của Triệu Nhan, đặt đầy những bài thơ khiến người khác phải ngạc nhiên. Bốn vách tường cũng là tranh hắn tự tay vẽ. Nếu đang bình thường, hai thứ đó hẳn đã khiến cho Âu Dương Tu bị hấp dẫn không thôi. Nhưng bây giờ, bởi vì chuyện của tôn nữ mà ông ta không còn chút tâm tư nào để nhìn thơ tranh nữa.
Trong lòng Âu Dương Tu đang rất loạn do tin tức của Triệu Nhan. Lúc trước ông đều cho rằng, bài thơ này là do Triệu Nhan viết, nhưng hắn căn bản không có thời gian để đưa cho Âu Dương Uyển Linh. Sau đó, Âu Dương Tu lại nghĩ bằng hữu của Triệu Nhan đi trộm thơ, bây giờ, khả năng này cũng đã có thể loại bỏ. Cuối cùng chỉ còn lại thê thiếp bên người Triệu Nhan thôi. Thế nhưng các nàng đều là nữ tử, Âu Dương Tu cũng không hi vọng người đưa thơ Thanh Ngọc tiên sinh lại là nữ nhân.
- Không lẽ thê thiếp bên cạnh quận vương trộm thơ, rồi lén tiết lộ ra ngoài? Âu Dương Tu bỗng nhiên dừng lại lẩm bẩm. Hiện tại, đây là lời phỏng đoán có khả năng xảy ra nhất.
Chẳng qua ngay lúc ấy, Âu Dương Tu chợt nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền tới. Hơn nữa, không chỉ có tiếng bước chân của một người. Ngay sau đó, "kẹt" một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra, quận vương phi Tào thị và Thọ Khang công chúa, Bảo An công chúa đều từ ngoài đi vào. Chỉ có điều ba người đều cúi đầu, lộ rõ dáng vẻ vừa làm sai. Điều này làm trong lòng Âu Dương Tu trầm xuống.
- Hừ, ba người tự nói chuyện với Âu Dương đại nhân đi. Triệu Nhan sau khi bước vào, lập tức đứng sau ba người Tào Dĩnh trách mắng, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.
Chỉ thấy Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa, Bảo An công chúa lúc này liếc nhau, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt áy náy nhìn Âu Dương Tu rồi mới mở miệng thấp giọng nói: "Âu Dương đại nhân, là chúng ta sai rồi, là chúng ta trộm thơ của phu quân (tam đệ), sau đó đưa cho Uyển Linh tỷ tỷ (muội muội).
- Cái.... Cái gì.... ? Chuyện này sao có thể... ? Âu Dương Tu tuyệt đối không tin Thanh Ngọc tiên sinh mà tôn nữ của mình luôn lưu luyến, si mê lại là ba nữ tử trước mặt đây.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của ông ta, Triệu Nhan tiến lên nói: - Âu Dương đại nhân, chuyện này ta cũng không ngờ là nhị tỷ, tam tỷ và tiện nội làm. Vừa rồi ta đã hỏi bọn họ rồi. Tuy việc bọn họ làm xuất phát từ lòng tốt, nhưng mọi việc lại thành ra chuyện xấu khiến Âu Dương cô nương phải khổ sở. Thật là có tội khó tránh. Bây giờ nếu Âu Dương đại nhân muốn trách phạt thì bổn vương quyết không nương tay!
Nghe lời của Triệu Nhan, Âu Dương Tu mới tỉnh táo lại trong cơn khiếp sợ. Sau đó, ông ta tức giận hỏi: - Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao công chúa và quận vương phi lại đưa thơ cho Uyển Linh? Không lẽ, các người muốn trêu chọc nó?
- Âu Dương đại nhân hiểu lầm rồi, chúng ta làm vậy thực sự là do lòng tốt mà ra. Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, lúc chúng ta và Uyển Linh muội muội đi bơi chung, muội ấy còn có ý định muốn xuất gia đấy. Vì để xua đi ý định này, chúng ta mới phải nghĩ ra một hạ sách....
Thọ Khang công chúa có tính khí dám làm dám chịu, lập tức nói ra một lượt mọi chuyện đã xảy ra, lại đặc biệt nhấn mạnh nhóm Tào Dĩnh chỉ vì giúp mình mới trộm thơ của Triệu Nhan, cuối cùng đâm lao phải theo lao, không thể không nói dối hết lần này đến lần khác.
Âu Dương Tu không ngờ tất cả sự tình là như vậy. Thì ra nguyên nhân là ở Thọ Khang công chúa. Nhưng ông ta cũng hết sức khó xử. Ông muốn trách tội Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh, thế mà có chút không đành lòng. Dù sao người ta cũng vì tôn nữ của mình, hơn nữa, chuyện đi đến nước này các nàng cũng không ngờ được.
- Thôi được rồi, miễn đi, tất cả đều do số mệnh cả!
Âu Dương Tu là loại người rộng lượng nên sau khi làm rõ mọi chuyện ông ta ngửa mặt lên trời nói. Chuyện này ông ta không thể nào trách Thọ Khang công chúa được, chỉ trách tôn nữ của mình số khổ.
- Âu Dương đại nhân, đối với chuyện của Uyển Linh muội muội, ta, tam muội và Dĩnh nhi đều rất áy náy. Lúc trước cũng muốn đi nhận lỗi với ngài nhưng không dám. Bây giờ, có nói gì thì đã muộn rồi. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có một cách cứu vãn mọi chuyện! Lúc này, Bảo An công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mang theo vài phần nghiêm túc và vài phần xin lỗi nói.
- Ồ, không biết công chúa có cách hay gì đây?
Âu Dương Tu không để ý đến việc này cho lắm. Theo ông, một phần do chủ ý của Bảo An công chúa và Tào Dĩnh mới khiến Thọ Khang công chúa càng ngày càng sai, cuối cùng không thu dọn nổi hậu quả. Bởi vậy, ông cũng không tin Bảo An công chúa có cách gì tốt.
- Thật ra.... thật ra cách này rất đơn giản. Đó là tìm một nam tử giả làm người đưa thơ cho Uyển Linh muội muội, sau đó đưa y đến cho muội ấy. Đến lúc đó, bệnh của muội ấy không cần thuốc cũng tự khỏi. Bảo An công chúa nhìn bộ dạng của Âu Dương Tu, lập tức hơi khẩn trương nói.
- Nhị tỷ, tỷ đừng hồ đồ như vậy. Người Uyển Linh muội muội thích là người làm thơ kìa, chẳng lẽ tỷ định cho tam đệ giả mạo người kia? Thọ Khang công chúa phản đối, nhưng trong lời nói của nàng ta vẫn cố ý nhắc tới Triệu Nhan.
- Ta không nói là bảo tam đệ giả làm người đó. Chúng ta có thể tìm một nam tử có tài mạo, chỉ cần y đồng ý lấy Uyển Linh muội muội thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Bảo An công chúa vẫn tự mình cãi.
- Nam tử có tướng mạo tất nhiên là dễ tìm, nhưng nam tử có tài hoa phần lớn có tâm cao khí ngạo, rất khó thuyết phục họ giả mạo làm người khác. Huống chi còn muốn họ cưới Uyển Linh tỷ tỷ, chuyện này đã khó rồi lại càng khó thêm. Tào Dĩnh mở miệng phân tích.
Âu Dương Tu nghe cuộc đối thoại của ba người, trên mặt lộ rõ vẻ trầm tư. Tuy cách của Bảo An có chút kì lạ, nhưng tôn nữ của ông ta đang bệnh nặng quấn thân, tính mạng khó bảo đảm được. Ông cũng không phải dạng người cổ hủ, so với mạng của tôn nữ, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tu bỗng trầm giọng nói: - Cách của Bảo An công chúa tính ra vẫn chấp nhận được. Điều khó xử nhất là tìm được một người giả mạo. Hơn nữa, hắn ta phải là một người không thể để cho Uyển Linh tìm ra được sơ hở gì. Người như vậy rất khó tìm.
Âu Dương Tu vừa nói đến đây, ánh mắt vừa nhìn về phía Triệu Nhan. Bất kể xét ở mặt nào thì Triệu Nhan cũng đều là người thích hợp nhất. Thứ nhất, hắn vốn là tác giả của bài thơ. Thứ hai, tuổi tác và diện mạo của hắn cũng khá phù hợp với Âu Dương Uyển Linh. Thứ ba, chuyện này do hai tỷ tỷ và thê tử của hắn gây ra nên hắn phải có trách nhiệm giúp các nàng giải quyết.
Bảo An công chúa và Tào Dĩnh vẫn luôn quan sát nét biến hóa trên mặt của Âu Dương Tu. Khi thấy ánh mắt của ông ta dừng lại ở Triệu Nhan, các nàng đều lộ vẻ kích động. Theo các nàng, muốn biến Triệu Nhan thành người giả mạo thì vấn đề lớn nhất là thái độ của Âu Dương Tu. Vì vậy, các nàng mới phải dồn hết tâm tư diễn vở kịch này. Nếu Âu Dương Tu tự mình muốn Triệu Nhan làm người giả mạo thì cho dù sau này Âu Dương Uyển Linh có làm tiểu thiếp của Triệu Nhan đi chăng nữa ông ta cũng không thể nói gì được.
Triệu Nhan thấy Âu Dương Tu đang nhìn mình bèn làm ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc, sau đó liên tục khoát tay: - Âu Dương đại nhân đừng có nhìn ta, ta là người đã có thê tử rồi, cho nên tuyệt đối không thể giúp được!
Dựa theo dự đoán của Triệu Nhan và mấy người Tào Dĩnh, tiếp theo, Âu Dương Tu hẳn là chủ động đề nghị Triệu Nhan giả mạo người đưa thơ. Chỉ cần Triệu Nhan từ chối vài câu nữa là có thể thuận thế đáp ứng. Tuy nhiên, bọn họ cũng không nghĩ tới việc Âu Dương Tu dùng ánh mắt dò xét nhìn hết các nàng một lượt rồi nói: - Hai vị công chúa và quận vương phi có thể tránh ra ngoài một lát được không? Ta có vài việc muốn nói với quận vương.
Nhìn Âu Dương Tu không hành sự theo kịch bản của mình, Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh đều sửng sốt. Nhưng các nàng cũng không có cách nào từ chối được, đành gật gật đầu đi khỏi thư phòng.
Âu Dương tu nhìn ba người họ đã đi rồi, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Triệu Nhan, cười lạnh lùng: - Quận vương à, vở kịch này diễn thật là hay, thiếu chút nữa lão phu cũng mắc lừa rồi.
Triệu Nhan nghe lời nói của ông ta thì rất kinh ngạc, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: - Âu Dương đại nhân nói diễn trò gì cơ? Sao bổn vương nghe không rõ?
- Hừ, quận vương hẳn là đang đóng kịch. Ta biết năm trước người đi đánh tộc Nữ Chân, cho nên sẽ không có cơ hội đưa thơ cho Uyển Linh. Bởi vậy, ta rất tin người không biết rõ mọi chuyện. Tuy nhiên, hai vị công chúa và quận vương phi lại biết rất rõ bệnh tình của Uyển Linh. Các nàng đều là bằng hữu tốt với Uyển Linh, phạm lỗi lớn như vậy có thể không nói với người khác, nhưng đầu tiên chắc chắn sẽ nói với quận vương. Hơn nữa, xem bộ dạng các nàng kẻ xướng người họa, hẳn là muốn lão phu nghĩ dùng quận vương làm người mạo danh Thanh Ngọc tiên sinh. Về điểm này, chắc quận vương sẽ không phủ nhận chứ? Âu Dương Tu lại hừ lạnh nói.
Triệu Nhan không ngờ Âu Dương Tu lại thông minh như vậy, lập tức có thể biết mình và mấy người Tào Dĩnh đang diễn trò. Hắn chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:
- Âu Dương đại nhân đúng là anh minh. Khi ta biết mọi chuyện thì vương phi và hai tỷ tỷ đã phạm sai lầm rồi. Vốn là các nàng cũng muốn đến quý phủ xin lỗi, hơn nữa lại nghĩ để ta giả mạo người đưa thơ, nhưng lại lo đại nhân không đồng ý. Vừa đúng hôm nay quý phủ của đại nhân dùng nửa bài thơ tìm người nên mới tương kế tựu kế, nghĩ ra hạ sách này. Tất cả đều muốn cho đại nhân tự mình đồng ý.
- Hừ! Quả nhiên là vậy! Âu Dương Tu vừa rồi cũng chỉ đoán, nhưng không ngờ Triệu Nhan lại thừa nhận, ông ta không khỏi hừ lạnh. Tuy ông ta biết mình đang bị người tính kế, nhưng cũng đã suy nghĩ mọi chuyện thông suốt. Ngoại trừ tìm người giả mạo Thanh Ngọc tiên sinh đi gặp Uyển Linh, thật ra không còn cách nào tốt hơn để có thể trị bệnh cho nó.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tu lại âm thầm đánh giá Triệu Nhan thêm lần nữa. Mới một năm không gặp, bây giờ hắn đã trưởng thành rồi. Không chỉ có phong độ, mặt khác, tài hoa của Triệu Nhan cũng là người đời ít thấy. Bất kể là tài vẽ hay tài thơ của hắn đều cao hơn so với những tài tử trẻ tuổi khác. Đáng tiếc hắn ta đã có thê tử rồi. Không lẽ tôn nữ của Âu Dương Tu ta đây lại phải làm thiếp của người ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất