Bách Luyện Thành Thần

Chương 109: Chiến trường tu la

Chương 109: Chiến trường tu la
Tiết Thái Bình chậm rì rì bước đến, đánh giá cơ thể bị đâm vô vàn lỗ của La Chinh một chút, nhíu mày nói: “Người này đã bị xương nhọn đâm cho thành cái sàng rồi, sao lại thảm như vậy!”
“Nếu không thảm như vậy, ta còn cần tìm đến ngươi sao?” Chu Phi Hàng tức giận nói. Nếu là trọng thương bình thường, trong tay ông có đến mấy loại đan dược tốt có thể chữa khỏi cho La Chinh. Nhưng hiện tại La Chinh chỉ còn một chút hi vọng sống sót, rơi vào đường cùng, ông cũng chỉ có thể lựa chọn cái phương pháp đốt tiền này.
Tiết Thái Bình giơ ngón tay thô ngắn ra, chậm rãi ấn xuống cổ La Chinh, đồng thời cẩn thận tránh kim châm trên người hắn.
Ngón tay của Tiết Thái Bình một đường di chuyển thẳng xuống dưới, cuối cùng ấn lên vùng đan điền của La Chinh, bỗng nhiên sắc mặt của y biến đổi.
“Thân thể tên nhóc này... thực quỷ dị! Ta đã chẩn đoán bệnh cho không tới một vạn thì cũng tám ngàn người, nhưng chưa từng gặp phải thân thể thế này!” Tiết Thái Bình nói đầy kinh ngạc.
“Khà khà, dựa vào thực lực Nửa Bước Tiên Thiên mà một mình tiêu diệt vài con yêu tướng, nếu nói tên nhóc này không có chỗ nào đặc biệt, đánh chết ta cũng không tin!” Chu Phi Hàng biết rõ, tất cả những người có bản lĩnh tất nhiên đều có chỗ hơn người.
Có người có thể tu luyện công pháp đặc biệt, có người nắm giữ pháp bảo đặc biệt, cũng có người có được năng lực đặc biệt.
Thế giới lớn như vậy, người kỳ tài trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, đáng lẽ với hiểu biết của Chu Phi Hàng và Tiết Thái Bình thì cũng không nên kinh ngạc quá mức đến thế, nên Chu Phi Hàng liền nói thêm: “Tiết Thái Bình, ta nói này, đừng có mà giả bộ, ngươi chỉ định tăng giá lên thôi chứ gì. Ta cảnh cáo ngươi, một vừa hai phải thôi.”
Bị Chu Phi Hàng nhìn thấu tâm tư, Tiết Thái Bình xấu hổ cười cười: “Ta nói thật mà, ngươi xem kinh mạch của tên nhóc này, cứng như sắt thép, không giống như bằng máu thịt, khắp thiên hạ này còn tìm ra được người thứ hai như vậy sao?”
“Ít nói nhảm thôi, nói trọng điểm đi!” Chu Phi Hàng tức giận nói.
Tiết Thái Bình gật gật đầu rồi mới lên tiếng: “Người này chỉ là bị thương nặng, ngũ tạng bị hủy, sức sống suy yếu, ta có thể cứu chữa cho hắn, nhưng giá cả phải là con số này!” Nói rồi, Tiết Thái Bình vươn ra ba ngón tay.
“Ba mươi viên Phương Tinh?” Chu Phi Hàng hỏi.
“Ha!” Tiết Thái Bình cười nhạo: “Ba nghìn viên!”
Khuôn mặt đỏ rực của Chu Phi Hàng lúc này lại càng thêm đỏ, thét to lên: “Ba nghìn viên, ngươi giết ta đi!”
“Nếu không chịu, ngươi cứ mang người đi. Trong thành Bạch Đế này sợ là khó có thể tìm ra người thứ hai có thể trị liệu cho hắn.” Tiết Thái Bình phất phất tay nói.
“Ba nghìn viên Phương Tinh, ta trả.” Lúc này, Chu Thiên Ngưng vốn vẫn luôn im lặng đứng một bên đột nhiên nghiêm mặt nói.
“Thôi, thôi. Nha đầu Thiên Ngưng, ta đã đồng ý với cháu, sao có thể để cháu bỏ tiền? Số tiền kia Nhị bá cháu vẫn chi nổi.” Chu Phi Hàng rầu rĩ lên tiếng: “Không phải chỉ là ba nghìn viên Phương Tinh thôi sao? Coi như quà gặp mặt cho chàng rể tương lai.”
Nghe Chu Phi Hàng nói vậy, mặt Chu Thiên Ngưng lập tức đỏ bừng hết lên, giận dỗi nói: “Nhị bá! Người nói bậy gì đó! Ta mới quen hắn được một ngày!”
Chu Phi Hàng cười ha hả nói: “Một ngày thì đã làm sao? Sợi nhân duyên quanh co ngàn dặm, ta chưa từng thấy cháu vì ai mà lo lắng như vậy cả.”
“Nếu Nhị bá còn nói bừa tiếp, Thiên Ngưng không để ý tới người nữa!” Chu Thiên Ngưng nói rồi quay đầu đi.
“Được rồi! Nhị bá chỉ đùa một chút thôi mà.” Thấy Chu Thiên Ngưng giận, Chu Phi Hàng cũng chỉ có thể dỗ dành.
Lúc này Tiết Thái Bình phất phất tay nói: “Nếu đã trao đổi xong việc giá cả, phiền hai vị đi ra ngoài chờ trước đi, để ta còn trị liệu cho tên nhóc này!”
Sau khi đuổi hai người ra ngoài, trên tay Tiết Thái Bình liền xuất hiện bốn viên đan dược màu sắc khác nhau, y nhét viên màu đỏ vào trong miệng La Chinh, sau đó lại nhẹ nhàng bóp vỡ ba viên còn lại thành bột phấn, trộn với nhau, rồi rắc lên miệng vết thương trên người La Chinh.
Bột phấn từ đan dược có hiệu quả vô cùng thần kỳ, nó chỉ vừa mới rơi xuống miệng vết thương của La Chinh, thì thịt thối trên miệng vết thương đã tự động tách ra, đồng thời bắt đầu sinh ra thịt mới. Tốc độ thịt sinh trưởng rất nhanh, chỉ thoáng chốc vết thương đã khép miệng, thân thể bị một đám xương nhọn đâm lỗ chỗ của La Chinh đã lành lặn như lúc ban đầu.
Nhưng đây mới chỉ là mặt ngoài mà thôi, thương thế thực sự của La Chinh là ở bên trong cơ thể.
Sau đó Tiết Thái Bình giơ tay, bắt đầu rút kim châm mà Chu Phi Hàng ghim vào trong người La Chinh ra. Lúc này sự sống của La Chinh cơ bản đều là do kim châm bảo vệ, cho nên mỗi khi Tiết Thái Bình rút ra một kim, sức sống của La Chinh sẽ giảm đi một phần.
Nhưng khi Tiết Thái Bình rút một kim ra, trong tay hắn liền xuất hiện một luồng chân nguyên giống như máu tươi, vỗ mạnh về phía huyệt vị của La Chinh.
Vì thế sức sống của La Chinh, theo từng lần rút kim, từng nhịp vỗ, cứ xuống lại lên...
Chỉ chốc lát sau, đầu Tiết Thái Bình đã đầy mồ hôi.
Ba canh giờ sau...
Tiết Thái Bình đi ra khỏi phòng.
Chu Thiên Ngưng vội vã ân cần hỏi han: “Tiết thần y, La Chinh thế nào rồi?”
Tiết Thái Bình cười khà khà nói: “Cũng không phải vấn đề rối rắm khó xử lý gì, chỉ là bị thương nặng mà thôi, đã không có vấn đề gì rồi, nghỉ ngơi khoảng hai ngày là khôi phục!”
Thương thế của La Chinh chỉ đơn thuần là bị thương nặng, nếu lúc hắn đối phó yêu tướng có được một viên đan dược trị thương cực phẩm như Xích Vân Đan hay Cửu Chuyển Tái Tạo Đan, thì thậm chí không cần Tiết Thái Bình trị liệu, ăn luôn đan dược là có thể khỏi hẳn.
Nhưng thương thế của hắn đã để quá lâu, sức sống dần dần tiêu hao, nên lúc này mới phải dựa vào tài năng của Tiết Thái Bình để khôi phục lại.
La Chinh chỉ cảm thấy chính mình mơ một giấc mơ trống rỗng thật lâu.
Chờ đến khi hắn tỉnh dậy, khôi phục ý thức, mới phát hiện mình đang nằm trên giường.
Hắn vươn tay ra xoa xoa lồng ngực, lại phát hiện miệng vết thương đã sớm biến mất không còn dấu vết.
“Ta không bị gì? Những vết thương kia đều khỏi rồi sao?” La Chinh phát hiện mình không còn vấn đề gì thì liền ngồi dậy, lập tức nhảy xuống giường hoạt động thân thể một chút.
Đi qua đi lại mấy chục bước, đồng thời vận chuyển chân khí một chút, lúc này hắn mới xác định thân thể của mình đã hoàn toàn khôi phục.
Tuy La Chinh vừa mơ một giấc thật lâu, nhưng những chuyện đã xảy ra trước đó, hắn vẫn nhớ rõ ràng.
Lúc ấy một mình hắn đối đầu với sáu gã yêu tướng, lại toàn dùng cách đánh liều mạng, lợi dụng chân khí Thiên Ma đánh chết đám yêu tướng kia.
Mặc dù La Chinh có được thân thể linh khí, nhưng bị xương nhọn của yêu tướng đâm bị thương nặng thì cũng rất khó để khỏi hẳn.
Ngay lúc thể lực của La Chinh đã không thể chống đỡ được nữa, ý thức dần dần tiêu tan, hắn nhớ rõ trên bầu trời có vô số kiếm nhỏ màu bạc đánh xuống, đâm xuyên qua đám yêu tướng...
Bây giờ nhớ lại, hẳn là đệ tử nội môn tên Chu Thiên Ngưng kia đã được cứu.
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, một cô gái mặc váy màu tím nhạt đứng ở ngoài cửa, trên búi tóc nàng gài một cây trâm dài mảnh, dung mạo thanh tú mà không mất đi vẻ tuyệt mỹ, nhất thời, La Chinh nhìn đến ngây người.
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Nàng mỉm cười với La Chinh.
La Chinh chớp mắt một cái, nghe được tiếng của nàng, hắn mới dám xác định: “Ngươi là Chu Thiên Ngưng?”
Đều nói con gái giỏi biến hóa, lúc trước nàng mặc trang phục đen tuyền của đệ tử nội môn, hiện tại thay một bộ đồ khác lại khiến cả người nàng rực rỡ hẳn lên.
Chu Thiên Ngưng mỉm cười, thấp giọng nói: “Gọi ta Thiên Ngưng là được rồi!” Khi nói chuyện, vẻ mặt nàng có chút mất tự nhiên. Cho tới nay, nàng còn chưa bao giờ chủ động bảo một người con trai gọi tên mình thân mật như vậy.
“Thiên Ngưng.” La Chinh gật gật đầu, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
“Đây là nơi nào?” La Chinh nhìn ra ngoài cửa sổ, một vùng kiến trúc trắng xoá, hoàn cảnh chung quanh rõ ràng vô cùng xa lạ.
Chu Thiên Ngưng cười nói: “Ngươi đi theo ta!”
Hai người ra khỏi phòng, ở trên đường Chu Thiên Ngưng mới nói cho La Chinh: “Nơi này chính là thành Bạch Đế!”
“Thành Bạch Đế, đây chính là thành Bạch Đế do trăm vạn Đế Quân đóng giữ!” La Chinh nói xong quay đầu đánh giá chung quanh, tuy rằng trên sách có ghi lại: thành Bạch Đế, dùng Bạch Vân Nham xây lên, cả thành màu trắng tuyết, thủ vững vực Tu La....
La Chinh vốn chỉ ấn tượng đại khái về thành Bạch Đế, biết thành Bạch Đế được xây từ nham thạch Bạch Vân Nham, vô cùng đồ sộ to lớn.
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hiện tại chính mắt nhìn thấy khối kiến trúc trắng xoá kia thì vẫn tương đối rung động.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của La Chinh, Chu Thiên Ngưng che miệng cười thầm, sau đó nàng chủ động lôi kéo La Chinh đi dạo trên đường một vòng, đi tới đầu tường thành của thành Bạch Đế.
Thành Bạch Đế xây dựng trên một ngọn núi lớn, là trọng địa quân sự, toàn bộ thành vô cùng bằng phẳng, tường thành lợi dụng sự chênh lệch độ cao tự nhiên của núi để xây dựng, cho nên đứng trên tường thành cũng tương đương đứng trên đỉnh núi.
Giờ phút này, dõi mắt trông về phía xa, cảnh tượng thu vào trong mắt càng khiến La Chinh ngạc nhiên.
“Đây là chiến trường Tu La!” La Chinh nhẹ giọng mà nói.
Xa xa có một khe nứt màu đen, chia đôi thiên địa, dựng thẳng ở nơi đó một cách quỷ dị, xung quanh khe nứt không ngừng có tia chớp lượn lờ.
Nghe nói cái khe nứt này là do vị đại thần thông của Yêu tộc tạo ra, đánh thông hàng rào giữa hai không gian.
Đã từng có một thời gian, Nhân tộc gần như tàn sát hết sạch Yêu tộc nhảy ra từ khe nứt đó, một đường giết đến cuối khe, nhưng khi đối mặt với khe nứt không gian ấy thì Nhân tộc lại có chút bó tay chịu chết, không có cách nào.
Không ai biết, làm thế nào để vá lại khe nứt không gian đó.
Mà chỉ cần khe nứt không gian chưa được lấp lại, Yêu tộc sẽ vĩnh viễn là tai hoạ ngầm của nhân loại.
Mà cách thành Bạch Đế không xa có một mảnh đất rộng bao la, khắp nơi đều là màu đen tuyền, đó chính là nơi đám yêu binh, yêu tướng đang tụ tập!
Mỗi ngày Đế Quân trong thành Bạch Đế không ngừng chém giết cùng đám yêu binh yêu tướng đó, chống lại sự xâm lấn của Yêu tộc.
“Vẫn nói thành Bạch Đế phòng thủ kiên cố, chỉ cần là yêu tướng thì không có khả năng đi vào, nhưng vì sao trong rừng rậm Thương Khung lại xuất hiện yêu tướng?” La Chinh hỏi.
Chu Thiên Ngưng liền nói: “Ngươi xem, hai tháp Càn Khôn ở phía xa kia đã thất thủ rồi, những yêu tướng đó chính là thừa dịp hai tháp thất thủ mà lẩn vào bên trong rừng rậm...”
“Như vậy xem ra, thành Bạch Đế dường như đang gặp phiền toái?” La Chinh nhìn đám yêu binh yêu tướng không ngừng tụ tập mà hỏi.
Chu Thiên Ngưng gật gật đầu nói: “Đâu chỉ là phiền toái, Nhị bá ta nói, lần này Yêu tộc đã phái đi bốn gã Yêu Vương! Đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử Yêu tộc, có khả năng chúng nó muốn đánh một lần chiếm giữ luôn toàn bộ thành Bạch Đế!”
Nếu thành Bạch Đế thất thủ, con đường kế tiếp của Yêu tộc sẽ vô cùng bằng phẳng, đại quân Yêu tộc có thể san bằng hết mọi thứ dọc đường, trực tiếp xâm nhập Đế Đô Phần Thiên!
Nhìn bộ dáng vội vàng lo lắng của La Chinh, Chu Thiên Ngưng lại khẽ mỉm cười nói: “Ngươi hình như rất lo lắng?”
La Chinh chợt bật cười: “Ta có gì phải lo lắng? Trời sụp thì tất nhiên có người cao chống đỡ, Yêu Vương tất nhiên lợi hại, nhưng Nhân tộc Đông Vực chúng ta cũng không kém gì!”
Điều La Chinh nghĩ cũng không phải không có lý, lần này tuy Yêu tộc tập kết đại quân lớn chưa từng có, nhưng Đế Quốc Phần Thiên cũng phái không ít cường giả đến tọa trấn. Thành Bạch Đế đóng giữ nơi này nhiều năm như vậy, cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với nguy cơ lớn, mỗi lần đều có thể bình yên vượt qua, vậy lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
“Đúng rồi, chúng ta đã rời khỏi rừng rậm Thương Khung, vậy những đệ tử Thanh Vân Tông khác thì sao?” So với an nguy của thành Bạch Đế, La Chinh càng quan tâm an nguy của đệ tử Thanh Vân Tông hơn.
“Yên tâm, bởi vì trong rừng rậm Thương Khung xuất hiện yêu tướng nên thành Bạch Đế đã phái người đi đưa tất cả bọn họ về đây rồi. Để ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ.”
Chỉ chốc lát sau, Chu Thiên Ngưng đã đưa La Chinh đi tới chỗ ở được thu xếp tạm thời cho đệ tử Thanh Vân Tông. Đó là một tòa nhà rộng rãi trong quân doanh, sau khi La Chinh đi vào, đầu tiên liền thấy được đám người Lâm Canh, Hách Thế Các.
“La Chinh! Ngươi không sao chứ?” Lâm Canh nhìn thấy La Chinh, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Bọn họ đã biết La Chinh còn sống, nhưng hai ngày này La Chinh còn đang dưỡng thương, bọn họ cũng vô cùng quan tâm tình hình khôi phục của La Chinh.
La Chinh nhún vai cười nói: “Ngươi xem ta giống như là có việc gì sao?”
Lúc này, đám người Chúc Thiên Lai bên Thiên Nhất Phong cũng vây lại đây, hiển nhiên vô cùng quan tâm đến La Chinh.
Mọi người vây quanh La Chinh, hàn huyên vài câu, La Chinh đã biết trong lần thử luyện trảm yêu này, đệ tử Thanh Vân Tông tổn thất nghiêm trọng.
Dường như mỗi phong đều có thương vong, thảm nhất chính là Hắc Nham Phong, vì bảo vệ đệ tử Ngọc Nữ Phong rời đi nên mười đệ tử Hắc Nham Phong đều đã bỏ mạng. Ngoài ra, còn có đệ tử ba phong khác cũng chết toàn bộ dưới tay yêu tướng.
Lúc mọi người ở đây đang bàn luận, mấy đệ tử Thiên Nộ Phong cũng đi vào trong doanh.
Các đệ tử Thiên Nhất Phong, Tiểu Vũ Phong cùng với Ngọc Nữ Phong khi nhìn thấy đám người Thiên Nộ Phong thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Khi La Chinh đuổi giết yêu tướng, bọn họ đã từng phát sinh xung đột với Thiên Nộ Phong.
Lúc ấy đám người Thiên Nộ Phong tự biết không địch lại Thiên Nhất Phong nên mới yên ổn lại được.
Nhưng từ sau khi vào thành Bạch Đế, người dẫn đầu Thiên Nộ Phong là Gia Cát Diệp lại lập tức kiêu ngạo tận trời. Nghe nói ca ca ruột của Gia Cát Diệp chính là một thành viên của Đế Quân, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong thành Bạch Đế.
Giờ phút này, Gia Cát Diệp thấy được La Chinh, trên mặt lộ ra nụ cười tươi âm hiểm, đi thẳng về phía hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất