Chương 182: Mạc vũ
Trong Đông vực, võ giả chỉ cần bước vào Chiếu Thần Cảnh, thì dù không phải là bá chủ một phương, cũng chẳng mấy ai chịu nghe lệnh người khác?
Tựa như cái vị đại phú thương quận Quảng Hán kia có thể dùng tiền mời được mấy vị cao thủ Tiên Thiên về bảo vệ cho mình đã là cực kỳ khó, nếu muốn dùng tiền để mời cường giả Chiếu Thần Cảnh thì đúng là nằm mơ!
Nhưng Chương gia lại có thể làm được!
Trong Chương gia không chỉ có một vị Chiếu Thần Cảnh nghe lệnh.
Những cường giả Chiếu Thần Cảnh chịu ở lại Chương gia phụng sự, lúc mấu chốt ra tay giúp Chương gia làm việc, một mặt cũng là vì coi trọng tài nguyên và nhân mạch của Chương gia.
Nhưng quan trọng hơn là, từ khi những cường giả Chiếu Thần Cảnh đó còn chưa trưởng thành, Chương gia cũng đã không ngừng đầu tư cho họ rồi.
Đây cũng là lý do những cường giả Chiếu Thần Cảnh đó cam tâm tình nguyện ở lại Chương gia.
Mà Chương Vô Huyền chính là tam thiếu gia của Chương gia, dường như trời sinh đã vô cùng nhạy cảm với phương diện này.
Theo Chương Vô Huyền, nếu như sau này La Chinh đột phá, trở thành cường giả Chiếu Thần Cảnh, e rằng thực lực không dưới bất kì vị nào trong Chương gia hắn.
Cho nên Chương Vô Huyền muốn đầu tư.
Mà đây cũng không phải là đầu tư tiền tài, La Chinh cũng không thiếu tiền, thậm chí còn nhờ hắn đấu giá Thiên Diễn Tinh Hoa, trong quá trình đấu giá thậm chí Chương Vô Huyền hắn còn có thể kiếm tiền...
Cái Chương Vô Huyền đầu tư chính là tình cảm.
Hắn hiểu La Chinh là một người trọng tình cảm, tuy đôi khi hành sự khó tránh khỏi việc làm theo cảm tính, nhưng càng là người trọng tình cảm thì lại càng quan tâm bạn bè, huynh đệ xung quanh!
Đây cũng là lý do, Chương Vô Huyền không hề tính toán đến cái giá phải trả trước mắt mà chịu trợ giúp Mạc Xán.
Kể cả bỏ qua phần quan hệ này thì Chương Vô Huyền cũng đã coi mình là một phần trong nhóm này. Đối với bản thân hắn mà nói, trong lòng đã coi mấy người La Chinh là huynh đệ của mình từ lâu.
Đúng vào lúc này, lại có một nhóm cả trai lẫn gái đi đến.
Một gia đinh đang bận rộn ở bên cạnh vừa nhìn thấy đoàn người kia thì vội vàng vứt bỏ công việc trong tay, tiến lên phía trước cúi đầu khom lưng: “Vũ thiếu gia trở về rồi, mời ngồi bên này. Bên này đã sắp xếp xong xuôi chỗ ngồi của ngài và bạn bè rồi!”
Những gia đinh bên cạnh liền vội vàng đem ghế tới sắp xếp chỉnh tề, cái bàn cũng đã được dọn dẹp cẩn thận, trải lên trên một tầng thảm nhung, phía trên bày biện trái cây và đồ ăn vặt.
Vị đứng đầu là Vũ thiếu gia kia liền mời bạn bè hắn ngồi xuống.
La Chinh nhìn lướt qua, Vũ thiếu gia này thân mặc trường bào đen, bạn bè hắn đưa tới cũng là trường bào đen.
Mạc gia tuy suy sụp, nhưng nếu muốn giúp đệ tử nhà mình vào trong nội môn thì cũng không phải việc gì khó, như thế xem ra địa vị của Mạc Xán trong gia tộc quả thật là quá thấp...
Vị Vũ thiếu gia kia sau khi ngồi xuống thì nhìn quanh một vòng, ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Xán rồi lập tức lại liếc qua La Chinh, Chương Vô Huyền và Chu Hiển. Có vẻ như hắn để ý thấy mấy người mà Mạc Xán dẫn tới đều là đệ tử ngoại môn vì thân mặc trường bào trắng.
Đôi mày rậm của hắn lập tức nhướn lên, trên mặt liền hiện ra một điệu cười mỉa mai.
“Mạc Xán, hôm nay ngươi không ngoan ngoãn ở lại trên Tiểu Vũ Phong mà cũng tới đây sao?” Vũ thiếu gia cười ha hả, nói.
Mạc Xán chớp chớp mắt rồi đáp: “Trong tộc tụ hội, theo như quy củ ta phải trở về, Mạc Vũ, ngươi việc gì phải hỏi?”
“A!” Mạc Vũ lắc đầu: “Ta nghĩ ngươi dựa vào thực lực của mình mà tiến vào Thanh Vân Tông, còn có thể tạo ra chút danh tiếng, nhưng lần này trở về lại dẫn theo mấy tên hồ bằng cẩu hữu này?”
Từ trước đến nay, đệ tử nội môn Thanh Vân Tông luôn xem thường đệ tử ngoại môn.
Nếu như cùng là đệ tử ngoại môn thì còn có thể an ổn ở chung, nhưng đệ tử nội môn mà nhìn thấy đệ tử ngoại môn thì đến cả mắt còn chả buồn liếc.
Cả trai lẫn gái bên cạnh Mạc Vũ đều là người tới từ Bạch Lộ Phong.
Bạch Lộ Phong xếp thứ mười sáu trong Thanh Vân Tông, tuy không thuộc tốp đầu, nhưng cũng không thuộc tốp sau, thực lực ở mức trung bình.
Những đệ tử nội môn này nhìn thấy trên ngực La Chinh, Chương Vô Huyền có kí hiệu Tiểu Vũ Phong nên trên mặt đều tỏ vẻ khinh thường. Đã thuộc phong xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, lại còn là đệ tử ngoại môn, bọn họ nghĩ đám người La Chinh chỉ thuộc hạng tôm cá nhãi nhép trong Thanh Vân Tông mà thôi.
Làm nhục Mạc Xán thật ra cũng không sao, trước nay hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng làm nhục bạn bè hắn thì hắn không nhịn được: “Mạc Vũ, ăn nói chú ý một chút, bọn họ là bạn bè của ta, không phải hồ bằng cẩu hữu!”
“Ồ?” Mạc Vũ hứng thú nhìn Mạc Xán. Hắn muốn xem bộ dạng bị bức đến đường cùng của Mạc Xán thế nào: “Không phải hồ bằng cẩu hữu? Vậy ngươi nói xem, tại sao các ngươi lại bị phân đến Tiểu Vũ Phong, cái phong xếp thứ nhất từ dưới đếm lên? Trong Thanh Vân Tông, ngoại môn Tiểu Vũ Phong sợ là thực lực kém cỏi nhất rồi. Theo ta thấy, vào Tiểu Vũ Phong thì thà không đi còn hơn, dù sao chỗ đó cũng chỉ toàn bồi dưỡng loại cặn bã!”
“Mạc Vũ, rốt cuộc ngươi có ý gì?” Mạc Xán bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng quát.
Lúc này tiệc rượu còn chưa bắt đầu nhưng khách mời cũng đã đến được một nửa, nghe thấy Mạc Xán lớn tiếng gầm lên như vậy, mọi người cũng nhao nhao xoay đầu lại, những cô ả đào đang hát hí khúc trên sân khấu cũng dừng lại nhìn về phía bên này.
Mạc Vũ thu lại nét mặt vui vẻ, chậm rãi đứng lên. Trước đây Mạc Xán yếu đuối nên dễ bắt nạt, vậy mà hôm nay lại cực kì cứng rắn, Mạc Vũ thật không ngờ đấy. Nhưng rốt cuộc Mạc Xán có sức mạnh gì? Chẳng lẽ dựa vào mấy tên nhãi ranh bên cạnh hắn?
Từ lúc vừa mới vào, Mạc Vũ đã đánh giá qua một lần những người bạn bên cạnh Mạc Xán.
Ánh mắt đệ tử sĩ tộc đều rất bén nhạy.
Đầu tiên hắn nhìn La Chinh, Chương Vô Huyền và Chu Hiển, thấy trên người họ đều mặc trường bào trắng nên cũng đã xác định không có ai là đệ tử sĩ tộc, tất cả đều là đệ tử bình dân thông thường.
Ý nghĩ này đúng là không sai, nhưng thật ra lại cực kỳ sai, bởi vì Chương Vô Huyền đại diện cho Chương gia không thể tính là bình dân, không chỉ không thể xem như bình dân mà trên thực tế còn có năng lực lớn hơn rất nhiều so với sĩ tộc bình thường. Dù sao Chương gia cũng là gia tộc duy nhất có thể sánh vai cùng bảy đại sĩ tộc! Nếu có phải xét thứ hạng, Chương gia cũng chẳng thua bất kỳ gia tộc nào trong bảy đại sĩ tộc!
Đương nhiên, chuyện mặc trường bào trắng đúng là rất có tính lừa người, Mạc Vũ nhìn lầm Chương Vô Huyền cũng không phải là sai lầm quá lớn.
Vả lại, thực lực của mấy người bọn họ cũng không phải cao siêu gì. Chương Vô Huyền và Chu Hiển cũng mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên mà thôi, chỉ duy nhất La Chinh hiện là cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa mới chỉ là Tiên Thiên Nhất Trọng.
Bản thân Mạc Vũ là Tiên Thiên Tứ Trọng, đừng nói chi tới mấy vị huynh đệ bên cạnh hắn, cơ bản đều là cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng và Tiên Thiên Ngũ Trọng. Với thực lực của bọn họ đương nhiên chẳng coi mấy người bạn này của Mạc Xán ra gì, cho nên hắn mới dám dùng từ “hồ bằng cẩu hữu” để hình dung đám người La Chinh.
“Mạc Xán, có chí khí rồi hả? Giờ lại dám nói chuyện với ta như vậy?” Sắc mặt Mạc Vũ đen lại. Hôm nay cho dù trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng muốn giáo huấn thằng nhóc này một trận, để hắn ghi nhớ thật sâu.
Vẻ mặt Chương Vô Huyền và Chu Hiển vô cùng tức giận, bọn họ không ngờ đám người nhà của Mạc Xán lại không để ý tình cảm, vừa xuất hiện là làm mất mặt nhau như vậy.
Nhưng lúc này, mặt La Chinh vẫn không đổi sắc.
Hắn nhấc chiếc ấm Tử Sa(1) trên bàn, đổ nước trà xanh biếc trong đó ra hai tay, lập tức ở trên đó hiện lên một khối chân nguyên, dưới nhiệt lực của chân nguyên, nước trà nhanh chóng bị bốc hơi mất.
Sau đó La Chinh mới đứng lên, vỗ vỗ bả vai Mạc Xán cười nói: “Mạc Xán, người đang nói kia là gì của huynh?”
Mạc Xán nghiến răng nói: “Hắn là đường ca của ta!”
“Ồ! Đường ca đúng không?” La Chinh tươi cười nói với Mạc Vũ: “Nếu là đường ca của Mạc Xán, như vậy mọi người đều là bạn bè, nhưng ta cảm thấy giữa đường huynh đường đệ các ngươi không cần phải nói năng như vậy, đã là chỗ thân thích, nếu mất hòa khí sẽ không tốt!”
“Thân thích? Ha ha!” Mạc Vũ cười nói: “Hắn có tư cách gì làm người thân của ta? Mạc gia chúng ta có ai coi hắn là người thân?”
“Nếu Mạc Xán đã không có tư cách làm người thân của các ngươi, vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi.” La Chinh mỉm cười.
“Chuyện gì? Cái gì mà dễ giải quyết?” Mạc Vũ sững sờ, lời nói của La Chinh có chút quái lạ, hắn nghe không hiểu.
La Chinh cười âm trầm: “Vừa mới có người nói chúng ta là hồ bằng cẩu hữu, nếu là vì nể mặt Mạc Xán, chúng ta đều có thể nhịn, nhưng các ngươi đã không thân chẳng quen, chúng ta cũng không cần phải nhịn nữa!” La Chinh nói xong, từng sợi chân nguyên ngưng tụ lại trong bàn tay phải của hắn, cùng lúc đó, một luồng uy thế cực kì mạnh mẽ ác liệt phát tán ra từ trong cơ thể hắn, bao trùm hết cả đám người Mạc Vũ.
Trong luồng khí thế kia bao hàm cả sức mạnh linh hồn to lớn của La Chinh, đồng thời còn có cả sát ý sâu đậm!
Từ lúc theo Mạc Xán tiến vào Mạc phủ đến nay, đám La Chinh vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc này La Chinh cũng hiểu mình không cần nhịn nữa.
Hắn vốn không muốn ra tay ở đây, vì dù sao buổi tụ hội này của Mạc phủ, dường như là có việc vui gì đó.
Dù sao cũng là được Mạc Xán mời tới để tạo khí thế giúp cho hắn chứ không phải đến đánh nhau...
Nếu làm quá lên, Mạc Xán cũng chẳng đẹp mặt...
Cho nên La Chinh mới có thể cho Mạc Vũ một cơ hội, nếu hắn nhận Mạc Xán là người thân thì chuyện này còn có cái để nói, nhưng tên kia căn bản không nghĩ gì tới tình thân. Nếu hắn đã không nói chuyện tình thân, vậy Mạc Xán cũng không cần phải giữ lại mặt mũi cho Mạc phủ. Hôm nay dù có hủy hết mặt mũi của Mạc phủ đi thì cũng không có gì quá đáng.
Nhìn thấy La Chinh đột nhiên tỏa ra khí thế mạnh mẽ như vậy, mấy người bên phía Mạc Vũ sắc mặt cũng trầm xuống, nhao nhao đứng lên.
Tuy khí thế của La Chinh kinh người, nhưng dù sao đám người Mạc Vũ cũng chưa từng thấy thực lực thực sự của hắn. Họ cảm thấy La Chinh cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi, dù có lợi hại thì cũng lợi hại được đến đâu? Nếu như lúc này đánh nhau thật, mấy người bọn hắn đều là Tiên Thiên Tứ - Ngũ Trọng, sức chiến đấu giữa hai bên cách biệt quá lớn, chỉ cần nháy mắt là có thể giải quyết hết mấy tên đệ tử ngoại môn bên Mạc Xán.
Mắt thấy trận chiến này hết sức căng thẳng.
Các vị khách mới tới cũng vây xem, đại đa số thực lực đều bình thường nên nào dám tới khuyên can?
Đúng lúc này, năm sáu người từ cửa đi vào, họ đều là nữ đệ tử Thanh Vân Tông.
Khi ở trong tông môn, nữ đệ tử Thanh Vân Tông vẫn giữ nghiêm quy củ, mặc trường bào hai màu trắng - đen.
Chẳng qua trường bào của đệ tử Thanh Vân Tông đối với nữ đệ tử mà nói thì không đẹp cho lắm, cho nên chỉ cần có cơ hội rời khỏi Thanh Vân Tông, các nàng sẽ không thể chờ đợi được mà thay vào những bộ trang phục đẹp đẽ, tranh nhau khoe sắc. Ví như váy dài chấm đất vẽ hình chim bay lượn, áo thêu mây như ý, trâm cài hình hoa bằng vàng ròng...
Lần này là nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong đi vào, lúc này các nàng mặc trang phục lộng lẫy, cách trang điểm cũng rất xinh đẹp.
“Vân muội, muội đã trở về rồi?” Vốn bên này đang trong tình thế giương cung bạt kiếm, nhưng Mạc Vũ vừa nhìn thấy nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong tiến đến, con mắt lập tức bừng sáng: “Còn có Thiên Ngưng tiểu thư, đúng là khách quý!”
Giờ phút này, Mạc Vũ chẳng còn muốn gây chuyện với đám người Mạc Xán nữa. Hôm nay trở về, một mặt là vì gia tộc tụ hội, một mặt khác mới là mục đích thực sự của hắn, chính là muội muội Mạc Vân của hắn muốn dẫn mấy người bạn tốt của nàng về nhà chơi.
Mà trong đó có một vị khiến Mạc Vũ ngày nhớ đêm mong, Chu Thiên Ngưng!
(1)Tử Sa là một loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà. Ấm Tử Sa là một loại ấm trà nổi tiếng của Trung Quốc.