Bách Luyện Thành Thần

Chương 23: Ta không phục

Chương 23: Ta không phục
Khí thế bạo phát của La Chinh lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Ngay cả đám đông đệ tử sĩ tộc ở đằng kia cũng nhìn về phía bên này, trong lòng hoan hỉ xem trò vui.
- Ha ha, cái tên Vương Nhất Định này đúng thật ngày càng làm mấy việc nhàm chán. Vậy mà lại mang người đi nhằm vào một tên cỏ rác bên đường nho nhỏ này, không biết là thỏ nóng còn cắn người, chó gấp còn nhảy tường hay sao?
Một đệ tử sĩ tộc mặc áo phe phẩy một cây quạt màu ngọc bích, nhẹ giọng nói.
- Vậy thì sao? Dù sao đi nữa hắn cũng chẳng có đủ thực lực để vượt qua. Tên tiểu tử này chỉ mới là Luyện Tạng Cảnh mà thôi, muốn vượt qua cũng chẳng có cách nào a! Tuy nhiên, tên Vương Nhất Định này đúng là nhàm chán.
Một đệ tử sĩ tộc khác gật gật đầu theo.
Chỉ là, người hộ vệ bên cạnh đệ tử sĩ tộc này lại chắp tay nói:
- Hoắc công tử, lát nữa ngài tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, nhất định phải chú ý đến người này.
- Hử? Sao ngươi lại nói vậy?
Người đệ tử sĩ tộc họ Hoắc kia hiển nhiên biết người hộ vệ bên cạnh hắn chắc chắn sẽ không nói năng lung tung. Người hộ vệ này là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh, hơn nữa còn từ Tu La Chiến Trường trở về, giác quan rất nhạy bén.
Người hộ vệ kia nói tiếp:
- Thuộc hạ cũng chẳng biết tại sao, mặc dù thực lực người này chỉ là Luyện Tạng Cảnh, nhưng lại khiến thần cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Có thể làm cho hậu vệ của hắn đánh giá như vậy, Hoắc công tử nhíu mày, có chút hứng thứ nói:
- Nói như vậy, lần này Vương Nhất Định sợ là sẽ gặp phải chút phiền phức nho nhỏ rồi.
Giữa những đệ tử sĩ tộc, cũng không hẳn là hoàn toàn gắn kết. Thậm chí giữa vài người còn có mâu thuẫn lớn với nhau. Cho nên, vị Hoắc công tử này cũng không đi nhắc nhở cho Vương Nhất Định kia. Tất nhiên, ngay cả khi hộ vệ bên cạnh hắn đánh giá rất cao tên tiểu tử kia, hắn vẫn nghĩ rằng đối với Vương Nhất Định, đó chỉ là một rắc rối nho nhỏ mà thôi.
Chỉ có sĩ tộc mới biết rõ, Vương Nhất Định có bao nhiêu phân lượng.
Đối mặt với lời nói như tát vào mặt của La Chinh, mặt mũi La Phái Nhiên và một vài đệ tử sĩ tộc đều có chút khó coi.
Miếng ngọc bội hình hồ điệp lật qua lật lại giữa các ngón tay, Vương Nhất Định vẫn như cũ phong vân khinh đạm, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sát ý:
- Kỳ thật, cái chết đối với ngươi đã là loại giải thoát thoải mái nhất rồi. Ta có rất nhiều cách để cho ngươi sống không bằng chết. Liệu ngươi có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?
- Ta không cần! Số mệnh của La Chinh ta tuy thấp kém, nhưng lại không dễ dàng chết như vậy!
La Chinh nghiêm nghị cười nói.
- Thất ca, nói nhảm cùng tên tiểu tử này làm gì? Trực tiếp làm thịt hắn là được rồi!
Một thanh niên có thân hình cao lớn đứng ở phía sau Vương Nhất Định lao ra, hắn không nhịn được nữa rồi, xoay nắm đấm hướng về phía đầu của La Chinh đánh tới.
Lực lực của người thanh niên này cũng không tệ, là Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong!
Hơn nữa, ở phía trên hai nắm đấm còn có phù văn rậm rạp như ẩn như hiện đang lưu động, hẳn người này tu luyện một loại quyền pháp cực kỳ lợi hại.
Đối mặt với uy thế của một quyền này, La Chinh cũng không lựa chọn tránh né, lại muốn ngạnh kháng cứng đối cứng!
Mọi người ở đây nhìn thấy một màn như vậy thì đều lắc đầu, thầm nghĩ rằng, La Chinh này đúng là có ba phần cốt khí, nhưng chỉ là miệng lưỡi lợi hại mà thôi. Lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh, đối đầu với Luyện Tủy Cảnh, người ta còn là đệ tử sĩ tộc, công pháp tu luyện hiển nhiên lợi hại hơn nhiều. Cứ như vậy cứng ngạnh kháng chống lại, chỉ sợ một quyền này có thể đánh nát cánh tay của La Chinh mất thôi.
Cách đó không xa, Mạc Xán cũng há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Mạc Xán biết rằng thực lực của La Chinh tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Ngày hôm qua, Mạc Xán cũng không thể nhìn thấy một màn cuối cùng kia. Cho nên hắn nghĩ rằng, cho dù La Chinh không đơn giản, nhưng suy cho cùng, cũng không thể đối chiến cùng với Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong được. Lần này sợ rằng La Chinh phải chịu thua thiệt rồi
Tuy nhiên, điều mà mọi người suy đoán lại không hề xảy ra.
Hai quyền đụng mạnh vào nhau, âm thanh trầm đục nhất thời vang lên.
La Chinh đứng tại chỗ, hai chân vững vàng như được đóng ở trên mặt đất, thân hình không có chút sứt mẻ nào. Dòng nước ấm hiện ra, lưu chuyển trong cơ thể, hóa giải lực lượng mà đối phương đánh vào.
Mà người thanh niên cao lớn kia lại từ từ thối lui về phía sau, thiếu chút nữa còn té lăn trên mặt đất. Bàn tay theo động tác nhún tay đưa sang một bên, dường như đã bị thương, khuôn mặt cũng ửng đỏ cả lên.
Đại đa số mọi người đều không nghĩ rằng sẽ có kết quả này, đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Đồng thời bọn họ cũng nhìn vào ánh mắt của La Chinh, tất cả đều mang theo một vẻ kính nể. Lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh chính diện đối chiến với Luyện Tủy Cảnh, điều này không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Đặc biệt là với hơn một nghìn người không phải là đệ tử sĩ tộc ở đây, nhìn thấy La Chinh dạy dỗ đám đệ tử sĩ tộc kia, trong nội tâm liền có một loại thống khoái không thể nói bằng lời.
Đám người bên cạnh Vương Nhất Định cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, đều đồng loạt hét lên rồi sau đó vây La Chinh lại, muốn đồng loạt tấn công.
La Chinh hơi hơi híp mắt lại. Nếu như đối phương cùng nhau tiến lên, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi. Nếu chết, vậy cũng phải kéo bọn hắn cùng chết theo!
Nhưng vào lúc này, lại có người quát lên chói tai:
- Các ngươi làm gì vậy? Hôm nay là ngày các ngươi tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, không phải là để cho các ngươi đến đây gây lộn!
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ở phía chân trời có hơn ba mươi chiếc Phi Thiên Liễn đang bay đến. Mà người vừa quát lên, đó là người đang đứng ở đằng trước của chiếc Phi Thi Liễn bay trước nhất, cả người mặc một thân áo vải, đây chính là người giám thị phụ trách Huyết Sắc Thí Luyện lần này, Trọng Minh đạo sư.
Trọng Minh nhảy xuống từ Phi Thiên Liễn, thi triển Lôi Đình bộ pháp đi tới chỗ La Chinh, rồi lớn tiếng chất vấn:
- Vừa rồi ai mới ẩu đả ở đây?
- Thưa đạo sư, chính là hắn!
La Phái Nhiên liền đứng ra chỉ vào mặt La Chinh nói.
- Một cây làm chẳng nên non, người khác là ai?
Trọng Minh lại hỏi.
- Là ta.
Tên đệ tử của Vương gia có thân hình cao lớn thẳng thắn thừa nhận.
Trọng Minh gật gật đầu, nói:
Rất tốt, cả hai đều bị hủy bỏ tư cách tham gia Huyết Sắc Thí Luyện!
Vào lúc này, sắc mặt La Chinh liền nhăn lại, trông cực kì khó coi. Nếu chỉ bởi vì việc này mà bị hủy tư cách tham gia, vậy hắn cũng quá oan uổng đi.
- Đạo sư, vừa rồi bọn hắn mới là người gây chuyện trước, là ta bị ép phải hoàn thủ. Tại sao lại hủy bỏ tư cách dự thi của ta?
- Dám gây rối ở đây, có muốn bị đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông hay không!
Trọng Minh căn bản không thèm nghe La Chinh giải thích.
Tên đệ tử của Vương gia kia lại nói:
- Đạo sư, ta đã là nội môn đệ tử của Thanh Vân Tông rồi, cũng không có tham gia Huyết Sắc Thí Luyện lần này.
- Nội môn đệ tử sao?
Trọng Minh hỏi.
- Đúng vậy.
- Thuộc ngọn sơn phong nào?
- Thưa đạo sư, ta là đệ tử Thiên Nhất Phong.
Tên đệ tử Vương gia đáp.
- Ừm, các đạo sư từ Thiên Nhất Phong ngươi cũng sẽ đến đây. Ngươi đã là nội môn đệ tử, vậy thì khấu trừ một trăm điểm tích lũy để trừng phạt!
Trọng Minh nhanh chóng ra phán quyết.
Nghe được cái trừng phạt mà Trọng Minh nói, đầu lĩnh của đám đệ tử Vương gia, Vương Nhất Định liền tươi cười. Một trăm điểm tích lũy, đối với đệ tử bình thường, đúng thật là một con số khổng lồ. Nhưng đối với đám đệ tử có quyền thế như bọn hắn, thì cũng chẳng đáng là bao.
Dùng một trăm điểm tích lũy lại có thể đuổi tên La Chinh kia ra, đây cũng là những gì mà bọn hắn mong muốn nhìn thấy.
Hơn một nghìn đệ tử tham gia Thử Luyện thì lại ảm đạm thất sắc. Cái trừng phạt này thật sự là không đến nơi đến chốn, rất hời hợt. Hiển nhiên Trọng Minh này thiên vị cho những tên sĩ tộc kia.
Ngay lúc này, đạo sư của ba mươi ba ngọn sơn phong cũng đã đi trên Phi Thiên Liễn bay đến đây.
Ngày hôm nay, sau khi đám đệ tử vượt qua Huyết Sắc Thí Luyện, trong Thanh Vân Tông, các vị đạo sư của ba mươi ba ngọn sơn phong sẽ căn cứ theo thành tích cao thấp, biểu hiện tốt xấu, sau đó thu nhận vào sơn phong của mình.
Vì muốn sơn phong của mình có tiềm năng phát triển tốt, tất cả các đạo sư hiển nhiên đều muốn lựa chọn đệ tử ưu tú nhất về phía mình.
Giờ phút này, La Chinh cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Vị giám thị này rõ ràng thiên vị. Vì vậy hắn dựa vào lí lẽ, lên tiếng biện luận:
- Đạo sư, vừa mới xác thực là không phải ta động thủ trước. Ở đây có nhiều người như vậy, ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng. Ngươi xử phạt ta như vậy, không phải quá bất công sao!
- Bất công? Vậy ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có động thủ không?
Mặt Trọng Minh không đổi sắc, hỏi.
- Có!
La Chinh ăn ngay nói thật.
- Vậy là được rồi! Không cần nhiều lời, giao Đệ Tử Danh Bài ra đây! Rồi cút khỏi Thanh Vân Tông!
Trọng Minh vung tay lên, ngả ra trước mặt La Chinh.
La Chinh liền lùi về sau hai bước, rồi nghiêm mặt nói:
- Đạo sư, ngươi xử phạt như vậy, thật là bất công quá mức! Đừng nói là ta không phục, một nghìn đệ tử tham gia Thử Luyện ở nơi đây chỉ sợ cũng chẳng có ai phục!
Trọng Minh không ngờ một tên đệ tử, thậm chí còn chưa phải là đệ tử chính thức, mà lại dám nhiều lời với hắn như vậy, còn dám nghi vấn hắn. Trọng Minh đạo sư liền nổi giận quát lớn:
- Lớn mật!
Hắn giơ tay lên, hướng về phía La Chinh muốn tát một cái.
Một tát này của Trọng Minh không hề vận chuyển bất kỳ một công pháp nào, nhưng hắn đã sớm bước vào Tiên Thiên Bí Cảnh, sức mạnh của bản thân hắn cũng đã hơn xa người thường.
Đối mặt với một tát này, La Chinh cũng phải biến sắc. Mặc dù thân thể của hắn có thể so với Huyền Khí, có thể hóa giải được phần lớn lực đạo đánh vào. Nhưng dù vậy thân thể của hắn cũng không phải là kim cương bất hoại. Lực lượng từ một tát này đã vượt qua khỏi ngưỡng giới hạn mà hắn có thể chịu đựng. Nếu trúng phải một tát này, không chết thì cũng trọng thương.
Nhưng vào đúng lúc này, có một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Trọng Minh, ngươi muốn làm gì?
La Chinh và Trọng Minh đều nghe được giọng nói này, cả hai đều nhìn qua, liền thấy một nữ tử tuyệt mĩ mặc y phục mày lục bích đứng cách đó không xa.
La Chinh nhớ rõ người này. Ngày hôm qua, sau khi thông qua Thử Luyện, hắn đã từng thấy qua nàng.
Khi Trọng Minh thấy nàng, khuôn mặt tức giận trông giống như sư tử kia lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, tận lực dùng khẩu khí bình thản nói:
- Không có gì, chỉ là giáo huấn một tên đệ tử không tuân theo quy củ mà thôi.
Trọng Minh biết rõ nữ tử mặc y phục màu lục bích trước mắt này phiền phức đến mức nào. Dù có đánh hắn chết, hắn cũng không muốn bị nữ nhân này nắm lấy vấn đề của mình. Hắn liền suy nghĩ lại, vừa muốn đem việc này hời hợt bỏ qua.
Thật ra chuyện vừa mới xảy ra, Tô đạo sư đã nhìn thấy rất rõ ràng. Nếu người mà Trọng Minh đánh là một đệ tử nào đó khác, thì nàng cũng chẳng tính làm gì. Cho dù nàng có cực kỳ tràn trề sức lực đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng chạy đi khắp nơi, quản chuyện người khác.
Thế nhưng, Trọng Minh lại hết lần này đến lần khác nhắm vào La Chinh.
La Chinh này đã sớm bị Tô đạo sư đặt trước. Nàng cho rằng La Chinh chính là con hắc mã lớn nhất trong năm nay. Làm sao có thể cứ như vậy bị Trọng Minh đuổi khỏi Thanh Vân Tông được? Tô đạo sư tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
- Không tuân thủ quy củ? Đến tột cùng là hắn không tuân thủ quy củ gì?
Tô đạo sư lại hỏi.
- Ở nơi này cùng người khác ẩu đả, điều này đã xúc phạm môn quy của Thanh Vân Tông.
Giọng nói của Trọng Minh lại thấp hơn hai phần, hiện tại hắn đã hiểu, Tô đạo sư hẳn là đến đây gây chuyện.
- Ta không ẩu đả cùng người khác. Bọn hắn động thủ trước, là ta bị ép phải hoàn thủ!
La Chinh nắm lấy cơ hội này, liền lên tiếng biện bạch.
Trọng Minh biến sắc, lại muốn động thủ với La Chinh. Nhưng giọng nói của Tô đạo sư lại lạnh lùng vang lên sau Trọng Minh:
- Trọng Minh, với tư cách đạo sư giám thị, hẳn ngươi phải luận rõ thị phi, đúng sai chứ? Tại sao ngay cả quyền tranh luyện của đệ tử này ngươi cũng không cho? Chẳng lẽ trong nội tâm của ngươi có ma hay sao?
Nghe được giọng nói lạnh lùng của Tô đạo sư, Trọng Minh lập tức thầm kêu "hỏng rồi". Cô nãi nãi này đã tức giận. Hắn hiểu rằng vấn đề ngày hôm nay hắn không thể lấy tay che được nữa rồi, chỉ có thể cười nói:
- Tô đạo sư, đúng là trong nội tâm của ta có quỷ, nhưng mà đây chỉ là việc rất nhỏ…
- Việc rất nhỏ sao? Vậy để hắn nói cho rõ ràng đi! Tên kia, ngươi có thể cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Tô đạo sư hỏi.
- Là bọn hắn!
La Chinh chỉ tay vào đám người Vương Nhất Định, La Phái Nhiên nói:
- Là bọn hắn đến đây khiêu khích ta. Sau đó một trong số chúng liền xông ra đánh ta. Ta bị ép phải hoàn thủ mà thôi!
Trọng Minh lại cười lạnh nói:
- Tiểu tử, đây là lời nói của chính ngươi mà thôi. Liệu có ai ở đây có thể chứng minh cho ngươi hay sao?
Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh. Vương Nhất Định cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, mà tên La Phái Nhiên kia thì lại nở nụ cười đắc ý. Đám đệ tử sĩ tộc đương nhiên sẽ không vì vạch trần chuyện này mà đi đắc tội với Vương Nhất Định. Còn đám đệ tử bình thường kia, liệu có ai dám đứng ra chứng minh đây?
Đúng như bọn hắn nghĩ, sự tình này phát sinh trước ánh mắt của biết bao nhiêu người. Hơn một nghìn tên đệ tử tham gia Thử Luyện kia vừa rồi trong lòng mới có chút căm phẫn, giờ đây lại không có ai dám đứng ra nói gì.
Giờ nếu như đứng ra, chẳng khác gì đắc tội với Vương Nhất Định, đám đệ tử bình thường như bọn họ liệu có ai dám thò đầu ra? Ngại mạng mình quá dài hay sao?
- Ta có thể chứng minh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất