Chương 141: Sát Quỷ Đoạt Bảo
Lâm Hiên bất động thanh sắc nấp sau tảng đại thạch. Hắn chưa vội rời đi, thầm nghĩ nếu cơ duyên xảo hợp không chừng hôm nay sẽ có thu hoạch gì chăng.
Đối với Liễm Khí Thuật của bản thân, Lâm Hiên có vài phần tâm đắc, cho dù cách đám tu sĩ kia không xa nhưng không lo lắng bại lộ.
Những tu sĩ kia không thuộc cùng một môn phái mà chia ra ba nhóm nhỏ, sau khi độn quang tới đây quay sang nhìn nhau. Mấy vị đầu lĩnh liền tập trung ở trên sơn đỉnh.
Hai nam một nữ có tu vị là cao nhất đều là cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ.
Lâm Hiên đưa mắt liếc qua nữ tu một lát.
Nữ tử này dù dung nhan khá tú lệ nhưng chưa phải là đại mỹ nữ khiến người khó quên, điều làm Lâm Hiên cảm thấy bất ngờ chính là nàng là một vị quỷ đạo tu sĩ. Với lại công pháp tu luyện chắc chắn có thể bảo trì dung nhan, Trừ ít người như hắn thì đa số niên kỷ của Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả ít nhất cũng phải trên trăm năm, nhưng nữ tử này nhìn qua lại thanh xuân tịnh lệ chỉ vào khoảng hai mươi.
Hai người kia một người thân hình cao lớn rắn rỏi, tóc tai bù xù nhưng toàn thân tràn đầy vẻ phóng khoáng.
Cuối cùng là một lão niên tướng mạo hết sức bình thường, toàn thân vận trường bào đỏ rực khiến lão dễ khiến sự chú ý nhất nơi đây.
Ba người sau khi cùng tề tựa cùng một chỗ khẽ gật đầu thi lễ cùng nhau.
"Ninh tiên tử, tin tức này là sự thực chăng, nửa canh giờ sau đạo xe của ác quỷ sẽ đi qua nơi này?"
Nữ tử nhướng mày như không vừa lòng nhìn thoáng qua tu sĩ cao lớn: "Lời này của Chu huynh có nghĩa gì. Nếu không tin vào tình báo của tiểu nữ vẫn có thể rời đi bây giờ."
Nữ tử này không hổ là quỷ tu, ngôn ngữ tuy cương cường nhưng thân thể mềm mại lại tỏa ra hàn khí kinh nhân.
Vẻ mặt tu sĩ cao lớn như bị đình trệ, lập tức lộ ra nét cười khổ. Dường như hắn vốn hiểu rõ tính tình nữ tử này nên không tranh luận thêm nữa cùng nàng.
"Được rồi Ninh tiên tử, Chu lão đệ. Hai vị nên nhịn nhau vài câu, không nên tổn thương hòa khí. Lần này đoạt bảo chúng ta phải liên thủ hợp tác mới được." Hồng bào lão giả ở một bên dàn xếp: "Hai vị tới đây chúng ta thương lượng cho thật tốt."
Nói tới đây năm ngón tay lão chợt xòe phát ra một tầng cách âm hộ tráo. Đúng là gừng càng già càng cay. Người này làm việc cẩn thận trơn tru không lưu chút sơ hở nào.
Lâm Hiên cảm thấy có chút kinh ngạc. Đối phương làm như vậy là gây khó khăn không nhỏ cho hắn. Mặc dù hắn có thể phát ra thần thức cường đại để nghe lén nhưng như thế có thể rút dây động rừng. Chuyện mạo hiểm như vậy Lâm Hiên tự nhiên sẽ không thử.
Lâm Hiên vuốt cằm rồi lâm vào trầm tư, từ đôi câu vài lời của đám tu sĩ hắn đã nắm được một số tin tức hữu ích.
Hắn du ngoạn ở khu vực bị chiếm giữ này đã hơn nửa tuần trăng. Đối với tình thế nơi đây cũng hiểu rõ một chút.
Xem ra những tu sĩ này là muốn sát quỷ cướp bảo.
Âm hồn chiếm lĩnh khu vực này, ra sức phá hủy các linh mạch và tài nguyên khác. Là do đối với bọn chúng, tài nguyên của tu tiên giả gần như là không có công dụng gì.
Nhưng điều gì cũng có ngoại lệ, mặc dù hệ thống tu luyện hai bên tuy khác biệt nhưng vẫn có số ít chỗ tương thông. Hiện tại số âm hồn có thể tiến cấp quỷ vương ngày càng tăng nhiều, nên một số thảo dược trân quý đối với Âm hồn cũng có công dụng.
Ngoài ra còn có tài liệu luyện khí, Âm hồn cũng cần có pháp bảo.
Như vậy Âm hồn tự nhiên sẽ không khách khí, ở các linh mạch bảo địa không kiêng nể thu vào những thứ hữu ích, toàn bộ vận chuyển về đại bản doanh.
Đương nhiên những tài nguyên địa bảo này ở trong mắt tu sĩ càng là giá trị nghìn vàng.
Cổ ngữ có câu người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong. Các tu sĩ nhân tộc bắt đầu thám thính những con đường mà âm hồn hay vận chuyển qua, dần nghĩ biện pháp đánh cướp những bảo vật này.
Nghe nói đã có một nhóm tu sĩ cướp đoạt thành công, chỉ sau một đêm thu được gia tài giá trị ngang ngửa một môn phái trung đẳng, tinh thạch vốn không cách nào đếm hết.
Những tu sĩ khác tự nhiên là thèm tới đỏ mắt ào ào tới đây. Trong khoảng thời gian ngắn khu vực bị âm hồn chiếm cứ liên tục bất ổn. Các âm hồn bị tu sĩ phục kích tới hoảng loạn. Nhưng đây không phải là các tu sĩ đánh đuổi địch nhân ra khỏi U châu mà là cướp đoạt tài liệu tu tiên tư lợi cho bản thân, không thể không nói rằng đây là một sự trào phúng khá lớn.
Sau vài lượt bị tu sĩ tập kích bất ngờ, đám âm hồn tự nhiên sẽ có sự đối phó. Thứ nhất tăng cường lực lượng hộ vệ vận bảo, phái ra các quỷ vương hộ tống khiến tu sĩ có ý tham lam cũng phải cân nhắc lợi hại.
Thứ hai là dụng kế sách tương đối thâm độc dụ rắn ra khỏi hang, nghe nói là của Hạo Thiên Quỷ Đế. Trong tứ đại quỷ đế, Hạo Thiên tiến giai muộn nhất nhưng tu vị không hề dưới ba lão quái vật kia. Với lại tâm cơ thâm trầm, mơ hồ đã có dấu hiệu trở thành lãnh tụ của đám âm hồn.
Thực ra mưu kế này rất đơn giản, các tu sĩ đã thèm bảo vật tới đỏ mắt vậy sẽ lấy nó làm mồi dụ, đám âm hồn không ngừng phát ra các tin tức giả.
Các tu sĩ tập kích vài đạo xe vận bảo đâu biết lại rơi vào cạm bẫy. Không thu hoạch được gì mà ngược lại thương vong nặng nề.
Chuyện này tạo thành chấn động cực lớn trong các tu sĩ. Đó cũng là nguyên nhân vì sao tu sĩ cao lớn họ Chu muốn truy hỏi tin tức cho chắc chắn.
Tuy nhiên quỷ đạo nữ tu kia dường như mười phần nắm chắc điều này.
Ba người thương lượng chừng một tuần trà, hồng bào lão giả triệt hồi vòng bảo hộ nói: "Đã như vậy ba người chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành sự."
"Được rồi." Hai người kia gật đầu không có dị nghị gì. Sau đó mỗi người về tới nhóm của mình.
Bọn họ dặn dò các tu sĩ khác tản ra. Mỗi người tìm địa hình ẩn nấp có lợi thu liễm khí tức.
Chỉ thấy đại hán cao lớn bay lên trên không trung, hai tay đã xuất hiện vài cái trận kỳ.
Nhìn bộ dạng của hắn là muốn bày ra cấm chế ở nơi này.
Lâm Hiên thầm gật đầu, những người này chuẩn bị cũng khá kỹ càng chu đáo.
.
"Ông!"
Vài đạo hào quang rực rỡ bắn ra từ trong tay của tu sĩ cao lớn. Chưa chạm tới mặt đất đã chớp động linh quang. Rồi không bao lâu nơi này yên tĩnh trở lại, trận pháp này xem ra có vài phần bất phàm.
Sau khi làm ổn thỏa, tu sĩ cao lớn nhìn trận bàn trong tay thì trên mặt lộ vẻ hài lòng. Rồi hắn hóa thành một đạo kinh hồng, biến mất ở phía sau một khối nham thạch, cẩn thận ẩn nấp ở đấy.
Lâm Hiên trốn tại một nơi bí mật gần đó, tất cả sự tình đều thu hết vào trong mắt, trong lòng cũng đang có toan tính riêng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời ngày càng mờ tối nhưng tung tích âm hồn vẫn chưa thấy . Đừng nói là tu sĩ họ Chu vẻ mặt sốt ruột mà hồng bào lão giả cũng kích động hỏi.
"Ninh tiên tử, ngươi xem đó...Phải chăng tình báo có lầm lẫn?"
Giọng nói của lão mang một chút nể sợ. Cũng khó trách được, tuy là cùng cảnh giới nhưng thần thông của quỷ đạo tu sĩ vốn vượt xa các tu sĩ khác.
Nữ tu không trả lời nhưng trên khuôn mặt thanh tú ẩn hiện vẻ lo lắng.
Những tu sĩ khác trong lòng càng thấp thỏm nhưng chữ "lợi" đã vào đầu nên chưa có ai muốn bỏ đi.
Lâm Hiên cũng nhíu mày. Đột nhiên rất nhanh hắn cảm ứng được điều gì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phía đông.
Lâm Hiên là Ngưng Đan trung kỳ tu tiên giả nhưng thần thức của hắn vốn cường đại trên tu sĩ cùng cảnh giới. Thậm chí có thể so với cao thủ đại viên mãn, chỉ là không thể sánh được với Nguyên Anh kỳ lão quái.
Cách nơi đây hơn mười dặm đang có một đội âm hồn đang bay về hướng này.
Tình báo của nữ tu cũng không có lầm nhưng rốt cuộc mang đến là bảo bối hay là cạm bẫy vẫn còn chưa biết.
Lâm Hiên nấp ở đây tính nhân cơ hội nước đục béo cò. Với thần thông của hắn dù ác quỷ có âm mưu gì thì vẫn có thể ung dung thoát thân.
Lại sau một lát những tu sĩ đang ẩn nấp cũng cảm ứng được. Lúc này không khí xôn xao, hưng phấn cùng căng thẳng tràn ngập khắp trận.
"Các ngươi hoảng sợ cái gì, tất cả đều bình tĩnh cho ta. Ẩn thân cho tốt lát nữa nghe hiệu lệnh của ta mà hành sự." Tu sĩ họ Chu quay đầu lại quát mắng một câu.
Các tu sĩ lúc này mới im lặng trở lại.
Lại qua khoảng một khắc, mấy đạo hào quang cực lớn rực rỡ xuất hiện ở trước mắt các tu sĩ. Trong đó bắt mắt nhất là một chiếc Phi xa bao bọc ở hào quang đen thẫm chạy như bay. Xe này dài rộng đều hơn trượng do một con quỷ thú cổ quái kéo, phía trên có lẽ chở là bảo vật.
Dĩ nhiên bên cạnh có mấy chục tên âm hồn hộ vệ. Bọn này tướng mạo khủng khiếp vô cùng.
"Trong này chỉ có ba tên quỷ vương. Tình báo cũng không sai. Ninh tiên tử, bây giờ chúng ta nên động thủ chưa?" Thanh âm hồng bào lão giả hiện vẻ hưng phấn.
"Triệu huynh không nên gấp gáp. Chờ cho bọn hắn tiến vào pháp trận phục kích do Chu mỗ bố trí đã." Tu sĩ cao lớn họ Chu vội vàng truyền âm nhắc nhở.
"Là lão phu lỗ mãng." Hồng bào lão giả có một chút ngượng ngùng sờ đầu.
Từ đầu tới giờ nữ tử quỷ đạo được gọi là Ninh tiên tử không có mở miệng. Tuy nhiên hai tròng mắt nàng sáng ngời lóe lên ánh hưng phấn.
Thời gian trôi qua thật chậm. Đám âm hồn đã đi tới trên sơn đỉnh. Tu sĩ cao lớn trong miệng khẽ lẩm bẩm, đem trận bàn trong tay chỉ vào pháp trận.
Ngay lập tức một trận linh khí cuồn cuộn nổ ra bao phủ phạm vi vài dặm. Lúc này âm vụ bị xua tan, sau đó một chùm sáng dị lạ phía trên bầu trời mở ra giáng xuống hàng trăm hỏa cầu gào thét hướng về Đám âm hồn.
"Động thủ!"
Thấy trận pháp của tu sĩ cao lớn đã khởi động, nữ tu quỷ đạo xông ra đầu tiên, tay phóng ra một pháp bảo là một chiếc Ngọc Trâm bắn qua một quỷ vương gần nhất.
Các tu sĩ khác tự nhiên không nhàn rỗi. Chỉ thấy Linh khí Pháp bảo ào ào tế xuất ra, còn có người ném ra mấy cái lục phù.
Sự tình đột nhiên phát sinh khiến đám âm hồn trở tay không kịp. Trong khoảnh khắc đã có một số Lệ quỷ ngã xuống. Còn lại một số tu vị cao hơn cũng rơi vào thế hạ phong.
Bên này nhóm tu sĩ thấy phục kích hiệu quả, từng người sĩ khí tăng mạnh tấn công càng thêm điên cuồng.
Lúc này Ninh tiên tử, tu sĩ cao lớn và hồng bào lão giả chia ra mỗi người đấu với một tên quỷ vương. Trừ ba người này nhân tộc còn có bốn vị Ngưng Đan sơ kỳ tu tiên giả.
Mặc dù trong mắt Lâm Hiên thì thần thông những người này cũng bình thường nhưng đối phó với vài tên ác quỷ Trúc Cơ Kỳ thì thanh thế như chẻ tre.
Tình hình chiến sự đang lệch về một bên tu sĩ.
Thêm có trận pháp phụ trợ, Lâm Hiên phỏng đoán bên quỷ hồn có thể kiên trì đấu lại nửa canh giờ đã là kỳ tích.
Sau một lát ba tên quỷ vương đột nhiên như trúng thương rống lên, sau đó bọn hắn mạnh ai nấy chạy trối chết.
Tình huống này khiến các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ không thể tin.
Chân mày Lâm Hiên cũng nhướng lên, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.
Vốn khác với nhân tộc, những âm hồn quỷ ảnh này vốn là hung hãn không sợ chết. Gặp tình thế bất lợi chưa bao giờ lâm trận bỏ chạy như thế này.
Thà làm ngọc nát còn hơn là ngói lành, đó là điểm khó ứng phó nhất của âm hồn. Cho dù đối mặt Nguyên Anh kỳ tu sĩ đám âm hồn khi cần cũng dám tự bạo đối phó lại.
Sự tình phen này quả thực có chút kỳ lạ!
"Tiên tử, ngươi xem..."
Vẻ mặt quỷ đạo nữ tu cũng đang ngạc nhiên, nàng nghi ngờ chẳng lẽ đây thật là cạm bẫy. Lại liếc mắt luyến tiếc bảo vật trên xe, bây giờ dù thế nào cũng không nỡ rời đi.
Việc đã đến nước này chỉ còn cách tiếp tục làm tới.
"Bất kể như thế trước tiên hãy sát diệt những âm hồn còn lại rồi hẵng tính"
Hồng bào lão giả nghe cũng gật đầu, bọn họ trong lòng cùng một ý nghĩ, mỡ đã dâng đến miệng mèo sao có thể bỏ qua.
Ba người thi triển thần thông thao túng pháp bảo sát diệt những ác quỷ cấp thấp còn lại.
Trận phục kích đã thành công tới hơn nửa, tiếp theo cũng không mấy khó khăn. Với tu vị Ngưng Đan trung kỳ của ba người. Đối mặt với ác quỷ Trúc Cơ Kỳ mặc dù chưathể nói là dễ như cắt dưa thái rau nhưng cũng thoải mái tới cực điểm.
Ngắn ngủi sau một tuần trà, đám âm hồn đã bị triệt để quét sạch.
Quỷ thú cùng chiếc xe kia bị các tu sĩ thu làm tù binh.
Thuận lợi như thế này ngược lại khiến chúng tu sĩ có chút ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ. Trước khi tới đây bọn họ tuy đã chuẩn bị đầy đủ, dự tính sẽ có một trận huyết chiến. Thậm chí còn tính môn nhân đệ tử có thể bị thiệt hại tới phân nửa.
Nhưng hiện tại trận chiến kết thúc đơn giản như thế này sao?
Ba tên quỷ vương kia tại sao lại hành sự khác thường như vậy, đáy hài lại có bôi mỡ trơn nhanh chân tẩu thoát, điểm này có gì kỳ lạ ở bên trong?
Trên xe đương nhiên là bị hạ cấm chế. Ba người do dự một hồi.
Qua khoảng nửa khắc tu sĩ cao lớn cắn răng nói: "Ninh tiên tử, Triệu huynh. Hiện tại đã đuổi được địch nhân, chúng ta vốn không thể tay không mà quay về. Hai vị nếu có băn khoăn thì hãy để Chu mỗ động thủ trước. Tuy nhiên trước nói thì tốt hơn, ta đã gánh chịu mạo hiểm thì vật phẩm bên trong phải được nhiều hơn một thành."
"Điều này..." Tròng mắt hồng bào lão giả xoay chuyển mấy vòng, lại ngập ngừng liếc sang phía nữ tu.
"Chu huynh, bổn tiên tử đáp ứng điều này."
Ba vị chủ sự đã nhất ý, những người khác tự nhiên không dám nói thêm gì.
"Chu huynh xin cứ tự nhiên."
Quỷ đạo nữ tu khẽ cười một tiếng, cùng hồng bào lão giả tung người về phía sau.
Tu sĩ cao lớn hơi do dự rồi thò tay vào túi trữ vật, lấy ra một cái tiểu thuẫn màu đen chắn trước người. Sau đó lại đem lục phù không ngừng bày ra mấy tầng hộ tráo, lúc này nếp nhăn trên trán mới giãn ra, trên mặt lộ vẻ ra thoải mái.
Hóa ra người này có thể đưa ra yêu cầu mạo hiểm như vậy là sớm đã chuẩn bị, phòng ngự bậc này đủ để ngăn cản một kích hợp công của mấy Ngưng Đan Kỳ cao thủ.
Cảm thấy đã khá an toàn, hai tay của hắn chà xát lại lấy ra một bảo vật.
Là một cái Hồ lô cỡ nắm tay.
"Đi!"
Tu sĩ họ Chu đem hồ lô ném lên đỉnh đầu, hai tay tạo thành chữ thập đánh ra một đạo pháp quyết. Linh quang đột ngột xuất hiện, hồ lô biến thành sắc đỏ tươi, với lại thể tích cũng lớn hơn rất nhiều.
"Cổ bảo!"
Hồng bào lão giả la lên một tiếng kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Lão cùng với đối phương tương giao đã hơn trăm năm. Mặc dù không thể nói hiểu tới chân tơ kẽ tóc nhưng có đòn sát thủ gì cơ bản rõ ràng.
Cổ bảo này hắn đạt được khi nào?
Trên khuôn mặt thanh tú của Ninh tiên tử cũng hiện vẻ kinh ngạc, thu hồi một chút kiêu căng.
Cổ bảo này vốn thần diệu vô phương, xem ra không thể coi thường tu sĩ cao lớn này.
Liền là Lâm Hiên cũng gật đầu. Đối với hồ lô kia cảm thấy có chút hứng thú.
Còn môn nhân đệ tử thì càng lộ ra vẻ kính sợ.
Phản ứng của chúng nhân tu sĩ họ Chu thu hết vào trong mắt. Hắn hít một hơi thật sâu đồng thời trong lòng lại hết sức hài lòng. Cổ bảo này hắn đã ẩn giấu từ lâu. Hôm nay mới xuất ra là do sự tình trọng đại, thứ hai cũng là để nhiếp chấn đồng bọn.
Mặc dù là ba bên liên thủ có uyên nguyên sâu xa nhưng trọng bảo trước mặt không để ý đạo nghĩa mà trở mặt sát nhân là chuyện không hề hiếm.
Tóm lại cẩn thận một chút là không thừa.
Bây giờ mục đích đã thành, hắn không hề trì hoãn thêm, có trời mới biết ba quỷ vương chạy trốn kia có phải đi kêu viện binh hay không.
Hắn mở to miệng phun ra một ngụm tinh khí, hồ lô hấp thu tỏa ra hào quang lấp lánh, lần thứ hai to thêm không ít. Chỉ là nắp hồ lô cũng đã to cỡ nắm tay.
"Đi!"
Lúc này vẻ mặt đại hán cao lớn mới tiêu sái chỉ vào hồ lô. Lâm Hiên lập tức cảm ứng được một đạo linh khí khác thường, một chùm sáng to cỡ cánh tay ấu nhi từ bên trong hồ lô phụt ra.
Càng khiến người ta kinh hãi là quấn quanh cột sáng còn có không ít hỏa diễm cùng điện hồ xèn xẹt.
Những người khác thì không nói mà ngay cả Lâm Hiên cũng bị giật nảy người, uy lực hồ lô này còn vượt xa sự tưởng tượng của hắn, dĩ nhiên đây là một cái cổ bảo đỉnh cấp.
Ban đầu Lâm Hiên cho rằng nó chỉ có thể phun ra một ít lôi châu hỏa cầu nào đó.
Mà lúc này lão giả kia cùng nữ tu sắc mặt trắng bệch. Công kích đẳng cấp cỡ này quang tráo hộ thân của bọn họ căn bản không thể ngăn cản được.
Ban đầu ở trong ba người, pháp lực tu sĩ cao lớn là yếu nhất. Nhưng bây giờ hai người không có chút nào dám khinh thường, ngược sinh ra đại kiêng kỵ.
Kết quả này không biết tu sĩ cao lớn rốt cuộc là nên cao hứng hay hối hận.
Tuy nhiên bây giờ hắn đâu còn tâm tình suy nghĩ những điều này, chỉ thấy một tiếng vang nhỏ đạo sáng kia đã nện vào hộ tráo trên quỷ xa.
Trên quỷ xa đại phát ra âm khí, đạo sáng chiếu vào trong hắc mê vụ phát ra những tiếng nổ nhỏ lộp bộp. Nhưng qua một lát đạo sáng chợt biến mất thất tung vô ảnh như ném viên đá nhỏ rơi vào trong hồ nước sau. Chỉ có thể tạo lên gợn sóng mà thôi.
"Ơ?"
Lúc này vẻ mặt tu sĩ họ Chu cực kỳ kinh ngạc mà Lâm Hiên thì nhíu đôi lông mày. không hiểu sao trong lúc tu sĩ kia công kích cấm chế, trong một thoáng hắn lại cảm thấy bất an mãnh liệt, dường như có sự nguy hiểm khủng khiếp.
Chẳng lẽ thực sự là có cạm bẫy?
Song thủ của Lâm Hiên nắm lại nhưng do dự một chút vẫn không đào tẩu. Tính tình hắn tuy nhẫn nại nhưng cũng rất cương cường. Sự tình nào đã muốn làm là đến nơi đến chốn. Huống chi Lâm Hiên tự thấy ngoài Nguyên anh lão quái. Những kẻ có thể tạo thành uy hiếp với hắn chỉ trên đầu ngón tay.
Tu sĩ cao lớn kia hiển nhiên là không có linh thức nhạy bén như Lâm Hiên, mắt thấy công kích vô ích, trên mặt hiện lên sự giận dữ, bấm niệm pháp quyết liên tiếp đánh ra bảy tám đạo pháp lực rót vào bên trong hồ lô.
Hồ lô kia lắc lư một thoáng rồi phân ra thành ba cái đều giống nhau như đúc.
Cái gì, chẳng lẽ đây là huyễn thuật?
Lâm Hiên há to miệng, ý nghĩ này vừa hiện ra đã tiêu tan. Từ trên mỗi hồ lô chớp động linh quang, mỗi cái đều là cổ bảo chân thực.
"Phá!"
Tu sĩ cao lớn quát ra một tiếng nhẹ, ba đạo chùm sáng từ trong ba hồ lô phát ra đánh thẳng vào mê vụ.
Ba tiếng nổ nhẹ hầu như vang lên cùng lúc không phân biệt truyền vào tai.
Quỷ vụ dường như cũng nhận ra nguy hiểm, cuồn cuộn dữ dội tuôn lên.
Trên mặt tu sĩ cao lớn họ Chu hiện ra vẻ ngưng trọng, mở to miệng tiếp tục phun ra một ngụm tinh huyết. Bảo vật sau khi hấp thu thì rung lên nhè nhẹ, lại phân ra thành hai hồ lô, tiếp tục phun ra hai đạo sáng.
Hồng bào lão giả không cần phải nói mà giờ phút này nữ tu kiêu ngạo thầm nghĩ, đối phương cổ bảo huyền diệu thế này. Nếu là đấu pháp cùng y thì muốn phân thắng bại còn khó nói.
Tay của nàng thu trở về để vào túi trữ vật bên hông, trong đáy mắt mơ hồ có sát cơ hiện lên.
Điều này tự nhiên lọt vào mắt Lâm Hiên, khóe miệng hắn lộ ra nét chế diễu, bảo vật còn chưa thấy đâu mà những người này đã bắt đầu toan tính nội chiến.
Thế sự vốn là khó biết trước!
Tiếng nổ truyền vào tai, cấm chế kia mặc dù bất phàm nhưng dưới sự công kích liên tục của cổ bảo đỉnh bậc thì chống đỡ không nổi. Quỷ vụ phát ra một tiếng gào thét thê lương sau đó tan thành mây khói, bảo vật trên Quỷ xa cuối cùng hiện ra.
Sắc mặt tu sĩ cao lớn lúc này khá cao hứng tuy nhiên lập tức bứt lui về phía sau. Người này coi như cũng có một chút tâm cơ. Tuy trọng bảo trước mặt nhưng còn biết an toàn bản thân mới là hàng đầu.
Tu sĩ khác cũng cùng chung ý nghĩ, vừa rồi quỷ vương chạy trốn quá lạ lùng.
Nhưng quỷ vụ sau khi tản ra thì đám tu sĩ đợi rất lâu mà không có sự tình gì xảy ra.
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau. Tu sĩ cao lớn trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Thân hình đột ngột lao về phía quỷ xa.
Hồng bào lão giả cùng nữ tu liếc nhau không cam lòng, thi triển thần thông theo sát tới. Các môn nhân đệ tử giờ phút này lại chia ba phe vây quanh quỷ xa.
Lâm Hiên nhướng đôi chân mày đem thần thức thả ra. Tuy có xa mấy trăm trượng nhưng tất cả sự tình đều rất rõ ràng.
Trên quỷ xa kia có mấy cái hòm có vẻ khá nặng.
Tu sĩ cao lớn liếc mắt nhìn hai đồng bạn phía sau, trên mặt hiện lên vẻ âm lệ. Bấm tay liên tục bắn ra mấy đạo bạch quang nhỏ đem từng cái rương mở ra.
"Những thứ này là..."
Trong hòm quả nhiên chứa đầy các loại bảo vật, tinh thạch tạm thời không nói mà những tài liệu luyện khí trân quý đã khiến đám tu sĩ đỏ mắt.
Trong đó thậm chí có Thiên Niên Đồng Tinh, Huyền Thiết Chi Mẫu là hai loại tài liệu luyện chế pháp bảo!
Lúc này tu sĩ cao lớn hai mắt tỏa sáng, hồng bào lão giả nuốt một ngụm nước miếng, còn quỷ đạo nữ tu sắc mặt thoáng hồng hiển nhiên trong lòng không ngừng kích động.
Chỉ có Lâm Hiên trên mặt lộ vẻ thất vọng. Mấy thứ này mặc dù giá trị xa xỉ nhưng trong mắt hắn lại không tính là gì. Thứ hắn cần là loại tài liệu cực phẩm, đáng tiếc ở đây không có.
Vậy cứ thế này mà đi sao?
Lâm Hiên lắc đầu, ẩn nấp lâu như vậy đương nhiên hắn muốn xem kết cục của sự tình này.
"Ninh tiên tử, Chu lão đệ. Chúng ta đem mấy thứ này kiểm kê, ấn định giá trị chia đều ra." Hồng bào lão giả lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: "Đương nhiên về tài liệu trân quý Chu lão đệ sẽ được phân chia thêm một thành ".
"Như thế rất tốt."
"Ta cũng không có ý kiến."
Thấy hai người cũng gật đầu thì sắc mặt hồng bào lão giả vui vẻ. Hôm nay trong ba bên thế lực của lão yếu nhất, nữ tử họ Ninh kia chính là quỷ tu thì không nói, tu sĩ cao lớn kia tu vị tuy không bằng lão nhưng lại có hồ lô cổ bảo. Lão cùng hắn động thủ thì khả năng bại vong là cao hơn.
Đã ở vào yếu thế lão không hy vọng lại xuất hiện sự tình bất ngờ, muốn nhanh chóng phân chia bảo vật sau đó vỗ mông rời đi.
Lão giả nghĩ như vậy động tác rất nhanh chóng, dựa theo giá trị đem chiến lợi phẩm chia làm ba phần, trong đó kia tu sĩ cao lớn kia có phần hơn một chút.
Điều này khiến trong mắt nữ tử họ Ninh hiện một tia ganh ghét tuy nhiên rất nhanh đã biến mất. Tại tu tiên giới tư lợi bội ước không tính là gì, chỉ cần đem những người này toàn bộ diệt khẩu là được. Nhưng cổ bảo của tu sĩ họ Chu quả thực khiến nàng kinh hãi, chỉ có thể đè nén cái ý nghĩ cám dỗ này xuống.
Ba người đều mang ý bất hảo bên trong rình miếng với nhau nhưng mặt ngoài xem ra vô cùng hòa thuận.
Rất nhanh lão giả đã đem báu vật kiểm kê được hơn mười loại.
"Ơ, đây là cái gì?"
Nghe thấy lão kinh ngạc mở miệng, các tu sĩ khác hướng toàn bộ sự chú ý qua đây. Lại thấy dưới đáy quỷ xa này còn có một khoảng không nhỏ được an cách riêng. Từ chỗ này tìm ra một cái hộp gấm được làm bằng bạch ngọc.
Hộp gấm dài ước chừng một thước, mặt ngoài dán một tấm hắc phù. Cách xa như vậy Lâm Hiên cũng cảm giác được từ cấm chế mặt trên chiếc hộp phát ra hắc khí, bên trong không biết phong ấn thứ gì.
Lúc này dự cảm bất an trong lòng Lâm Hiên trở nên càng mãnh liệt.
Hồng bào lão giả đem hộp gấm cầm ở trong tay thì bộ dáng cũng có chút chần chờ. Người này tuy cũng là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ nhưng linh thức vốn không bằng Lâm Hiên. Bộ mặt do dự của lão nhanh chóng bị vẻ tham lam thay thế.
Hữu thủ lão giơ lên, linh quang thoáng hiện ra sức đem hắc phù kia xé rách. Sau đó ngón tay cái búng một cái muốn đem nắp hộp mở ra.
Nhưng động tác lão còn hãy chưa xong thì hộp gấm kia đột nhiên bay lên.
Thấy tình cảnh này hồng bào lão giả không khỏi ngẩn ngơ, vội bấm niệm pháp quyết. Trên không trung hiện lên một đại thủ hồng sắc, ra sức chộp tới hộp gấm.
"Ngu ngốc!"
Trốn ở một nơi bí mật gần đó Lâm Hiên thầm mắng một câu.
Chỉ thấy từ trong hộp gấm đột nhiên bắn ra một đạo linh khí kinh người. Không ngờ biến ra một đạo kiếm quang màu lam dễ dàng chém đại thủ hồng sắc kia thành năm bảy mảnh.
"Hì hì, cuối cùng nhìn thấy ánh dương. Để tạ lễ ta sẽ đưa các ngươi hạc giá quy thiên."
Từ kia trong hộp gấm đột nhiên truyền vang một tiếng cười như tiếng kim thiết, khẩu khí lại càng lớn mật dọa người.
"Thứ gì ở trong này mà giả thần giả quỷ?"
Hồng bào lão giả chấn động không kịp nghĩ ngợi, trước phát ra quang tráo hộ thân, sau đó thần sắc trầm lại lớn tiếng quát.
"Rống to hơn mà làm gì, đã muốn chết thì bắt đầu từ ngươi trước đi!"
Lúc này hộp gấm xoay tròn càng lúc càng nhanh, thậm chí mơ hồ có tiếng phong lôi nổ mạnh.
Chúng nhân tự nhiên là cảnh giác, ào ào đem pháp bảo tế xuất ra hộ thân. Nhất thời hào quang các màu chợt hiện lên rực rỡ phi thường.
Trên mặt hồng bào lão giả chợt lóe lên tia tàn khốc, nâng tay ném ra một pháp bảo cổ quái hình như chiếc nón hóa thành một đạo lệ quang, hung hăng hướng về hộp gấm.
Nhưng chỉ nghe trong tiếng lôi minh, hộp gấm kia ào ào tứ phân ngũ liệt nổ tung, một đạo sáng màu đỏ bắn ra dữ dội, tốc độ nhanh như chớp đánh tới hướng lão giả.
Roẹt....
Quang tráo hộ thân của lão giả gần như không tác dụng như bóng nước tan biến. Nhìn lại đã thấy miệng lão giả cuồng phun máu tươi, giữa nơi ngực trái có một cái lỗ sâu hoắm to bằng miệng chén.
Lão giả cúi đầu nhìn miệng vết thương, sắc mặt dường như còn chưa tin. Nhưng sinh cơ đã tắt cứ thế mà ra đi.
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com