Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2555: Đoạt Bảo Rồi Chạy Trốn

Chương 2555: Đoạt Bảo Rồi Chạy Trốn

Mưu kế này nói thẳng ra cũng chẳng có gì là lạ, dùng hóa thân hấp dẫn công kích cùng sự chú ý của đối phương rồi ẩn nấp một bên chờ thời cơ đánh lén. Nhưng sự tình trên đời nào có đơn giản như vậy, muốn làm được điều này cũng không phải là dễ dàng.
Vậy mà đối phương lại làm được.
Thiên Ngoại ma đầu quả là không tầm thường, có thể dễ dàng đem một Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ đại thành đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Bưu hãn là từ duy nhất có thể hình dung.
Uy lực của một kích vừa rồi đúng là không gì sánh nổi, có thể mạnh mẽ phá hủy thân thể của Linh Hư chân nhân.
Linh quang lóe lên, một Nguyên Anh cao chừng hơn tấc đã hiện ra trước mắt, khuôn mặt giống Linh Hư chân nhân như đúc, nhưng thần sắc lại tràn đầy vẻ sợ hãi. Trong ngực hắn còn ôm khư khư mấy cái Túi Trữ Vật, hóa thành một đạo cầu vồng, muốn thi triển Thuấn Di để chạy trốn.
Nhưng không gian xung quanh đột nhiên đông cứng lại.
Vừa rồi, lão có thể chống lại sự giam cầm của đối phương, nhưng hiện tại thân thể đã bị phá hủy, đương nhiên không còn khả năng làm lại việc này. Bị mạnh mẽ giam cầm tại chỗ, trên mặt Nguyên Anh tràn đầy vẻ sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Ngoại ma đầu đáng sợ kia từng bước tiến tới.
"Hắc hắc, có thể chống đỡ bản tôn lâu như vậy, xem ra ngươi cũng không phải Tu Tiên giả bình thường. Mùi vị Nguyên Anh chắc hẳn không tồi, đúng lúc bản tôn đang đói bụng, trước hết cứ bắt ngươi lấp đầy dạ dày cái đã, có thể trở thành đồ ăn của ta, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt."
"Sư đệ, cứu ta."
Nguyên Anh kinh hoảng gào lên, nhưng giờ khắc này, tu sĩ vận nho bào đã bị dọa tới mức chân tay bủn rủn, không lập tức quay đầu chạy trốn đã tốt lắm rồi, làm sao dám to gan lớn mật chọc giận Thiên Ngoại ma đầu nữa.
Chẳng lẽ đường đường là Đại trưởng lão của một môn phái lại vẫn lạc theo cách nhục nhã như vậy? Linh Hư chân nhân vừa sợ vừa giận, nhưng chuyện đã đến nước này, lão còn có thể làm được gì nữa?
Không thể cử động, thậm chí cả pháp lực cũng chẳng sử dụng được, lão đâu muốn làm thức ăn trong bụng đối phương, nhưng bây giờ có nguyện ý tự bạo cũng không được nữa. Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục, nhưng ở Tu Tiên giới, cho dù ngươi muốn chết cũng chưa chắc được toại nguyện.
Mọi việc tưởng chừng kết thúc tại đây thì đúng lúc này lại nổi lên dị biến.
"Tô Vân Phong" chậm rãi bay về phía trước, trên khuôn mặt hung ác có vài phần vui vẻ, thậm chí lúc này hắn còn cố gắng phi hành thật chậm để chơi trò mèo vờn chuột. Nhưng mới được nửa chừng thì đội nhiên nhướng mày, dường như phát hiện điều gì đó không ổn.
Ma quang lóe lên rồi biến mất không còn chút dấu vết nào, đến lúc hiện ra đã ở nơi cách đó hơn mười trượng. Dường như cùng lúc đó, oanh, một tiếng bạo liệt vang lên, hắc sắc Lôi Hỏa tràn ngập bầu trời khiến người ta kinh hãi, uy lực tuy chưa thể so sánh với hồn phách của Dương Chi Điểu, nhưng tuyệt đối không thể coi thường.
Ngay sau đó, không gian đột nhiên chấn động, trong chớp mắt Lâm Hiên đã xuất hiện bên cạnh Nguyên Anh của Linh Hư chân nhân. Lúc này, hắn đã giải trừ Thiên Ma Hóa Anh, dung mạo cũng khôi phục như ban đầu.
"Ngươi..."
Nguyên Anh nghẹn họng trân trối mà nhìn, hắn tuyệt đối chưa từng dự liệu được sẽ phát sinh biến cố này, chỉ là một Võ Giả phàm nhân, tại sao bây giờ lại biến thành tu sĩ cùng giai?
Hắn làm thế nào để qua mặt được mình?
Bất quá hiện giờ, điều này đã không còn quan trọng nữa, bảo trì được cái mạng nhỏ mới là trọng yếu.
Nhưng không đợi lão làm ra bất kỳ động tác gì, tay áo Lâm Hiên đã phất lên, một quang cầu màu xanh lá bay vút ra, bao trùm lấy Nguyên Anh, khiến lão lập tức không thể động đậy.
"Ngươi...Ngươi muốn làm gì?"
Nguyên Anh vừa sợ vừa giận, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập nghi vấn, kẻ này giả mạo phàm nhân để trà trộn vào Phiêu Miểu Tiên cung, hiển nhiên là không có hảo ý. Nhưng bây giờ lại đi đối địch với Thiên Ngoại ma đầu, cho dù hắn có âm mưu gì thì đáng lý ra phải tạm gác lại, nếu không, khi mình vẫn lạc thì kết cục của hắn cũng chẳng khá hơn.
Đạo lý đơn giản như vậy, đối phương lại là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, lẽ nào lại không hiểu được, lúc này mà còn phát sinh nội chiến thì đúng là hại ngươi hại mình. Bình tâm mà nói, cách nghĩ của lão cũng không sai, nhưng Lâm Hiên làm việc, sao có thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán?
Lâm Hiên vươn tay vào trong quang cầu màu xanh lá, túm lấy túi trữ vật rồi thả thần thức xem xét, khi thấy rõ ràng tất cả Phiêu Miểu Cửu Tiên đan bên trong, hắn không trì hoãn một chút nào, hóa thành một đạo cầu vồng rồi hướng về phía xa lao vút đi.
Thực lực của Thiên Ngoại ma đầu rốt cuộc là như thế nào thì hắn không rõ ràng, nhưng cho dù chính mình cũng không nắm chắc mười phần thủ thắng. Cho nên, Lâm Hiên lựa chọn giải pháp an toàn nhất, đoạt bảo rồi bỏ chạy. Chỉ cần thoát khỏi tiểu không gian này thì đối phương sẽ chẳng còn khả năng uy hiếp đến mình, nếu thực sự không ổn vẫn có thể sử dụng Tùy Cơ Truyền Tống phù lấy được từ Ma giới.
Dù sao thì thu hoạch lần này còn lớn hơn rất nhiều so với dự tính của mình, cho dù tổn thất tấm phù kia thì vẫn là làm ăn có lãi. Về việc ma đầu này khi đến Băng Hải giới sẽ gây ra bao nhiêu chấn động, mang đến gió tanh mưa máu thảm liệt thế nào thì không phải việc của hắn.
Chính mình không phải là chúa cứu thế, mà ma đầu này cũng chẳng phải do mình thả ra, Lâm Hiên cũng không có ý nghĩ nông nổi sẽ xả thân diệt ma.
Tu Tiên giả vốn chỉ sống vì bản thân, huống chi giới diện này chẳng phải còn tồn tại Độ Kiếp kỳ là Huyền Băng lão tổ sao? Lâm Hiên đương nhiên không ngu ngốc mà đi làm anh hùng.
Bình tâm mà nói, Lâm Hiên tính toán cũng như chọn thời cơ vô cùng chuẩn xác, nhưng Thiên Ngoại ma đâu lại không dễ đối phó như hắn tưởng. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Hiên, trên mặt ma đầu lộ vẻ dữ tợn.
"Hừ, thiếu chút nữa là qua mắt được bản tôn rồi, ngươi cho rằng mình có cơ hội chạy thoát sao?"
Hắn lẩm bẩm một câu rồi hóa thành một đạo cầu vồng, hướng Lâm Hiên đuổi tới.
Tuy vội vang truy đuổi nhưng hắn cũng không buông tha Nguyên Anh của Linh Hư chân nhân, lúc bay qua tiện tay điểm một cái, một luồng Ma khí lao đến, tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó hoàn toàn im bặt. Nhưng hắn lại không thèm nhìn tới tu sĩ vận nho bào, cứ tạm thời buông tha, dù sao thì lối vào không gian này chỉ có một, làm sao có thể qua mắt được hắn.
Trước hết cứ giải quyết tiểu gia hỏa giảo hoạt kia rồi tính sau.
Độn quang của Lâm Hiên không thể nói là không nhanh chóng, Thiên Ngoại ma đầu muốn bắt kịp cũng không phải dễ dàng, chỉ sau thời gian uống nửa chén trà, hắn đã nhìn thấy lối ra.
Nhưng đúng lúc này, bỗng phát sinh một màn khó tin.
Cánh cửa thông đạo nối liền với Băng Hải giới lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy mà thu nhỏ lại.
"Không tốt!"
Lâm Hiên quá kinh hãi, nếu lối ra đóng lại, chính mình sẽ bị vây khốn ở đây, hắn tuyệt đối không muốn rơi vào tình huống này. Dùng độn quang rõ ràng không kịp, vì vậy, đầu vai Lâm Hiên run lên, thân hình bỗng biến mất tại chỗ.
Cửu Thiên Vi Bộ.
Nhưng vẫn chậm một bước, lối ra đã hoàn toàn biến mất, Lâm Hiên giống như đâm đầu vào một bức tường vô hình, cả người bị bắn ngược trở lại.


Bách Luyện Thành Tiên

Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất