Chương 283: Gặp Lại Thiếu Chủ
Nhị vị các chủ!
Nhất thời những tu sĩ khác đều xôn xao, hai nàng còn chưa công khai thân phận của Lâm Hiên. Lúc trước chỉ bảo cần nghênh đón một vị khách quý nên đám đệ tử đâu ngờ lại có sự tình này.
Không ít đệ tự tưởng rằng hai mắt mình nhìn lầm, vội vàng nhìn quanh cũng thấy các tu sĩ khác đều trợn mắt há mồm, rốt cuộc thiếu niên này có lai lịch gì mà hai vị Các chủ lại cung kính đến như vậy?
Các tu sĩ không kìm được đem thần thức phát ra ra dò xét, sau một lát nhất thời sắc mặt đại biến.
Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ! Chẳng lẽ đây lão quái Đại trưởng lão chống lưng của Bái Hiên Các?
Các tu sĩ cấp thấp không nói nhưng các trưởng lão Ngưng Đan kỳ, tám chín phần đều rõ bao năm nay Bái Hiên Các có thể thuận chèo mát mái phát triển nhanh chóng như thế, ngoại trừ tài năng của hai vị Các chủ thì sau lưng còn có một thế lực khổng lồ chống đỡ.
Song là ai thì bọn họ cũng không rõ, hiện tại xem ra chính là lão quái trước mắt này.
Bất quá nhìn dung mạo đối phương còn quá trẻ, chẳng lẽ công pháp tu luyện có hiệu quả trú nhan sao?
Sau khi kinh ngạc qua đi, phần lớn đám tu sĩ lộ ra vẻ mặt vui mừng, đương nhiên còn một số kẻ thì trở nên lo lắng không thôi.
"Được rồi, không cần đa lễ nữa!"
Thấy hai vị các chủ thường ngày oai phong một cõi mà lúc này đang đứng cung kính phục thị bên cạnh Lâm Hiên, các tu sĩ khác đối với lão quái Nguyên Anh kỳ thần bí này thầm kính sợ.
Kế tiếp hai nàng trước dẫn đường đưa Lâm Hiên tới động phủ. Sau khi những kẻ khác lui hết Lâm Hiên thở dài nói: "Doanh nhi Tâm nhi, bao nhiêu năm nay thật là khổ cực cho hai ngươi".
"Đều là dựa vào hồng phúc của thiếu gia, đặc biệt là do người để lại Thánh Nguyên Lệnh, Bái Hiên Các mới được như hôm nay" Lục Doanh Nhi mỉm cười nói.
"Thánh Nguyên Lệnh? Nói vậy khi ta rời đi Bái Hiên Các là do Bích Vân sơn chống lưng?"
"Đúng vậy, Thái Hư chân nhân từng đích thân ra tay giúp đỡ, đáng tiếc mấy năm trước Bích Vân sơn đã dời đi, nghe nói là đi Vân châu thiết lập tổng đàn mới" Lưu Tâm ở một bên nhu thuận tiếp lời: "Nên từ đó Bái Hiên Các cũng gặp không ít phiền toái".
"Ồ?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ chút ngạc nhiên, hắn đã từng tới qua tổng đàn Bích Vân sơn. Phẩm chất linh mạch nơi đó cũng không kém, dời đi là vì nguyên do gì?
Sở dĩ Lâm Hiên còn quan tâm đến môn phái này chủ yếu bởi vì tin tức của Âu Dương Cầm Tâm. Khi xưa còn là tu sĩ cấp thấp, hắn đã được nàng chiếu cố rất nhiều, đáng tiếc chưa báo đáp nàng được bao nhiêu. Hiện nay không biết nàng có bình an không.
"Thiếu gia, người đang có tin tức gì khó hiểu, cứ việc hỏi chúng ta" Lục Doanh Nhi mỉm cười mở miệng.
Lâm Hiên có chút do dự, hắn định hỏi về tin tức Âu Dương trưởng lão Bích Vân sơn nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng:"Các ngươi có biết nguyên nhân Bích Vân sơn dời đi không?"
"Tiểu tỳ không rõ lắm, đối phương không để lộ chút manh mối nào, nói đi là đi. Không biết là bên trong có ẩn tình gì hay không " Lục Doanh Nhi có chút bất đắc dĩ mở miệng.
"À thiếu gia, bao năm qua thực ra người đi tới nơi nào, ta cùng sư tỷ tìm kiếm khắp nơi mà không có chút tin tức?" Lưu Tâm rốt cuộc không nhịn được sự tò mò trong lòng mở miệng hỏi.
"Ta vốn là…"
Hai nha đầu này đã cùng hắn ký huyết khế chủ tớ, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, Lâm Hiên chọn trọng điểm giản lược nói ra.
Tuy Lâm Hiên nói thoáng qua nhưng hai nàng nghe được thì mắt ngọc cũng mở to hết cỡ, thiếu gia kinh lịch phong phú qua nhiều nơi như vậy. Đảo mắt trong tu tiên giới mấy trăm ngàn năm cũng không có mấy tu sĩ như thế. Trách không được hiện tại người đã tiến giai đến Nguyên Anh trung kỳ.
"Chúc mừng thiếu gia, mới hơn một trăm năm mươi tuổi mà đã tới cảnh giới cao vời này, tin tưởng ngày sau sẽ thuận lợi phi thăng linh giới " Hai nàng liếc nhau lại đồng thời làm lễ.
"Không cần đa lễ như vậy, ta nhận lời chúc mừng là được" Lâm Hiên cười lớn liếc nhìn hai nàng: "Hai ngươi cũng không kém, mới sáu bảy mươi năm cũng đã tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, không bao lâu là có thể kết đan".
Có điều hai nàng nghe xong vẻ mặt lại có chút trầm ngâm yên lặng không nói.
"Sao vậy?" Lâm Hiên nhướng mày lên.
"Chúng nô tỳ tư chất ngu độn sợ rằng khiến thiếu gia phải thất vọng" Lục Doanh Nhi thở dài một hơi chầm chậm mở miệng.
"Khi ngưng đan hai ngươi đã gặp bình cảnh?"
"Thiếu gia nói không sai, tư chất của chúng ta tầm thường, có thể trúc cơ thành công đã là may mắn vô cùng, nếu không gặp được thiếu gia sợ rằng đã biến thành xương khô trong mộ. Nhưng đến nay…"
Tu luyện nếu gặp bình cảnh, ngoài cơ duyên cùng kiên trì nỗ lực cũng có thể dùng dược lực để đột phá.
Chủ nào tớ nấy, phương thức tu luyện của hai nàng cũng có vài phần tương tự với Lâm Hiên, chỉ ngắn ngủn sáu bảy mươi năm đã tới Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn.
Nhưng tiên đạo gian nan, mỗi lần đột phá lên một cảnh giới mới thì khó khăn càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi. Bình thường cứ trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn thì cũng chỉ có một hai người kết đan thành công.
Bao năm qua dựa theo dặn của Lâm Hiên. Với thực lực của Bái Hiên Các, hai nàng đã thu thập được không ít đan phương thượng cổ cùng một số ít linh dược có công hiệu đột phá bình cảnh, nhưng liên tiếp phục dụng hai ba lần vẫn không thể tiến giai. Kết hợp tra duyệt trong điển tịch thượng cổ trong lòng hai nàng rõ ràng, đời này hầu như không thể kết đan thành công.
Nghe đến đây Lâm Hiên khóe miệng lộ ra nụ cười: "Bất quá chỉ là ngưng kết kim đan, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ cho các người được như ý".
"Cái gì?" Trong lòng hai nàng rúng động, trên khuôn mặt thanh tú không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc đến khó tin. Kim đan sao dễ kết thành như vậy, cho dù thiếu gia là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng cũng không có thần thông nghịch thiên đến như vậy.
Trừ phi thiếu gia không tiếc đại hảo tổn chân nguyên, trực tiếp thi triển thần thông dịch kinh tẩy tủy cho hai nàng, nhưng làm vậy cảnh giới rất dễ bị tụt xuống.
Hai nàng đang còn nghi hoặc thì Lâm Hiên phất tay áo một cái, một cái bình ngọc tinh xảo đã xuất hiện trước mặt.
Đem nắp bình mở, Lâm Hiên dốc ra hai viện đan dược trắng noãn như tuyết.
Thiên Trần Đan! Lúc ở tại Yêu Linh đảo Lâm Hiên đã luyện chế được một lô, khi kết anh đã dùng rất nhiều nhưng vẫn còn lại một ít.
Loại đan dược này công hiệu cơ hồ có thể nói là nghịch thiên, nhớ năm xưa khi còn chưa có linh căn mà hắn dựa vào nó vẫn có thể kết đan thành công.
.
Thiên Trần Đan này tùy tiện xuất ra một viên cũng có thể khiến cho tu tiên giới tranh đoạt tới tinh phong huyết vũ.
Tư chất hai nàng tốt hơn hắn rất nhiều. Bao năm qua lại trung thành tận tâm như vậy. Lâm Hiên cũng không tiếc mới lấy ra.
"Hai ngươi có biết đây là đan dược gì không?" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng hỏi.
Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm đều cầm viên đan dược đưa lên trước mắt cẩn thận quan sát. Thân là Các chủ Bái Hiên Các, nhãn lực tự nhiên không phải tầm thường. Có điều không nhận ra đây là đan dược gì. Nhưng từ mùi hương cũng biết nó vô cùng trân quý.
"Kiến thức tiểu tỳ vụng về xin thiếu gia chỉ điểm" Lục Doanh Nhi đem đan dược đưa lên miệng, đảo lưỡi thử một cái. Nhất thời một luồng khí thanh sảng xuất hiện từ đan điền, dược lực vô cùng huyền diệu.
"Đan dược này các ngươi đã nghe nói qua, là Thiên Trần đan!" thần sắc Lâm Hiên ung dung mở miệng nói.
"Cái gì, Thiên Trần Đan"
Hai nàng vốn xuất thân Linh Dược sơn, chỉ cần là tu sĩ U châu thì sao chưa từng nghe nói qua cái tên loại đan dược này.
Vì tranh chấp nó mà vô số môn phái tu sĩ gây ra một hồi tinh phong huyết vũ, ngay cả Cực Ác Ma Tôn là U châu đệ nhất nhân cũng tham gia vào.
Nghe nói loại linh dược này có hiệu quả nghịch thiên, chỉ cần là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn sau khi phục dụng thì tám chín phần là sẽ ngưng đan thành công.
"Thiếu gia, đây thật sự là Thiên Trần đan sao?" Lưu Tâm ngập ngừng mở miệng, sau khi nói xong thì khuôn mặt thanh tú có chút sợ hãi, biết hỏi như vậy là có chút bất kính với thiếu gia.
Lâm Hiên không để ý làm gì, hắn biết nha đầu này chỉ là quá mức rúng động, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: "Ta sao có thể lấy ra giả dược, có đan dược này tỷ muội các ngươi tuyệt đối kim đan đại thành".
Thấy Lâm Hiên khẳng định như thế hai nàng đã yên tâm, liếc nhau rồi nhất tề cung kính dập đầu. Niềm vui tràn ngập trong lòng đối với chủ nhân lại càng vô cùng bội phục, loại bảo vật nghịch thiên như vậy cũng dễ dàng cho hai người. Hai nàng thầm cảm kích không thôi, hận không thể vì thiếu gia mà xông vào núi đao biển lửa, dù có đem khế ước giải trừ kiếp này các nàng vẫn trung tâm đối với Lâm Hiên.
Sau khi đem linh dược cẩn thận cất đi, thời gian chừng một tuần trà trôi qua, Lục Doanh Nhi mới khôi phục lại sự bình tĩnh: "Đa tạ thiếu gia đã ban thưởng, tiểu tỳ còn có một việc muốn phiền người".
"Nói đi!".
"Hiện nay Bái Hiên Các bên ngoài thì bị Thiên Duyên Hàng chống phá, bên trong còn có mấy trưởng lão Ngưng Đan kỳ trong lòng có quỷ, tu vị tiểu tỳ cùng sư muội thấp kém xin thiếu gia trợ giúp một tay".
"Muốn ta trực tiếp ra động thủ?" Hai mắt Lâm Hiên khép hờ lại, khóe miệng khẽ nhếch lên ý phù du.
"Về nội loạn khi ở Thanh Dương thành ta đã nghe Tiết lão nói qua, bất quá chỉ là một số tu sĩ tên Ngưng Đan kỳ. Không cần ta ra tay, hai ngươi sau khi kết đan thì tự mình cũng có thể giải quyết".
Hai nàng ngẩn ngơ vẻ mặt trở nên kỳ lạ, hồi lâu Lưu Tâm mới lo lắng mở miệng: "Thiếu gia quá đề cao chúng nô tỳ rồi, cho dù chúng ta có thể tiến giai thì chỉ là Ngưng đan sơ kỳ mà những người kia có cả tu sĩ hậu kỳ, chúng ta sao phải là đối thủ của bọn họ?"
"Hai ngươi không cần nghĩ nhiều, trước tiên cứ an tâm bế quan tu luyện là được" Lâm Hiên khoát tay áo nói.
Hai nàng mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không dám tiếp tục hỏi, cung kính thi lễ rồi cùng lui xuống.
***
Cùng lúc này cách Phiêu Vân Cốc chừng mấy vạn dặm.
Tại một khu vực núi non hùng vĩ, có không ít tu sĩ phục trang giống nhau đang ra vào lầu các, nơi này là một phân đà lớn nhất của Bái Hiên Các ở U châu, quy mô không chút thua kém so với tổng đàn, thậm chí cao thủ còn nhiều hơn. Chỉ tính tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng không dưới ba mươi người.
Thời khắc này trong một tòa lầu các có khí thế lớn nhất, các trưởng lão Bái Hiên Các đang ngồi theo hàng. Trên cùng là một đại hán vận tử bào, tướng mạo uy vũ, có tu vị cao nhất ở đây đã đến Ngưng Đan hậu kỳ.
Nhưng vẻ mặt của hắn rất không tốt, đang tập trung nghe một đệ tử hoàng bào phía dưới bẩm báo, các trưởng lão khác cũng thường xuyên thì thầm với nhau, phần lớn vẻ mặt đều tỏ ra khẩn trương.
Qua chừng một tuần nhang, đệ tử lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại tu sĩ Ngưng Đan Kỳ cấp cao.
Hơn phân nửa thực lực của Bái Hiên Các là tụ tập ở nơi này, đáng tiếc bọn họ đang thương lượng lại chính là một sự tình ngỗ nghịch phạm thượng.
"Với tin tức đã nghe được, không biết đối với việc này chư vị đạo hữu có sách lược gì không?" Tử bào đại hán ngẩng đầu lên, hai mắt như điện chậm rãi nhìn quanh một lần, thanh âm trầm thấp mở miệng.
"Mã huynh, nếu việc này là thật thì thực có chút khó giải quyết, hai nha đầu nọ tuy chỉ mới là Trúc Cơ kỳ tu tiên giả nhưng lại có lão quái Nguyên anh chống lưng. Hơp lực tất cả chúng ta có chưa chắc địch lại, việc này cần phải bàn kỹ hơn" Một lão giả râu mi bạc trắng, thần sắc ngưng trọng nói.
"Chu huynh, ngươi cần gì phải đề cao chí khí của kẻ khác mà hạ uy phong của mình. Các vị đã rõ tuy hai nha đầu kia rất kín miệng nhưng chúng ta cũng đã ngầm dò la. Trước kia lão gia hỏa Thái Hư kia cũng từng đích thân xuất thủ nhưng hiện tại Bích Vân sơn đã dời đi. Ta không tin nhanh như vậy hai ả đã tìm được một cao thủ Nguyên Anh kỳ khác giúp đỡ". Một tu sĩ dung mạo xấu xí, gương mặt có vô số vết sẹo ngồi bên cạnh bĩu môi nói.
"Không sai, ta cũng đồng ý với lời của Tư Mã đạo hữu. Nhị vị Các chủ quá nửa là hư trương thanh thế tìm người diễn trò mà thôi, Đám tu sĩ lưu lại tổng đàn tất cả đều là thân tín của hai ả, chỉ cần an bài cho tốt cũng không khó lừa dối".
"Đúng, ta cũng cho là như vậy…". Một gã khác lại lên tiếng phụ họa.
"Tuy là như thế song hai ả đã nắm giữ Bái Hiên Các nhiều năm như vậy, cũng cần phải cẩn thận".
"Chu huynh ngươi quá bé gan rồi đó, làm đại sự cần gì cố kỵ nhiều như vậy. Trước sợ lang sau sợ hổ, cuối cùng chỉ có thể là một kẻ vô tích sự…"
"Ngươi…" Lão giả râu bạc mi trắng giận dữ hung hăng trừng mắt với người nọ.
"Lão phu chỉ muốn cho mọi người cẩn thận bàn bạc kỹ hơn, để tránh lật thuyền nơi nước cạn mà thôi!"
Hán tử mặt sẹo nọ cũng không chút yếu thế, hắn định lên tiếng thì tử bào đại hán đã ho khan một tiếng, khoát tay nói: "Chu huynh lão luyện thành thục cũng không phải là không có lý song như Chu đạo hữu nói cùng bổn tôn phán đoán. Hai vị Các chủ tám chín phần là dùng Không Thành Kế (1) muốn hù dọa chúng ta mà thôi".
Nghe vậy hán tử mặt sẹo dương dương đắc ý thì lão giả râu bạc lại đứng lên ôm quyền nói: "Mã huynh, chuyện này không thể khinh thường, Nếu chẳng may tin tức nọ là thật, có lão quái Nguyên Anh Kỳ ủng hộ, chúng ta làm như vậy thì có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục".
Khóe miệng hán tử mặt sẹo nhếch lên đang muốn mở miệng chế nhạo thì tử bào đại hán đã trừng mắt liếc hắn một cái chậm rãi nói: "Chu đạo hữu ta biết ngươi lo lắng chu toàn nhưng bổn tôn có dũng khí nói như vậy tự nhiên là đã nắm chắc, cho dù đối phương có mời một lão quái Nguyên Anh kỳ ta cũng có biện pháp đối phó".
"Cái gì?"
Lời này vừa nói ra trong đại điện xôn xao một hồi sau đó lại im ắng một cách quỷ dị. Đám tu sĩ nhìn nhau nửa ngờ nửa tin. Tuy hiện nay phe của bọn họ đã chiếm thế thượng phong nhưng phe đối phương có lão quái Nguyên Anh kỳ thì lại khác. Song đám tu sĩ ở đây cũng rõ. Tử bào đại hán này không chỉ có tu vị tinh thâm mà tâm cơ thâm trầm, nếu không có nắm chắc thì tuyệt không bạo dạn như vậy, rốt cuộc là hắn có biện pháp gì.
"Mã đại ca, không lẽ ngươi cũng đã có thế lực chống lưng, mau nói rõ ra đi" Đại hán mặt sẹo tò mò hỏi.
"Mọi người đã quên sao, khiến hai vị Các chủ đau đầu không chỉ có riêng là chúng ta, mà còn có ngoại địch Thiên Duyên Hàng." Tử bào đại hán âm trầm mở miệng.
"Cái gì, Thiên Duyên Hàng! việc hợp tác với bọn chúng là tuyệt đối không thể!" Lão giả râu bạc mi trắng sắc mặt đại biến kinh hãi nói.
"Có gì mà không thể?"
"Dẫn sói cửa trước, cửa sau mời hổ, Thiên Duyên Hàng dã tâm phừng phừng, những năm gần đây đã từng bước thôn tính sinh ý chúng ta. Bái Hiên Các đã không ít lần xung đột cùng bọn chúng, hợp tác với chúng căn bản không chút lợi ích đối với chúng ta" Lão giả kinh hãi nói.
"Đúng vậy. Việc này cần bàn bạc kỹ hơn".
"Điệt tôn của Liêu mỗ ngã xuống trong tay Thiên Duyên Hàng, ta cùng bọn chúng ở thế đối đầu, há lúc này lại phải mượn uy phong của bọn chúng". Các trưởng lão khác đồng thanh phản đối mà hán tử mặt sẹo cũng lộ ra bộ dáng do dự, định mở miệng rồi lại thôi.
Đây không phải trong tâm bọn họ còn Bái Hiên Các, mà nguyên nhân phản loạn chính là muốn được thêm quyền lợi cùng chỗ tốt. Nếu như bị Thiên Duyên Hàng xen vào đoạt hết sinh ý, thì người tổn hại trực tiếp chính là bọn họ.
"Mọi người hãy yên tâm, trước mắt ta cùng bọn chúng hợp tác là có dụng ý".
"Mã huynh xin cứ nói" Lão giả tóc bạc mi trắng chậm rãi mở miệng, những tu sĩ khác cũng im lặng lắng nghe.
"Mọi người đã biết tin tức Thiên Duyên Hàng đã đầu nhập vào Ly Dược Cung, trở thành phân đà của bọn họ tại U châu".
"Cái gì?"
Nghe lời này đám tu sĩ Ngưng Đan kỳ sắc mặt đều đại biến. "Không có khả năng, Ly Dược Cung là một trong Thất đại tông môn của Thiên Vân Thập Nhị Châu thực lực sâu không thấy đáy, nghe nói là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ cũng có hai ba vị. Cao thủ trong cung đông như mây. Mặc dù tông chủ Thiên Duyên Hàng từng tới Ly Dược Cung học nghệ nhưng nghe nói cũng chỉ là đệ tử nội môn bình thường. Uy thế Ly Dược Cung vốn như cột chống trời trong tu tiên giới không biết bao nhiêu môn phái muốn dựa vào mà không được. Một Thiên Duyên Hàng nho nhỏ sao có thể được bọn họ coi trọng như vậy?" Lão giả mi trắng kinh ngạc nói.
"Chu huynh nói không sai nhưng tin tức của ta tuyệt đối là thật, tổng đàn Ly Dược Cung tại Vân châu, nơi hoang dã này bọn họ căn bản không để vào mắt. Có điều lúc này bọn họ lại phái tới một vị Nguyên anh ngoại đường trưởng lão chưởng quản việc tại U châu. Ta tuy chưa diện kiến vị tiền bối nọ nhưng đã dùng thư tín làm phương thức đàm phán, chỉ cần chúng ta loại bỏ hai nha đầu kia là Bái Hiên Các có thể cùng Thiên Duyên Hàng hợp nhất thành phân đà của Ly Dược Cung tại U châu. Điều này có lợi ích đến cỡ nào thiết nghĩ ta cũng không cần nhiều lời" Chỉ nghe tử bào đại hán chậm rãi nói.
Những tu sĩ khác nghe xong vẻ mặt đều lộ vẻ hưng phấn kích động không nói nên lời.
Lại nói các tông môn gia tộc nhỏ thì đương nhiên phải phụ thuộc vào các đại môn phái. Mà các đại môn phái từ đó để khuếch trương thế lực, có thể nói là hai bên đều có lợi.
Song Ly Dược Cung là một trong thất đại môn phái của Thiên Vân Thập Nhị Châu, chính là một đại thế lực căn bản không cần thiết phải thu nạp thêm tông môn gia tộc nhỏ ở xa như vậy. Có thể trở thành phân đà của Ly Dược Cung khiến các trưởng lão hưng phấn vô cùng, sau này trên đỉnh các có viết mấy chữ vàng tu sĩ Ly Dược Cung, ít nhất có thể tung hoành tại U châu không cố kỵ.
"Mã huynh, bọn họ thật sự đồng ý cho chúng ta gia nhập?" Tu sĩ mặt sẹo hưng phấn hỏi.
"Không sai, chỉ cần tiêu diệt hai nha đầu nọ đem Bái Hiên Các làm đại lễ ra mắt là được" Tử bào đại hán không chút do dự gật đầu.
Các tu sĩ nghe xong cũng có chút đau lòng, dù sao Bái Hiên Các phát triển đã mấy chục năm, tài phú tích được cũng không phải là nhỏ. Nhưng lúc này đành thuận nước mà đẩy thuyền vậy.
"Tốt, nếu không ai có ý kiến, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi" Tử bào đại nheo mắt, trong đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.
Trong thư vị tiền bối nọ đã ưng thuận đáp ứng cho hắn ngồi trên vị trí phó Đà chủ.
Có Ly Dược Cung uy danh chấn nhiếp tứ phương, tại U châu hắn không phải là tung hoành một phương, đan dược pháp bảo còn lo thiếu sao, ngày sau muốn ngưng kết nguyên anh cũng rất có khả năng.
***
Thời gian này tại tổng đàn Bái Hiên Các. Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm đã phục dùng Thiên Trần đan bắt đầu bế quan.
Lâm Hiên tuy quen nhàn vân đã hạc nhưng hắn tính dừng chân ở Phiêu Vân Cốc một thời gian, trợ giúp hai nha đầu ngưng kết kim đan và giải trừ mầm họa của Bái Hiên Các.
Lúc này một mình hắn đi tới hậu sơn Phiêu Vân Cốc. Một thông đạo sâu không thấy đáy chênh chếch xuất hiện trước mặt, trên mặt Lâm Hiên ẩn hiện chút ký ức.
Hắn vốn xuất thân từ nơi này, đối với từng ngọn cây cọng cỏ nơi Phiêu Vân Cốc này vô cùng quen thuộc. Năm xưa chính tại Luyện Tâm lộ này hắn đã trải qua vô cùng thống khổ rèn luyện tâm cảnh, đặt nền móng trên tu tiên tiểu đạo của mình.
Lâm Hiên chậm rãi đi vào. Nơi này hiển nhiên có đệ tử canh gác, thấy Lâm Hiên thì cung kính hành lễ. Hắn gật đầu rồi thân hình mơ hồ. chìm vào trong bóng tối.
Thế sự tang thương chìm nổi song thông đạo này lại tựa hồ vẫn như xưa.
Luyện Tâm lộ này, trước kia khi tu vị còn thấp Lâm Hiên cũng không rành lắm, chỉ biết bên trong linh khí hết sức sung túc, tu luyện rất có hiệu quả. Nghe nói đã được phát hiện tại ba ngàn năm trước, các vị tiền bối Phiêu Vân Cốc suy đoán hẳn là do cổ tu sĩ lưu lại.
Bên trong huyễn cảnh trùng trùng tiến vào bên trong như lọt vào mười tám tầng địa ngục, càng đi vào trong thì huyễn cảnh càng kinh khủng khiếp. Cho dù là người đứng đầu Phiêu Vân Cốc năm đó cũng chỉ chật vật đi được vài trăm thước đã phải lui lại.
Lúc này thân ảnh của Lâm Hiên đã tiến sâu vào trong Luyện Tâm lộ. Sâu chừng trăm thước thiên địa linh khí vẫn ổn định, nhưng thêm vài bước nữa quang cảnh chợt phát sinh biến hóa.
Linh khí biến thành nộng đậm, trên bề mặt đất như có hỏa diễm bốc lên hừng hực.
Khóe miệng Lâm Hiên chợt mỉm cười, nhớ năm đó hắn đã ăn không ít đau khổ nhưng hiện tại đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chút ảo thuật cấm chế nho nhỏ này có tính là gì.
Thậm chí ngay cả hộ thuẫn cũng không tế ra không chút do dự đi tiếp vào trong.
Chuyện quỷ dị lại xảy ra, theo bước chân của hắn hỏa diễm tự động tản ra hai bên thành một con đường.
Chân mày Lâm Hiên nhướng lên, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú, huyễn thuật này có chút không bình thường. Hắn nhắm hai mắt đem thần thức dò xét nhưng không phát hiện được gì, phất tay áo tiếp tục đi tới phía trước.
Rất nhanh cảnh vật lại thay đổi, hỏa diễm chợt lui nhường chỗ cho một vùng băng tuyết trắng xóa tới ngàn dặm, bông tuyết tung bay trong gió, hàn phong như những lưỡi đao quất vào người.
Có điều với tu vị hiện nay thì những thứ này sao làm khó được hắn, Trong lòng Lâm Hiên lại dâng lên cảm giác ấm áp, nhớ lại năm xưa trên băng nguyên trong lòng ôm Tiểu Tuyết Hồ ba đuôi.
Lâm Hiên cũng không lo lắng. Tuyết Hồ Vương mặc dù đã chết nhưng với tâm cơ cùng khí độ của Viện Kha, cùng thêm Thực Tâm Ma Đào miễn cưỡng có thực lực của đại yêu thú, có sự chiếu cố của nàng, khẳng định Hương nhi có thể bình an trưởng thành.
Nếu sau này hắn có thể phi thăng linh giới, nhất định có thể gặp lại nha đầu nọ. Không biết khi đó nha đầu năm xưa lại có thể xinh đẹp đến dường nào.
Khóe miệng mang theo nụ cười Lâm Hiên đi giữa đầy trời gió tuyết, đột nhiên hàn phong gào thét, bông tuyết biến thành vô số băng đao, hàn quang gào thét mà bắn tới. Lâm Hiên khẽ cau mày vươn tay nhẹ nhàng điểm một chỉ. Các băng đao này tự nhiên vỡ vụn, Lâm Hiên nhàn nhã xông qua cửa này.
Huyễn cảnh kế tiếp là nơi âm tào địa phủ, trong sương khói ma vụ quỷ ảnh trùng trùng, vô số oán hồn điên cuồng gào thét xông tới cắn xé hắn.
Nhớ lại năm xưa tới nơi này, cảm giác bị vạn quỷ cào xé đau đớn thấu tận tim gan, mặc dù tâm trí kiên cường vô cùng cũng không thể chịu nổi.
Thấy vô số oan hồn đánh tới Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, người hắn chợt phát ra linh áp kinh người. Linh áp như sóng khuếch ra bốn phía lan tới đâu thì quỷ ảnh lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng sau đó tan biến như bọt nước.
Có điều khi cấm chế ngừng lại một chút thì hai mắt Lâm Hiên chợt khép nhẹ, vẻ mặt lộ ra vài phần ngưng trọng.
Chú thích: (1) Một trong ba sáu kế của binh pháp Tôn Tử. Khổng Minh dùng Không thành kế đuổi Tư Mã Ý
Gia Cát Lượng về thành thu thập lương thảo. Nhưng chẳng mang theo nhiều quân. Tư Mã Ý đuổi đến nơi, Ông không những không triển khai quân đối phó mà còn mở cổng thành, có ý mời quan quân Tư Mã Ý vào thành. Còn mình thì ngồi trên thành, gẩy đàn rất bình thản. Tư Mã Ý đến nơi, thấy vây liền sinh nghi, không dám tiến vào thành vì sợ trong thành có bẫy. Tư Mã Ý nghe tiếng đàn của Gia Cát Lượng, thấy được sự bình thản trong con người ông, càng thêm lo sợ. Tư Mã Ý còn nói: "hiểu được tiếng đàn của Gia Cát Lượng thật là 1 diễm phúc của ta". Đột nhiên, dây đàn đứt, Gia Cát Lượng vô cùng lo sợ, nhưng Tư Mã Ý thì lại cho là có biến, liền lập tức ra lệnh lui quân. Gia Cát Lượng cũng vã mồ hôi vì lo lắng. Sau đó lập tức ra lệnh cho mọi người chuyển gấp lương thảo về Hán Trung, ông nói Tư Mã Ý nhất định sẽ quay lại. Và quả thật, Tư Mã Ý đã quay lại, lên thành, thấy chỉ còn chiếc đàn đã đứt dây, vừa cảm thấy tức vừa thêm nể phục tài năng của Gia Cát Lượng.
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com