Chương 470: Trở Về U Châu
Hai người trò chuyện chốc lát, Lục Doanh Nhi liền hành lễ cáo từ.
Sáng hôm sau Lâm Hiên rời động phủ, ở lối ra sơn cốc liền phát hiện một thiếu nữ thân hình dong dỏng cao tại đó chờ.
"Tuyền nhi, sao ngươi ở chỗ này?" trên mặt Lâm Hiên lộ một tia kinh ngạc: "Không phải Nguyệt nhi đã phân phó ngươi tu luyện cho tốt sao?"
"Sư tổ." Thiếu nữ uyển chuyển khẽ chào: "Tuyền nhi muốn cùng người trở về U Châu, đồ tôn nghe Doanh Nhi tỷ tỷ nói nơi đó có biến, không biết phụ mẫu hiện tại ra sao nữa, hơn trăm năm rồi không thấy họ."
Cốt nhục tình thâm! Tu tiên giả cũng không ngoại lệ, trên mặt Trịnh Tuyền lộ vẻ nhớ nhung.
"Thiếu gia, hay là đem Tuyền nhi theo. Trên đường đi có ta chỉ điểm, tu hành cũng không chậm trễ." Bạch quang lóe lên, Nguyệt nhi đã theo làn hương phong rời Thiên Cơ phủ.
Gần đây tiểu nha đầu mới gặp lại đồ đệ bảo bối nên không nỡ rời xa, hơn nữa thỉnh cầu này vốn hợp tình hợp lý.
"Được rồi, bất quá trên đường ngươi phải nghe phân phó, không được tùy tiện đi lung tung."
Lâm Hiên gật đầu đồng ý rồi nghiêm mặt dặn dò.
"Đa tạ sư tổ, đa tạ sư phụ, hai người yên tâm, Tuyền nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Trịnh Tuyền mừng rỡ bái xuống.
"Được rồi, không cần đa lễ." Nguyệt nhi đưa tay đỡ nàng, trên đường có bạn tiểu nha đầu cũng rất vui vẻ, ngoài khi tu nàng còn có người phiếm luận.
Hai nàng vào trong Thiên Cơ phủ còn Lâm Hiên thì hóa thành một đạo kinh hồng rời Cửu Lăng Sơn.
***
Tịch Ninh phủ ở nam bộ Vân Châu, diện tích chừng gần trăm vạn dặm, cực kỳ phồn vinh. Man Thạch Thành là đại thành đệ nhất nơi đây, cũng là một trong ba tòa thành lớn nhất Vân Châu.
Lâm Hiên đem tu vị thu liễm đến Ngưng Đan kỳ đáp xuống. Đưa mắt nhìn hùng thành khí thế hùng tráng hắn không khỏi cảm khái.
Nhớ năm xưa lần đầu tới Vân Châu chính là truyền tống đến Man Thạch Thành này, hôm nay trở lại chốn cũ khiến tâm cảm trào dâng.
Đột nhiên tròng mắt hắn hơi co lại, như cảm ứng được điều gì quay sang.
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Thanh âm trong trẻo truyền vào tai, Nguyệt nhi đã nhận thấy vẻ khẩn trương của hắn.
"Nguyệt nhi, nàng không phát hiện sao, phía tây nam nơi này khoảng mấy ngàn dặm có một luồng ma khí quỷ dị...." Lâm Hiên thì thào mở miệng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Thần thức của hắn hiện vô cùng cường đại nhưng cũng không thể cảm ứng xa đến vậy. Có điều ma khí kia thật sự cổ quái vô cùng, dường như đang tác động đến thiên địa nguyên khí.
Có phần giống ma khí của Già La Cổ Ma trên Yêu Linh đảo nhưng tinh khiết hơn nhiều.
"Có một chút..." Bạch quang lóe lên, một thiếu nữ mỹ miều hiện ra trước mặt."Chẳng lẽ có yêu ma, thiếu gia, chúng ta có đi xem không?"
"Không cần" Lâm Hiên phất tay, trên mặt lộ một tia chê cười: "Cho dù có thì sao, bản thiếu gia đâu có nghĩa vụ phải tới trừ ma vệ đạo gì đó."
"Lời này cũng không sai."
Nguyệt nhi gật đầu, đề nghị vừa rồi có chút đa tâm, cho dù là yêu ma lợi hại cũng có tu tiên giả Man Thạch Thành đối phó. Hiện giờ đang cần trở về U châu.
Lâm Hiên liếc sang hướng tây nam, toàn thân nổi thanh quang bay vào Man Thạch Thành.
Cùng lúc đó, sâu trong một động huyệt tối tăm có một chiếc kém màu đen cực lớn đứng sừng sững.
Trong kém là một ma vật thân cao bảy trượng khiến người kinh tâm đập vào mắt. Đột nhiên hắn mở hai con mắt đỏ lòm to như hai quả chuông đồng, hung quang bắn ra bốn phía.
"Hai tên Ly Hợp Kỳ nhân tộc! Khá khen cho Liễm Khí Thuật thần diệu, thiếu chút nữa bản ma tổ đã bị gạt..."
Trong miệng nói như vậy nhưng trên khuôn mặt dữ tợn lại tràn đầy vẻ cảnh giác. Qua thời gian chừng một tuần trà, hắn mới nhẹ nhàng thở ra lầu bầu: "Cũng may hai lão quái vật không muốn xen vào việc người khác, nếu không bản ma tổ có chút phiền toái a."
***
Lúc này Lâm Hiên đã tới cổ truyền tống trận được truyền thừa từ thời thượng cổ trong Man Thạch Thành, có thể truyền tống hàng mấy nghìn vạn dặm tới các châu khác, ngoại trừ U Châu cùng Ung châu.
Lâm Hiên định tới Thanh Châu là nơi gần nhất, sau đó bay trở về U châu.
Giao nạp mười vạn tinh thạch hắn thuận lợi truyền tống về Thanh Châu.
Diện tích châu này lớn hơn mấy lần so với U Châu.
Lâm Hiên không chút chậm trễ, cứu người như cứu hỏa. Bái Hiên Các mặc dù là địa đầu xà nhưng đối phương có mấy Nguyên Anh kỳ tu tiên giả. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng hắn có chút lo lắng.
Từ Thanh Châu đến U Châu hàng nghìn vạn dặm, khi xưa hắn tốn gần ba tuần trăng mới vượt qua. Bất quá hiện tại chỉ không đến bốn ngày. Một tấm bia đá ánh vào mi mắt. Trên mặt viết hai chữ triện rồng bay phượng múa.
U Châu!
"Thiếu gia, chúng ta đã trở lại!" Nguyệt nhi rời Thiên Cơ phủ đưa mắt nhìn bình nguyên trải rộng tới đường chân trời. Đây là Châu phủ hai người chập chững bước vào tu đạo, hai lần rời đi lại hai lần trở về, mỗi lần đều có những cảm giác khác biệt.
Trịnh Tuyền thì đưa hai tay đan vào nhau đứng ở bên cạnh, tâm tình có chút kích động. Trăm năm rồi rốt cục sắp được gặp lại song thân, không biết phụ mẫu hiện thế nào.
"Được rồi, chúng ta mau trở lại Bái Hiên Các..." Thần sắc Lâm Hiên trở lại như thường mở miệng.
"Thiếu gia nói không sai, chúng ta đi..."
Toàn thân Nguyệt nhi hiện linh quang, ở trong Thiên Cơ phủ lâu như vậy tiểu nha đầu cũng có chút chán chường. Chỉ thấy thanh sắc linh quang tăng vọt đem thân thể Trịnh Tuyền khẽ quấn lại, liền hóa thành một đạo kinh hồng mỹ lệ bay về phía bầu trời bao la.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười cũng bay theo.
Bích Vân Sơn, phẩm chất linh mạch nơi đây rất tốt tại U Châu. Hiện đã bị Thiên Tuyền Môn chiếm cứ.
Thiên Tuyền Môn môn chủ chính là phụ thân của Trịnh Tuyền, mẫu thân của nàng chính là tiểu nữ tử năm xưa Lâm Hiên từng gặp khi tới Bích Vân Sơn phó hội, Từ Nhân trong Từ thị huynh muội.
Có quan hệ này Thiên Tuyền Môn cùng Bái Hiên Các đã kết làm liên minh. Được Bái Hiên Các phụ trợ, những năm gần đây Thiên Tuyền Môn đã trở thành đại môn phái thứ hai U Châu. Chỗ tốt cũng nhiều nhưng trận chiến với nhóm tu sĩ thần bí kia, Thiên Tuyền Môn cũng không tránh khỏi liên lụy.
Tổng đà Bái Hiên Các cách nơi này khá xa, Lâm Hiên định tới Bích Vân Sơn tìm hiểu một chút.
Một đường bay đi hắn có chút cảm khái, trở về mới phát hiện U Châu quả thật hoang vu.
Linh khí mỏng manh nên số lượng tu sĩ không nhiều. Bay mấy vạn dặm mà dù là Linh Động kỳ đệ tử cũng không thấy. Nguyệt Nhi ở bên ngoài một canh giờ thì lần nữa về Thiên Cơ phủ.
Mắt thấy thái dương nhô lên cao, thời gian sắp chính ngọ, Lâm Hiên đang bay qua một đầm hồ nhỏ thì dừng lại, như là cảm ứng được cái gì.
Bên trái khoảng bảy tám dặm sát khí ngút trời, linh khí có chút hỗn loạn.
Là tu tiên giả đang xung đột. Có quan hệ tới Bái Hiên Các chăng?
Lâm Hiên chần chờ một chút liền biến thành một đạo kinh hồng bay vút mà đi. Với độn thuật hiện tại bảy tám dặm bất quá là một nhịp hô hấp.
Chỉ thấy phía trước linh quang chói mắt, tiếng nổ bạo liệt rơi không ngừng truyền vào tai, trên bầu trời pháp bảo bay múa. Đấu pháp khá kịch liệt.
A...! Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một tu sĩ đã bị người cắt mất thủ cấp.
Ánh mắt Lâm Hiên lướt qua đám người thì dừng lại ở một nữ tử.
Thật là không quen không gặp lại. Hắn đang muốn đi Bích Vân sơn, không ngờ nửa đường lại gặp nàng. Lâm Hiên sờ sờ mũi, trên mặt không khỏi lộ nụ cười.
Lúc này có thanh âm khàn khàn truyền vào tai:
"Mấy tên gia hỏa không biết nặng nhẹ, nếu các ngươi bó tay chịu trói thì bản tôn có thể tha một mạng. Châu chấu đá xe, Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả mà dám đối kháng cùng bản tôn sao?"
Vừa lên tiếng là một hắc bào trung niên Nguyên Anh Sơ kỳ tầm tứ tuần, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, dù một địch năm nhưng đang chiếm thượng phong.
Hắn chưa tế ra pháp bảo, chỉ là một thân ngũ hành pháp thuật quỷ dị đã khiến năm người ngăn cản không nổi. Công pháp của hắn khiến Lâm Hiên cảm thấy có chút quen mắt.
"Sư tỷ đi mau, để chúng ta ngăn trở lão gia hỏa này" Một tu tiên giả cao gầy thao túng một thanh phi kiếm tỏa ra linh quang rực rỡ lên tiếng.
"Đúng vậy, sư tỷ. Bổn môn còn đợi ngươi trở về chủ trì đại cục." Một tu tiên giả cụt một tay nghiến răng tăng mạnh thế công.
"Hừ, muốn đi sao? Mơ mộng hão huyền, Từ tiên tử, ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho bản tôn." Nghe vậy hắc bào trung niên sĩ quay sang nữ tử duy nhất cười dữ tợn.
Dáng vẻ nàng thành thục nhưng khuôn mặt thanh tú đáng yêu tựa trăng rằm, toàn thân lộ vẻ phong tình bức người. Chính là phu nhân Thiên Tuyền Môn chủ.
Toàn thân hắc bào tu sĩ tỏa ra sát khí, mở to miệng phun ra một kiện pháp bảo là một thanh Loan Đao, lệ quang chói mắt hung hăng chém về phía Từ Nhân.
Hắn ra tay tàn nhẫn vô cùng, không hề mảy may thương hương tiếc ngọc.
Từ Nhân hoa dung thất sắc không dám chọi cứng, muốn tránh về phía sau lại phát hiện không khí chung quanh trở nên đông cứng, nhất thời thân thể mềm mại không thể động đậy.
"Đây là bí thuật gì?"
Từ Nhân quá sợ hãi nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích chém về phía mình.
Mấy gã đồng môn vừa sợ vừa giận nhưng lực bất tòng tâm, tự thân đang còn khó bảo toàn.
"Mẫu thân!"
Đúng lúc này một tiếng gọi to duyên dáng truyền vào tai, sau đó cách hơn mười trượng linh quang lóe lên, một thiếu nữ xinh đẹp lăng không hiện ra.
Không cần phải nói, tự nhiên là Trịnh Tuyền thấy mẫu thân gặp nạn vội bay ra. Lúc này nàng chỉ kịp trước người mẫu thân, hai tay dang ra dùng thân thể mềm mại đỡ thanh Loan Đao.
"Tuyền nhi!"
Từ Nhân quá sợ hãi, mẫu tử từ biệt đã trăm năm, nằm mơ cũng không ngờ trong hiểm cảnh gặp lại nhi nữ thân yêu.
Vốn gặp lại là mừng rỡ nhưng lúc này rất có thể máu loang năm thước.
Gặp nguy cơ, phàm nhân còn có thể phát huy tiềm lực chứ đừng nói tu tiên giả. Từ Nhân lo lắng ái nữ nên linh lực toàn thân tăng vọt, thoáng một lát đã thoát khỏi trói buộc bí thuật đồng thời lao lên chắn trước người ái nữ.
"Các ngươi…"
Hắc bào tu sĩ kinh ngạc nhưng cười lạnh, không hiểu sao hai nữ tử này lại tranh nhau sống nhưng đều vô dụng, cả hai sẽ biến thành quỷ dưới đao của hắn.
Có điều một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra. Mắt thấy loan đao cách Từ Nhân chỉ hơn một tấc thì đột ngột vỡ vụn ra.
"Phụt..."
Bổn mạng pháp bảo bị hủy khiến hắc bào tu sĩ mặt trắng như tờ giấy, phun ra một búng máu. Trong mắt ẩn hiện một tia hoảng sợ, thân là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả còn không biết sao bảo vật bị hủy.
Chẳng lẽ...
"Ai, ở đó giả thần giả quỷ đắc tội bản tôn, không sợ nỗi khổ rút hồn?" Hắn hoảng sợ quá mà la lên.
"Hừ, nỗi khổ trừu hồn, chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh Sơ kỳ, thật không biết sống chết."
Trong trẻo thanh âm truyền vào tai sau đó linh quang lập lòe, một nam một nữ xuất hiện giữa không trung.
Trên mặt Nguyệt nhi tràn đầy vẻ ngạo nhiên, vừa rồi chính là nàng đã ra tay. Đồ đệ bảo bối nguy hiểm, sao có thể thấy chết mà không cứu.
Khách không mời mà đến khiến hắc bào tu sĩ kinh sợ, vội thả thần thức quét tới.
"Hả...là..."
Hắc bào tu sĩ kinh hãi lắp bắp. Chỉ thấy linh lực trên người đôi nam nữ cường đại còn vượt xa cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trong tộc.
Đôi nam nữ thần bí này đều là trong tu sĩ Ly Hợp trong truyền thuyết! Chỉ một thoáng toàn thân hắc bào tu sĩ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Phóng tầm mắt Thiên Vân thập nhị châu, Ly Hợp kỳ tu tiên giả cũng không có bao nhiêu. U Châu bất quá chỉ là man hoang chi địa, đôi quái vật đến đây làm gì?
Trong khi hắn đang sợ hãi thì Từ Nhân cùng mấy tu tiên giả không khỏi lộ ra vẻ vui mừng quá đỗi.
Từ Nhân sau khi xác định ái nữ vô sự liền tiến lên cung kính thi lễ: "Nguyệt tiên tử, sư thúc!"
Sư thúc?
Chẳng lẽ tu tiên giả trước mắt chính là thái thượng trưởng lão bổn môn sao? Mấy tu tiên giả nhìn qua Lâm Hiên, quả nhiên dung mạo giống hệt bức họa trong tổ sư đường.
"Tham kiến thái thượng trưởng lão" Bốn gã Ngưng Đan kỳ tu tiên giả đều tiến lên làm đại lễ.
Nghe nói hơn trăm năm trước, Lâm trưởng lão đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Hôm nay địch nhân sợ hãi như thế, chẳng lẽ người đã trở thành đại tu sĩ hậu kỳ?
Hắc bào tu tiên giả tự nhiên không chờ chết. Cắn răng vỗ tại bên hông tế lên một thanh Quỷ Xoa màu đen dài không quá một tấc, bên ngoài lấp lóe phù văn còn tỏa ra âm khí đậm đặc, xem ra cũng là bảo vật bất phàm.
Trong mắt hắc bào tu sĩ hiện tia ngoan lệ, hung hăng vươn tay đấm vào ngực. Tức thời hắn há miệng phun ra một ngụm tinh huyết.
Sau khi hấp thu tinh huyết, Quỷ Xoa ẩn ẩn truyền ra tiếng quỷ khóc thê lương, hóa thành một đạo kinh hồng bắn qua Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi.
Hắc bào tu sĩ đương nhiên không ngu ngốc, làm như vậy chỉ là tranh thủ chạy trốn mà thôi.
Thân hình vừa chuyển, vô số hắc khí cuồn cuộn tuôn ra bao bọc hắn ở bên trong, sau đó hóa thành một đóa mây đen bắn nhanh về phía chân trời.
"Muốn đi? Các hạ không biết là đã muộn sao?"
Trên mặt Lâm Hiên vô kinh vô hỉ khẽ nâng tay phải, như chậm mà nhanh chộp vào trong hư không.
Lập tức trên bầu trời bao la đột nhiên gợn sóng nhộn nhạo như mặt nước hồ thu bị quăng đá nhỏ, sau đó một tấm võng cực lớn do linh quang kết thành hiện ra.
"Hả. . " Hắc bào tu sĩ sợ đến vỡ mật.
Đối phương thật sự là Ly Hợp!
Ý nghĩ này còn chưa chuyển thì tấm lưới lớn đã chụp thẳng xuống đầu. Quỷ xoa mới bay được nửa đường thì ngưng lại, dường như bị thần thông quỷ dị nào đó nhốt lại.
Mây đen tản đi hiện ra thân hình hắc bào tu sĩ bị nhốt trong lưới. Sắc mặt hắn xám như tro tàn. Lúc này cầu xin tha thứ khẳng định vô ích, chịu khổ đối phương trong tay chi bằng tự kết thúc tính mạng cho rồi!
Đáng tiếc kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên quá phong phú. Liếc mắt đã thấy đối phương muốn tự bạo Nguyên Anh. Tức thời một đạo quang hà bay vút tới bắn vào ngực hắc bào tu sĩ.
Tên này chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn pháp lực mất hết, đừng nói tự bạo Nguyên Anh mà muốn cử động ngón tay cũng không nổi.
"Ngươi... Ngươi định làm gì ta?"
"Hừ, còn phải hỏi, các hạ lại lịch thần bí, Lâm mỗ đương nhiên phải dùng Sưu hồn thuật." Ánh mắt Lâm Hiên nhấp nháy bình thản mở miệng.
"Sưu hồn? đạo hữu chưa biết tất cả bổn môn đệ tử đều bị thi triển bí thuật. Ngươi sẽ phí công, chi bằng chúng ta làm một giao dịch?" Hắc bào tu sĩ sợ hãi nhưng tròng mắt xoay động mở miệng.
"Giao dịch? Hừ! ý tưởng không tồi, bất quá ngươi còn tư cách nói điều kiện cùng ta sao?"
"Chẳng lẽ lỗ tai đạo hữu có vấn đề, ta nói Sưu Hồn Thuật thì chỉ vô dụng. Nếu tiền bối chịu thề dưới tâm ma buông tha cho ta, muốn biết điều gì vãn bối tuyệt không dấu diếm." Con kiến còn muốn sống huống hồ là người. Dù biết cơ hội xa vời song tên gia hỏa này vẫn không chịu buông bỏ.
"Ồ, thật sao?" Lâm Hiên lại cười cười chế diễu.
"Đạo hữu cho ta đang nói xạo sao? Nếu ngươi không tin có thể hỏi mấy người trước mắt, bổn môn đệ tử có rơi vào tay quý phái, nhưng sưu hồn thuật có hiệu quả sao?"
"Tin? Lâm mỗ đương nhiên là tin" Lâm Hiên cười có vẻ bí hiểm: "Bất quá ta sao biết ngươi có dối gạt hay không, mà cho dù đạo của ngươi có cao một thước thì ma của ta còn cao mười trượng, các ngươi cho rằng bí thuật phong ấn ký ức hữu dụng trước mặt Lâm mỗ sao? "
Lâm Hiên cũng không đợi đối phương mở miệng, trực tiếp đặt tay trên đỉnh đầu hắn.
Sau thời gian một tuần trà trong tay Lâm Hiên bùng lên hỏa quang, thân thể hắc bào tu sĩ đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại Nguyên Anh khoảng một tấc nhưng không thể động đậy. Trong mắt tràn đầy thống khổ.
Lâm Hiên tay giơ lên, trong lòng bàn tay hiện ra một cây tiểu ma phiên rồi đem Nguyên Anh thu vào trong.
"Sư thúc, có biết đối phương lai lịch chăng?"
Từ Nhân chờ mong mở miệng, đúng là sưu hồn thuật không có có hiệu quả nhưng nàng tin tưởng mười phần vào thần thông của vị sư thúc này.
"Là dư nghiệt của La gia, không hổ là đệ nhất tu tiên gia tộc, dù cho suy sụp thực lực vẫn vượt đại phái bình thường." Lâm Hiên lấy tay vuốt cằm, trên mặt hiện nét đăm chiêu.
"Sư thúc, nguời đang nói gì?" Tu sĩ Thiên Tuyền Môn nghe được như lọt vào sương mù, trên mặt Từ Nhân mang vài phần mờ mịt khó hiểu.
U Châu cùng Vân Châu đâu chỉ có xa nghìn vạn dặm, đây là nơi man hoang nên tin tức tự nhiên cũng thập phần bế tắc.
Biến cố Hiên Viên Thành năm xưa cơ hồ chấn kinh tất cả tông môn gia tộc thập nhị châu nhưng tu sĩ U Châu rất ít người biết.
Lâm Hiên là người tham dự nên biết rõ sự tình. Vì Tu La Thần huyết, La gia hành sự chu toàn bảo mật, đáng tiếc tiến vào Vô Định Hà thì toàn quân bị diệt. Lâm Hiên vốn cho là Thiên Châu La gia đã bị lịch sử chôn vùi, trở thành một đoạn truyền thuyết.
Đâu biết bọn họ như con rết trăm chân, chết rồi mà vẫn còn chân động đậy. La gia lão tổ không hổ là Ly Hợp kỳ tu tiên giả, cáo già vô cùng, không đem tất cả trứng gà đặt trong một giỏ.
Trước khi hành động đã đem mấy ngàn đệ tử tư chất xuất chúng mang đến U Châu. La gia lão tổ tính rằng vạn nhất một khi thất bại, La gia sẽ trở thành công địch của Nhân Yêu hai tộc Thiên Vân thập nhị châu.
Chuột chạy qua đường người người hô đánh nhưng còn những đệ tử này, La gia sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Huyết mạch Thiên Sát Minh vương không thể đoạn tuyệt tại Nhân Giới
Mà lão quái vật còn cao minh hơn, lão đem bộ phận đệ tử tư chất kém lộ liễu phân tán ra các nơi, một khi nhiệm vụ thất bại các môn phái cũng không nghi ngờ La Gia đột nhiên thất tung.
Kế giả mù sa mưa này quả nhiên che mắt được Nhân yêu hai tộc, La gia tại U Châu được lưu lại.
Chỉ chớp mắt trăm năm qua đi, tinh anh La gia ở U Châu nhanh chóng tiến giai, có hơn mười người đã trở thành Nguyên Anh kỳ tu tiên giả.
Mắt thấy phong ba đã qua bọn họ không chịu nổi tịch mịch, chuẩn bị đi ra hoạt động. Tính toán của bọn hắn là chiếm cứ nơi U Châu man hoang này.
Thật là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, La gia lão tổ tính toán không sai, đáng tiếc hai lần đều đụng phải Lâm Hiên.
Những điều này Lâm Hiên cũng không nói với Từ Nhân, chỉ tùy tiện hỏi một chút chiến sự. Nghe nói vẫn đang giằng co thì hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nhi mẫu Từ Nhân gặp lại tự nhiên vô cùng vui mừng. Chỉ trăm năm mà ái nữ Kết Đan thành công, lúc trước bái Nguyệt tiên tử làm sư phó quả nhiên không sai.
"Nương, vì sao mình người ở chỗ này, sao phụ thân không ở đây?" Trịnh Tuyền hiếu kỳ mở miệng, trong ký ức của nàng phụ mẫu vốn cầm sắt như hình với bóng.
Tu sĩ Thiên Tuyền Môn nghe xong không khỏi liếc nhau, sắc mặt Từ Nhân thoáng trở nên ảm đạm.
"Nương, chẳng lẽ phụ thân xảy ra chuyện gì?"
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com