Bách Luyện Thành Tiên

Chương 578: Càng Cháy Càng Lớn

Chương 578: Càng Cháy Càng Lớn

Lâm Hiên đem thần thức chìm vào. Những hàng chữ triện cỡ nắm tay hiện ra, đây là thượng cổ văn tự, may mắn là hắn hiểu được.
Lâm Hiên bắt đầu nghiền ngẫm, Bách Thảo Tâm Đắc là công pháp đỉnh cấp uy lực cường đại. Đáng tiếc không còn hoàn chỉnh, có không ít những chỗ sơ hở.
Mất một ngày hắn đã xem xong Bách Thảo Tâm Đắc, tuy tham khảo được một số điều nhưng tác dụng không nhiều.
Lâm Hiên chưa từ bỏ ý định, lần nữa đem thần thức chìm vào ngọc giản tỉ mỉ lục soát, bất quá không phát hiện gì bất thường.
Lại nói, dù có được Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết nhưng hắn không muốn buông bỏ Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết.
Có thể Huyền Phượng Tiên Tử dù còn sống nhưng không biết đang ở nơi nào. Làm sao để có được hậu thiên công pháp?
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ ảo não, bất quá trong đầu chợt lóe linh quang. Hai tay nắm lại, tức thời toàn thân tỏa ra một luồng yêu lực nhưng đầy cao quý vào ngọc giản.
Yêu lực mô phỏng Bách Điểu chi Vương Phượng Hoàng!
Roạt! Nhất thời mặt ngoài ngọc giản xuất hiện những vết rạn như mạng nhện.
"Ồ. . ."
Ánh mắt Lâm Hiên nheo lại, vẻ mặt chuyển sang vui mừng. Một điểm kim quang từ vết rạn ánh vào mắt.
Tiếp tục đem yêu lực truyền vào thì cả ngọc giản hoàn toàn vỡ vụn, một cái khăn mỏng màu vàng kim hiện ra.
Đây là một tấm khăn tay của nữ tử, phía trên lại viết chi chít những hàng chữ nhỏ như kiến.
Chữ này thật sự quá nhỏ, nếu là phàm nhân chỉ sợ không thể đọc nổi, bất quá sao làm khó được tu tiên giả. Lâm Hiên lại đem thần thức thả ra.
Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết!
Lâm Hiên đại hỉ, tuy không hiểu vì sao năm đó Huyền Phượng Tiên Tử lại đem công pháp của nàng ghi lại trên khăn lụa. Sau đó lại phong ấn trong ngọc giản của hảo hữu, nhưng dù thế nào cũng để lại chỗ tốt cho hắn.
Cẩn thận nghiên cứu, bất tri bất giác liền qua một đêm. Cho đến sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên mới ngẩng đầu. Trên mặt lộ vẻ cổ quái nhưng mừng rỡ càng nhiều hơn.
Không ngờ bản Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết này cùng công pháp mà hắn đang tu tập không giống nhau, khác biệt chừng trên dưới tam thành. Bên trong có tham khảo một số điểm trong Bách Thảo Tâm Đắc. Chỗ thay đổi cũng khá nhiều, hiển nhiên khi tu vị tinh tiến, Huyền Phượng Tiên Tử không ngừng bổ khuyết cho công pháp.
Uy lực càng mạnh, ngay cả trình tự phân chia tu luyện cũng có biến hóa.
Trước kia Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết có tổng cộng chín tầng, vừa đủ có thể tu luyện đến Ly Hợp trung kỳ, hiện tại dựa theo cảnh giới tu tiên mà chia làm bát thiên.
Mỗi một thiên đối ứng với một đại cảnh giới trên tiên lộ. Đệ nhất thiên thích hợp cho tu tiên giả Linh Động Kỳ, đệ nhị thiên thích hợp cho tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ. . .
Mà Lâm Hiên trong tay thì có đầy đủ lục thiên.
Nói cách khác, hắn có thể tu luyện đến Động Huyền Kỳ đỉnh phong.
"Chẳng lẽ năm xưa, Huyền Phượng Tiên Tử ở giới diện này đã tu đến cảnh giới Động Huyền Kỳ đỉnh phong?" Lâm Hiên thì thào nhận định.
Hắn bắt đầu tỉ mỉ tìm hiểu, nửa tuần trăng liền trôi qua rất nhanh. Tuy có nhiều chỗ thay đổi nhưng do nhất mạch tương thừa với sở học của hắn, hơn nữa hiểu ra được khá nhiều điểm nghi hoặc trước đây.
Đã thông hiểu, Lâm Hiên chuẩn bị tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết lại lần nữa, bất quá kỳ hẹn nửa tuần trăng đã tới, vừa rời động phủ thì liền thấy hai đạo kinh hồng dắt tay nhau bay đến.
"Tham kiến sư tôn."
Không ngờ Lâm Hiên đang đợi. Hai tỷ muội thất sắc, vội quỳ xuống hành lễ.
"Vi sư nói qua, không có ngoại nhân không cần đa lễ như vậy."
"Vâng"
Theo sau, Lâm Hiên mang bọn họ tới tòa lương đình. Tay áo phất một cái, một đống vật phẩm khá lớn liền hiện ra trước mắt. Trong đó đa phần chai lọ.
Những đan dược trước kia không dùng còn rất nhiều, dư sức thỏa mãn hai tiểu nha đầu tu luyện.
Mỗi người còn được một trăm khối trung phẩm tinh thạch. Hai nha đầu này tư chất không tồi, lại dùng tài nguyên tốt như vậy. Tin tưởng tốc độ tiến giai của hai nàng sẽ không làm hắn thất vọng.
"Nhạn nhi, Linh nhi. Vi sư đã xem qua Bách Thảo Tâm Đắc, mặc dù là công pháp đỉnh cấp nhưng còn không ít chỗ thiếu sót. Hai nha đầu các con tạm thời không nên luyện." Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Vâng, sư tôn. Vậy sau này chúng con luyện cái gì?"" Thượng Quan Linh hiếu kỳ mở miệng.
Lâm Hiên lấy từ trong lòng ngực ra một cái ngọc giản, bên trong có ghi chép Cửu Thiên Huyền Công, có thể tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong.
Kỳ thật để lựa chọn công pháp cho hai nha đầu, Lâm Hiên đã phí một phen tự đánh giá.
Trước nay hắn diệt sát rất nhiều tu tiên giả, công pháp điển tịch thu được rất nhiều nhưng không có bản thích hợp cho hai nha đầu. Bọn họ có được Dị linh căn. Một Lôi thuộc tính, một Băng thuộc tính.
Tìm công pháp phổ thông cùng thuộc tính không khó nhưng muốn công pháp cực phẩm thì không đơn giản, chỉ có thể xem cơ duyên.
Lâm Hiên quyết định để hai thiếu nữ tu luyện Cửu Thiên Huyền Công trước. Công pháp này uy lực không kém, tương thích mọi thuộc tính linh căn, vừa lúc đặt nền tảng cho hai nàng.
Theo sau Lâm Hiên giảng giải cho các nàng những điều nghi nan trong tu luyện Mắt thấy sắc trời đã tối, hắn phất tay áo tế ra hai món bảo vật.
Trong đó có một đôi cánh lóe sáng ngân quang, tản ra kim khí sáng bóng lãnh liệt. Tinh phong huyết vũ đang diễn ra nơi Đại Hoang hải vực đều từ vật này mà ra.
"Nhạn nhi, thuộc tính linh căn của con tương thích với Cánh Lôi Hạc này. Vi sư liền đem nó cho con."
"Tạ sư tôn."
Thượng Quan Nhạn đại hỉ, quỳ xuống khấu đầu với Lâm Hiên. Ngay cả Sa Vương chi tử cũng thèm thuồng vật này ba thước, nàng có thể không mừng rỡ được sao. Sau đó liền cung kính tiếp nhận.
Thượng Quan Linh ở một bên đầy vẻ hâm mộ.
"Linh nhi, con cũng không cần thất vọng. Tạm thời vi sư chưa tìm được bảo vật thích hợp cho con, bất quá này tấm Phù bảo này đủ để cho con tiêu dao trong hàng tiểu tu, dù đối mặt tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không sợ"
Lâm Hiên vừa nói vừa đưa tấm phù nhìn có vẻ bình thường cho nàng. Chỉ thấy giữa phù lục có họa một thanh tiểu kiếm tỏa ra hàn khí, phảng phất như có linh tính.
"Đội ân sư tôn." Thượng Quan Linh cũng quỳ xuống, vui vẻ ra mặt.
"Được rồi, sắc trời đã tối, các con đi về trước đi "
"Vâng " Hai thiếu nữ khẽ gật đầu thi lễ, sau đó mới lưu luyến rời đi.
An bài tốt cho các đồ nhi, Lâm Hiên trở lại động phủ. Hiện đã chuẩn bị đầy đủ, hắn tính bế quan tu luyện một thời gian.
Lâm Hiên đưa tay vỗ vào bên hông, một kiện pháp khí hình bảo tháp bay vút ra.
Hắn đánh ra một đạo pháp quyết. Vạn Hồn Tháp rung lên, linh quang bạo tỏa. Tầng thứ nhất vừa mở thì một đạo bạch quang ánh vào mắt.
Theo sau bạch quang biến thành một vũng xoáy, ba con Huyết Hỏa kiến chúa từ bên trong bay ra. Nhìn khí sắc của chúng rất tốt, xem ra ở trong Vạn Hồn Tháp rất dễ chịu. Lâm Hiên lật tay trái, những cây nhỏ toàn thân màu tím hiện trong lòng bàn tay.
Tử Dương Thảo!
Ông! Ông! Ông!
Tiếng vỗ cánh chấn động truyền ra. Ba con kiến chúa hưng phấn bay tới, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt, rất nhanh liền nuốt sạch Tử Dương Thảo vào bụng.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng. Quả nhiên ghi chép trên Ngự Linh Tâm Đắc chính xác.
Hắn thu Huyết Hỏa Kiến vào trong Vạn Hồn Tháp, sau đó lại bắt đầu tu luyện bản Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết mới.
Mỗi ngày Lâm Hiên đều không quên tự dưỡng kỳ trùng một lần. Kết quả sau nửa tuần trăng, Huyết Hỏa Kiến đã đẻ trứng. Mỗi con kiến chúa sinh ra hơn ngàn quả trứng.
Ấp trứng cũng rất nhanh, mất thêm khoảng nửa tuần trăng.
Lâm Hiên lại tiến hành nhận chủ cho đàn ấu trùng. Trong nhóm này không thấy có kiến chúa. Điều này là cũng bình thường, tỷ lệ sinh sản ra kiến chúa vốn rất thấp.
Dựa theo sở thuật trong Ngự Linh tâm đắc, Lâm Hiên lấy ra vài khối hạ phẩm tinh thạch. Kết quả những ấu trùng kiến xông lên, rất nhanh liền cắn nuốt không còn. Lâm Hiên không thể không ném thêm tinh thạch.
Tổng cộng tiêu hao hơn ba mươi khối.
Lâm Hiên có điểm dở khóc dở cười, chừng này tinh thạch thì không đáng gì nhưng thử tưởng tượng một chút. Nếu sau này hắn có được hàng ức(1), thậm chí vài thập ức con Huyết Hỏa Kiến thì mỗi ngày tiêu hao không biết bao nhiêu tinh thạch. Tạm thời còn chưa nghĩ ra kế sách giải quyết, trước mắt đành tiêu hao một lượng tinh thạch nhất định.
Khoảng thời gian này, Lâm Hiên hoàn toàn tiến vào khổ tu. Hắn đã tu luyện bản cũ Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết đến đỉnh phong, bản mới có khắc phục một số sơ hở. Tu luyện tiến triển tựa như nước chảy thành sông.
Đảo mắt đã qua nửa năm.
Huyết Hỏa Kiến đã đẻ trứng ba lần, Lâm Hiên có được số lượng man hoang kỳ trùng đạt tới hơn vạn. Càng làm cho hắn vui mừng là, không ngờ lần thứ ba còn sinh ra hai con Kiến chúa.
Trong động phủ, Lâm Hiên không khỏi thở dài. Loài kỳ trùng ăn tinh thạch như tằm ăn rỗi. Nếu chúng ăn được các loại đá bình thường thì tốt biết mấy.
Lâm Hiên lắc đầu, ý nghĩ này thật hoang đường. Bất quá hắn vẫn nhặt một viên đá dưới chân. Ngón tay khẽ động, thiên địa nguyên khí bốn phía cuồn cuộn nhập vào viên đá.
Động tác này vốn chỉ là tùy tiện. Không ngờ đám Huyết Hỏa Kiến ở gần lại bị thu hút tới.
Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi mừng rỡ, đem viên đá cầm trong tay ném ra. Đàn Huyết Hỏa Kiến liền như hồng thủy ào ào bay tới, rất nhanh bu lấy cắn nuốt sạch sẽ khối nham thạch kia.
Lâm Hiên đại hỉ, không ngờ có thể giải quyết vấn đề tài nguyên nuôi dưỡng Huyết Hỏa Kiến dễ đến thế. Đá cũng tốt mà thiên địa nguyên khí cũng được, đều là vô cùng vô tận. Số lượng Huyết Hỏa Kiến có lớn đến bao nhiêu cũng đủ nuôi sống chúng.
Song khẳng định có thể dùng phương pháp này tự dưỡng Huyết Hỏa Kiến còn quá sớm, phải thử thêm một lần mới rõ ràng.
Đột nhiên thần sắc Lâm Hiên khẽ động, phất áo bào một cái, thu đàn Huyết Hỏa Kiến vào trong Vạn Hồn Tháp. Sau đó thân hình chợt lóe đã hiện bên ngoài động phủ. Cấm chế mở ra thì một cung trang nữ tử xinh đẹp hiện trước mắt.
Thượng Quan Mộ Vũ!
"Tham kiến tiền bối." Nàng uyển chuyển thi lễ.
"Môn chủ hà tất khách khí như thế, mời vào trong ngồi." Lâm Hiên mỉm cười nói.
Vào động phủ, Lâm Hiên cũng không khách khí mà hỏi thẳng: "Phu nhân tới đây, như vậy đã có chuyện xảy ra?"
"Vâng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thiếp cũng không dám quấy rầy tiền bối tu hành. Sự tình trọng đại, nên muốn thỉnh chủ ý của tiền bối."
"Cứ nói." Lâm Hiên bất động thanh sắc.
"Sự tình là như vậy. . ." Thượng Quan Mộ Vũ thở dài, đưa tay vuốt lại mái tóc rồi bắt đầu êm tai giảng thuật.
***
Nửa năm qua, rốt cuộc Sa Vương Thái Tử chết trong tay ai vẫn không rõ. Một ngày chưa tìm ra hung thủ, Hải Tộc còn chưa chịu từ bỏ ý đồ. Theo thời gian, màn tinh phong huyết vũ tại Đại Hoang hải vực càng thêm nồng nặc, Nhân tộc tổn thất ngày càng thảm trọng. Tán tu thì không nói, đã có mấy chục tông môn gia tộc bị diệt.
Thánh Thành đã bắt đầu chú ý. Trong khoảng thời gian ngắn, quan hệ lưỡng tộc càng trở nên khẩn trương.
Tuy nhiên nước xa không cứu được lửa gần, Thánh Thành còn chưa đến mức vì Đại Hoang hải vực mà lập tức xung đột cùng Sa Vương.
Điều này khiến các tông môn gia tộc Đại Hoang hải vực càng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Rơi vào đường cùng, bọn họ đành tìm đến Đại Hoang Tôn Giả, thỉnh vị kỳ nhân này đứng ra trung gian hoà giải, điều tra hung thủ một phen.
Đại Hoang Tôn Giả là tán tu ẩn cư, cũng là tiền bối Động Huyền Kỳ duy nhất của Nhân tộc trong vùng hải vực này.
Mấy chục tông môn gia tộc cùng đám tán tu tìm tới cửa, đồng thời dâng lên lễ vật. Đại Hoang Tôn Giả thân là trưởng bối, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ với trường hạo kiếp này của hải vực.
Lão từng có một chút giao tình với Sa Vương, vì vậy liền đáp ứng đến khuyên can đối phương.
Chúng tu sĩ nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ không thôi trở về đợi tin tức.
Bất quá ốc không mang nổi mình ốc chứ đừng nói mang rêu. kết quả đúng là nằm mơ bọn họ cũng chưa từng dự liệu.
Trải qua tang tử đau đớn, không thể suy đoán hành động của Sa Vương theo lẽ thường, hắn không những không nghe Đại Hoang Tôn Giả giải thích, ngược lại còn hoài nghi đối phương gia hại con mình. Dù sao Kiều lão vốn là tu tiên giả Ly Hợp Hậu Kỳ. Trừ phi phải là lão quái vật Động Huyền Kỳ động thủ, nếu không muốn diệt sạch toàn bộ đoàn người nhi tử là không thể.
Đại Hoang Tôn Giả lúc này mới nhìn ra điểm bất ổn. Vì vậy liền định rời khỏi nơi thị phi đó. Điều này càng khiến Sa Vương nghi ngờ, quyết tâm bắt giữ lão.
Kết quả song phương một lời không hợp liền động thủ. Dù sao tu vị của Đại Hoang Tôn Giả còn kém hơn Sa Vương một chút. Càng chưa nói thân tại đáy biển, ở trong địa bàn người khác.
Kết quả có thể đoán được.
Mặc dù lão dốc toàn lực toàn thân nhưng không thể chạy thoát. Không chỉ thân thể bị hủy mà Nguyên Anh cũng bị Sa Vương bắt được, thi triển Sưu Hồn Thuật những cũng không rõ chân hung.
Chuyện này gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Ngay cả lão quái vật Động Huyền Kỳ đã ngã xuống. Thánh Thành không thể tiếp tục làm ngơ
Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn, Hải tộc khinh người quá đáng.
Thánh Thành liền phát ra Triệu Tập Lệnh với các thế lực lớn. Lệnh này đã xuất ra, có ý nghĩa Nhân tộc toàn diện xung đột cùng Hải tộc, lần nữa khai triển trường đại chiến mười vạn năm một lần của lưỡng tộc.
Hải Tộc cũng không yếu thế, Ngũ vương còn lại tuy cảm thấy Cuồng Sa Vương hành xử quá mức cường bạo. Bất quá đã đến bước này, bọn họ cũng không thể khoanh tay ngoài cuộc, Lục Vương vốn là đồng khí liên chi.
Mà còn có tin tức truyền ra, Yêu Tộc Tam Hoàng đã bí mật tụ họp. Nhân tộc cùng Hải tộc khai chiến, bọn họ sao có thể không đếm xỉa đến. Thế cân bằng Nhân Hải bị phá vỡ, đương nhiên phải nghĩ biện pháp lấy hạt dẻ trong lò lửa.
***
"Thì ra là thế." Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Đạo hữu lo lắng Bách Thảo Môn cũng bị cuốn vào?"
"Tổ chim bị lật, trứng nào còn nguyên. Nếu xung đột ở quy mô nhỏ, bổn môn còn may mắn tránh được. Một khi đại chiến nổ ra. Ngay cả phàm nhân cũng bị cuốn vào, tu tiên giả há có thể ngoại lệ. Huống chi Đại Hoang hải vực sẽ đứng mũi chịu sào, Cuồng Sa Vương trong Hải Tộc Lục Vương tàn bạo có tiếng, khẳng định sẽ huyết tẩy hải vực này"
"Phu nhân nói không sai, nhưng vẫn còn Thánh Thành" Lâm Hiên trầm ngâm nói.
"Thánh Thành?" Khóe miệng Thượng Quan Mộ Vũ tia cười lạnh: "Tiền bối nghĩ Thánh Thành thực sự lo lắng tới sinh tử của những tu sĩ cấp thấp chúng ta sao. Đại chiến nổ ra, khẳng định chúng ta sẽ bị đem làm vật hi sinh."
Lời này không sai, tu tiên giả lạnh lùng như Lâm Hiên sao không hiểu.
"Vậy phu nhân tính thế nào, Lâm mỗ có thể giúp ngươi chuyện gì?"
"Chiến đoàn mở ra, khắp nơi trong Đại Hoang hải vực đều là máu tanh, có lẽ có một số tán tu lọt lưới, nhưng khẳng định tông môn gia tộc không may mắn thoát khỏi. Thiếp muốn mời tiền bối rời khỏi nơi này."
"Bảo ta rời khỏi?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, vốn tưởng rằng đối phương tới chỗ này xin giúp đỡ, không ngờ. . .
"Không sai. Thiếp lớn mật thỉnh tiền bối rời khỏi nơi này, mang theo Linh nhi, Nhạn nhi trở lại sâu trong Nhân tộc. Như vậy sẽ an toàn hơn."
Đến đây thì Lâm Hiên đã rõ ràng mục đích của nàng. Hắn hỏi lại:
"Lâm mỗ rời khỏi còn các ngươi thì sao?"
"Chúng ta?" Trên mặt Thượng Quan Mộ Vũ lộ tia bất đắc dĩ: "Có thể sao nữa, khẳng định ở lại Nguyên Quy Đảo sẽ rất nguy hiểm. Một khi tiền bối đi rồi, thiếp liền giải tán Bách Thảo Môn, chia thành những tốp nhỏ mai danh ẩn tích, trốn ở những hoang đảo"
Lâm Hiên gật đầu. Mỗi người có một cơ duyên khác nhau, khẳng định có người khó thoát độc thủ nhưng cũng người vận khí tốt thoát khỏi hạo kiếp.
"Phu nhân tính không sai, đã như vậy, ngươi cùng theo chúng ta là được" Lâm Hiên thản nhiên nói. Nàng là mẫu thân của hai đồ nhi. Đương nhiên phải chiếu cố một chút.
"Đa tạ hảo ý của tiền bối, bất quá thiếp không thể" Thượng Quan Mộ Vũ chỉnh đốn trang phục, cảm kích thi lễ.
"Vì sao?" Lâm Hiên có điểm hiếu kỳ.
"Thiếp tu vị tuy thấp nhưng thân là nhất phái chi chủ. Các đệ tử đều ở chỗ này, ta sao có thể bỏ mặc không quan tâm, một mình tham sống sợ chết?"
". . ." Lâm Hiên nhất thời cứng họng. Tám trăm năm mưa mưa gió gió, tu tiên giả mà hắn tiếp xúc đa phần đều là hạng tự tư tư lợi.
Chưởng môn thì sao, gia nhập môn phái còn không phải để có đại thụ dựa vào sao? Đến như phu thê đại nạn lâm đầu cũng như chim tự tìm đường bay đi.
Nếu hắn không quen biết Thượng Quan Mộ Vũ một thời gian, sẽ khẳng định rằng nàng đang nói lời dối trá.
Bất quá nhớ lần đầu cứu giúp Linh nhi Nhạn nhi. Đám tu sĩ cấp thấp Bách Thảo Môn đối mặt nguy hiểm tính mạng nhưng không ai chọn con đường bỏ trốn.
Bách Thảo Tiên Tử truyền thừa đạo thống thật khác xa những tông môn gia tộc tầm thường. Lâm Hiên không làm được việc có thể nói là ngốc này, bất quá hắn thật sự hâm mộ.
"Đạo hữu có tâm cơ tinh xảo, nhân cách càng khiến người ta bội phục, nhưng ngươi ở lại cũng vô ích, hà tất phải làm như vậy?" Lâm Hiên thở dài một hơi.
"Hảo ý của tiền bối, thiếp xin tâm lĩnh, bất quá ta thật sự không thể làm như vậy, còn mời người mau rời đi." Thượng Quan Mộ Vũ thở dài, trong mắt hiện tia bi ai nhưng cũng đầy kiên định.
Lâm Hiên nghe thì im lặng không khuyên nữa. Sau một lúc, Thượng Quan Mộ Vũ đứng lên rồi cúi lạy hắn:
"Sau này xin phó thác Nhạn nhi Linh nhi nhờ tiền bối chiếu cố cho, nếu thiếp ngã xuống, tại nơi cửu tuyền cũng vô vàn cảm kích người."
Lời còn chưa dứt, nàng liền quay thân thể mềm mại như muốn rời đi.
"Chờ một chút." Lâm Hiên đột nhiên mở miệng.
Thượng Quan Mộ Vũ quay đầu, có phần nghi hoặc: "Tiền bối còn gì phân phó."
"Một khi đại chiến lưỡng tộc nổ ra, Đại Hoang hải vực máu tanh khắp nơi, dù các ngươi chia thành những tốp nhỏ, ẩn nơi bí mật thì tỷ lệ sống sót cũng rất thấp"
"Tiền bối nói không sai, nhưng hiện cũng không còn cách nào khá hơn"
"Vậy sao không di dời toàn bộ môn phái?"
"Thiếp cũng tính đến điều này, bất quá đệ tử bổn môn tu vị quá thấp, lúc bình thường muốn di chuyển toàn môn cũng khó chứ nói gì tình hình hiện tại"
Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Đạo hữu không cần lo điểm này. Đúng là toàn môn di chuyển thật sự có nguy hiểm, nhưng nếu Lâm mỗ có biện pháp thì sao?"
Lời của hắn còn chưa dứt, Thượng Quan Mộ Vũ liền lộ vẻ mừng rỡ vô vàn, thịch một tiếng quỳ xuống: "Tiền bối, thật sự là người có biện pháp sao?"
"Không sai." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
"Nếu thật sự là thế, chính là tiền bối có đức tái sinh đối với Bách Thảo Môn. Sau này bất kể người phân phó điều gì. Cho dù núi đao chảo dầu, đệ tử tệ môn tuyệt không nhíu mày từ chối." Thượng Quan Mộ Vũ cương quyết như chém đinh chặt sắt nói.
Nếu một kẻ khác nói điều này Lâm Hiên đương nhiên không để ý. Bất quá hắn thực sự tin lời của nàng.
"Đạo hữu xin đứng lên, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Trước tiên cho ta một tấm hải đồ những hải vực gần đây"
Thượng Quan Mộ Vũ nghe thì đưa tay vỗ vào bên hông. Một cái ngọc giản màu bích lục hiện trong tay, sau đó đưa tới.
Lâm Hiên tiếp nhận rồi nói: "Phu nhân trở về, phân phó đệ tử không nên tiết lộ tin tức, đồng thời thu thập hành tranh. Nhanh thì ba năm ngày, chậm thì một tuần trăng, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
"Vâng!"
Thượng Quan Mộ Vũ cung kính thi lễ, có vẻ vô cùng cảm động rồi lui xuống.
Nhìn bóng dáng nàng tan đi, Lâm Hiên thở dài.
-----
Chú thích: (1) Ức: Đơn vị số đếm. Bằng 100 triệu


Bách Luyện Thành Tiên

Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất