Lại nói sau khi xuống máy bay Úc Hàn Chi tách ra khỏi Minh Yên, anh biết chương trình tạp kĩ ghi hình ở núi Thanh Thành sớm hơn Minh Yên, nên đã đặt khách sạn bên cạnh đó, vừa đến khách sạn đã mở phần mềm livestream, vừa nhìn Minh Yên tương tác với khách mời trong phòng livestream, vừa xem màn hình và weibo hot search, thuận tiện lướt qua CP Hàn Yên, xem hôm nay đường mới có gửi lên hay không, giống như một trưởng nhóm hâm mộ CP, kết quả fan Diệp Chu liên tục lướt màn đạn?
Mắt phượng người đàn ông nheo lại, anh lướt qua weibo của Diệp Chu, lại thấy trong phòng phát sóng trực tiếp, ánh mắt của tên nhóc kia luôn xoay quanh Minh Yên, nhất thời tâm tình vô cùng uất ức.
Muốn đào chân tường trên người anh? Hả?
Úc Hàn Chi càng nhìn tên nhóc này càng không vừa mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ màn hình điện thoại di động, anh gửi cho Minh Yên một tin nhắn: "Nam khách mời trong đoàn làm phim của bọn em đang theo đuổi em à?”
Minh Yên nhận được tin nhắn, cô sửng sốt mấy giây, theo đuổi cô? Làm sao có khả năng? Tại sao giọng điệu của Úc Hàn Chi lại có cảm giác như đang hỏi tội nhỉ?
"Minh Yên, chị Thư Ca gọi chúng ta đi họp." Diệp Chu đi tới cười nhắc nhở.
"Được." Cô cong mắt cười, lúc này mới nghiêm túc đánh giá giá trị nhan sắc của Diệp Chu một chút, ngoại hình quả thật không tệ, không giống với mỹ nam hoa mỹ hiện nay, Diệp Chu thuộc loại dáng vẻ tuấn tú, chân dài Âu Ba, hát nhảy đều tốt, diễn xuất cũng không tầm thường, dựa vào một bộ phim chiếu mạng mà nổi tiếng, hai năm nay cũng nhận kịch bản tốt, xem như nam thần lưu lượng thế hệ mới.ebookshop.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Minh Yên sống ở hào môn từ nhỏ, đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, tuy rằng thấy anh ta tuấn tú, quần áo cũng không tầm thường, nhưng khí chất luôn thiếu một chút gì đó, mỗi lời nói hành động luôn có loại cảm giác cố ý chỉnh sửa, cô nhìn về phía anh ta mỉm cười, rồi cố ý duy trì khoảng cách.
Không phải người cùng một con đường.
Trong lúc livestream, người hâm mộ nhìn thấy màn tương tác giữa hai người đã ồ lên khắp nơi, màn đạn bay lên.
Úc Hàn Chi cũng híp mắt, anh có cảm giác nguy hiểm thật sâu, gửi tin nhắn cho Lâm Bình: "Tra người tên Diệp Chu này.”
Lâm Bình đang chuẩn bị bay về Nam Thành, lần này cô Minh Yên muốn chuyển về Nam Thành, hơn phân nửa đồ đạc của Úc tổng cũng phải chuyển từ Thẩm Trạch đến biệt thự Minh gia. Anh ấy cố ý chạy về Nam Thành xử lý chuyện liên quan, dự kiến phải ở lại một tuần, kết quả chân trước vừa đi, chân sau đã bị Úc tổng kêu đi điều tra người?
Lâm Bình đồng tình sâu sắc với nam khách mời tên Diệp Chu này, tốt nhất là anh ta không có tư liệu đen lớn, bằng không có thể sẽ hơi thảm.
Thư Ca tạm thời mở một cuộc họp, đầu tiên là giới thiệu các vị khách mời, sau đó lại giới thiệu nhiệm vụ của chương trình tạp kỹ lần này, giống như kỳ trước, có một mục tiêu lợi nhuận, hai mươi ngày cần lợi nhuận 20 vạn.
Nói chung, cốt lõi của chương trình tạp kỹ không thay đổi, ấm áp kinh doanh khách sạn, tận hưởng cuộc sống chậm rãi, kéo theo đó là lợi nhuận.
Ở khắp nơi phía trước và phía sau của núi Thanh Thành đều có các điểm du lịch và danh lam thắng cảnh không nổi tiếng lắm, một ngày có thể leo núi xong, phần lớn mọi người không lựa chọn ở lại, cho dù có ở lại cũng chỉ ở một hoặc hai ngày, so với trên đảo mùa đầu tiên, sức hấp dẫn quả thật nhỏ hơn rất nhiều.
"Hai mươi ngày lợi nhuận 20 vạn hình như hơi khó khăn phải không?" Kiều Đống ngượng ngùng cười nói: "Trước khi tôi và Lâm Nhi tới đã kiểm tra giá hàng hóa cùng với giá khách sạn, tập trung vào khoảng 100-200, không có nhiều khách sạn giá cao, chúng ta tổng cộng chỉ có tám phòng, một ngày lợi nhuận mười ngàn, trừ đi chi phí hàng ngày và chi phí khách sạn của sáu người, thu nhập hàng ngày phải từ mười lăm ngàn trở lên.”
"Giá cả bên này không cao, chúng ta có thể bán ba bữa ăn của chúng ta cho khách?" Diệp Chu cười nói: "Nếu như thêm ăn uống, phát triển tuyến đường du lịch, bán một ít sản phẩm nông sản, lợi nhuận sẽ nhiều hơn một chút.”
Diệp Chu vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua, fan của Diệp Chu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng gào thét, kêu anh trai thật giỏi.
"Nếu thêm các dịch vụ ăn uống và sản phẩm nông sản thực sự sẽ làm tăng thu nhập." Ngạn Bác gật đầu, cười nói.
Diệp Chu tiếp tục nói: "Hơn nữa giá khách sạn của chúng ta cũng có thể được đặt đắt một cách thích hợp, dịch vụ theo kiểu quản gia đã bao gồm phí dịch vụ. Một phòng đặt giá 1000-2000, hẳn là có thể chấp nhận.”
Thư Ca nhìn về phía Minh Yên, cười nói: "Minh Yên, em cảm thấy thế nào?”
Minh Yên rũ mắt, lông mi dày như một chiếc quạt nhỏ rủ xuống, cô suy nghĩ trong vài giây, rồi nói: "Nhịp điệu xã hội hiện đại quá nhanh, hầu hết mọi người đi du lịch sẽ chọn những hòn đảo cho kỳ nghỉ, chỉ có một số ít sẽ leo núi trong mùa nóng. Chương trình tạp kĩ của chúng ta tuyên truyền là nhịp điệu chậm, cuộc sống chậm, để mọi người học cách chậm lại và tận hưởng cuộc sống, nếu giá khách sạn đắt hơn xung quanh quá nhiều, cộng với việc bán ba bữa ăn và các sản phẩm nông sản, không khác gì sử dụng hiệu ứng ngôi sao để tiêu thụ người hâm mộ của chúng ta, trái với ý định ban đầu của chương trình tạp kỹ.”
Núi Thanh Thành khác với trên đảo mùa đầu tiên, trên đảo là nguyên nhân địa lý hạn chế, vật tư có hạn, qua điểm phà, có tiền cũng không bay đến bờ bên kia ăn được, cho nên mùa đầu tiên bọn họ cung cấp đồ ăn cho khách, vùng núi Thanh Thành này sản vật phong phú, lái xe đi đâu cũng được, bán đồ ăn thuần túy là vì lợi nhuận.
Minh Yên không thích loại cảm giác này, cô đến núi để thiền định với một trái tim thuần khiết và ít ham muốn, hơn nữa bên cạnh còn là thánh địa Đạo giáo.
Diệp Chu bị Minh Yên nói thẳng phản bác, có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Minh Yên nói cũng có đạo lý, nhưng chúng ta không đạt được mục tiêu thì phải làm sao bây giờ?”
"Minh Yên nói rất đúng, ở mùa đầu tiên tôi thích nhất chính là bầu không khí nhàn nhã của khách sạn, khách sạn mơ ước hẳn là cuộc sống khiến người ta phải khao khát, chúng ta nên khai thác một số giá trị gia tăng không giống người thường." Bạn gái của Kiều Đống là Lâm Nhi cũng cười nói.
"Chị Thư Ca, chúng ta có muốn tổ chức một chuyến đi thiền định không?" Minh Yên mỉm cười với Lâm Nhi, ngược lại nhìn về phía Thư Ca: "Bảy ngày là một chu kỳ, tổng cộng tiếp đãi ba đợt đăng kí, bảy ngày ăn chay, thiền tu, thưởng trà, tĩnh tâm, ẩn cư trên núi, bao gồm tất cả chỗ ở, hoạt động của chúng ta, như vậy chúng ta có thể đạt được mục tiêu lợi nhuận, khách mời ở cũng thấy đáng giá trị đồng tiền, chị cảm thấy thế nào?”
"Chuyến đi thiền định?"
"Ăn chay?"
Mọi người đồng thanh nói, tất cả có chút ngạc nhiên, đây thật đúng là một ý kiến rất hay.
"Tôi chính là người ăn chay, ý tưởng này thật sự quá tốt, Minh Yên, sao cô lại nghĩ đến thiền định?" Lâm Nhi vui mừng kêu lên: "Bây giờ rất nhiều người chú trọng dưỡng sinh, rất nhiều người đi chùa thiền.”
Hai vợ chồng Thư Ca liếc mắt một cái, nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Minh Yên, họ cảm thấy chuyến đi thiền định thật sự rất phù hợp với cốt lõi chương trình tạp kỹ của bọn họ cùng với địa điểm ghi hình lần này.
Hai tay Thư Ca nắm chặt, cười nói: "Đề nghị của Diệp Chu và Minh Yên, mọi người giơ tay bày tỏ thái độ đi, sau đó thiểu số phục tùng đa số, vấn đề khó khăn còn lại mọi người cùng nhau khắc phục.”
Đầu tiên là đề nghị của Diệp Chu, Diệp Chu giơ tay lên, sau đó xấu hổ phát hiện chỉ có một mình anh ta giơ tay lên, đề nghị của Minh Yên thì năm người giơ tay lên, đôi tình nhân Kiều Đống và Lâm Nhi này là hưng phấn nhất, hận không thể giơ cả hai tay lên.
"Được rồi, vậy thì tiếp thu đề nghị của Minh Yên, tiến hành chuyến đi thiền định, bây giờ có mấy vấn đề cần chúng ta phải giải quyết: chúng ta thiếu đầu bếp chay, thiếu thầy phụ trách thiền định, cùng với kế hoạch hoạt động. Tối nay mỗi người ra một kế hoạch, sáng mai chúng ta sẽ họp xác định hoạt động, sau đó tất cả đã chuẩn bị xong, chờ nhóm khách đầu tiên vào ở, chúng ta sẽ hỏi khách trước, xem phản ứng như thế nào, nếu phản ứng bình thường thì sau đó chúng ta còn có thời gian, kịp điều chỉnh.”
"Tôi sẽ cùng Ngạn Bác đi đạo quan một chuyến, xem có thể mời bậc thầy thiền định không, Minh Yên, các người liên hệ một chút, coi có thể tìm được đầu bếp biết làm thức ăn chay hay không."
"Được." Minh Yên gật đầu.
Thư Ca và Ngạn Bác ra khỏi khách sạn, tìm người dân địa phương đến hỗ trợ. Đám người Minh Yên thì ở lại khách sạn.
Mà trong lúc livestream, người hâm mộ đều kêu gào.
—— Chuyến đi thiền định? Trời ơi, nữ thần của tôi thật sự là quá trâu bò, sao có thể nghĩ đến hoạt động có ý nghĩa như vậy, tôi rất muốn đi.
—— Muốn đi +10086, thành thật mà nói, tôi rất phản cảm với các ngôi sao tiêu thụ người hâm mộ của họ, để cho người hâm mộ trả tiền cho chỗ ở cao, thực sự là cắt rau hẹ, nhưng Minh Yên đề xuất chuyến đi thiền định, tôi rất động lòng! Đây mới là khách sạn mơ ước.
—— Tôi đã tham gia thiền định trong chùa do thành phố chúng tôi tổ chức, tổng cộng năm ngày, chính là cuộc sống của người trong hang động trên núi, điện thoại di động đều không được mang theo, lúc ấy cảm thấy rất khô khan, chịu đựng lại sẽ có cảm giác khác nhau, nếu như là thiền tu trên núi Thanh Thành, tôi có thể!
—— Tôi là một người hâm mộ qua đường của Minh Yên, thấy cô ấy không muốn tiêu thụ fan của mình, người qua đường chuyển fan.
—— Anh trai nhà tôi cũng là vì muốn đạt được nhiệm vụ của tổ tiết mục mới nói phải bao ăn ở, mở tuyến du lịch, Minh Yên không phải cũng là bao ăn ở à, chỉ là bao trọn gói đẹp mắt mà thôi.
Fan của Diệp Chu không phục mà kêu lên, nhưng rất nhanh đã bị cộng đồng người hâm mộ giễu cợt.
——Ngoại trừ anh trai nhà cô, tất cả mọi người đều ủng hộ đề nghị của Minh Yên, đầu óc là một thứ tốt, hy vọng cô cũng có.
——Thời đại này, tam quan đều là theo ngũ quan đi, bị cắt tỏi còn gọi là anh đẹp trai, hết thuốc chữa.
—— Bạn nhỏ, bạn sợ là có rất nhiều dấu chấm hỏi, một là theo đuổi vật chất ăn, uống giải trí, một là tinh thần thiền định, bạn nói là như nhau?
Fan bạn gái Diệp Chu bị quần chúng giễu cợt, nhóm fan CP mới nổi lên đã "lạch cạch" ngã xuống đất, oa một tiếng khóc kêu, CP của bọn họ nứt ra rồi.
Trong lúc phát sóng trực tiếp vô cùng náo nhiệt, hot search weibo cũng hết đợt này đến đợt khác, Minh Yên không xem màn đạn trong livestream, đương nhiên không rõ lắm.
Cô cùng Lâm Nhi trở lại phòng tatami nhìn ra núi, thu dọn hành lý của mình.
"Minh Yên, hành lý của cô rất nhiều nha." Lâm Nhi thấy cô có ba vali hành lý, trong đó một vali lớn lại đều là đồ ăn, còn có rượu vang đỏ, nhất thời kinh hô thành tiếng: "Cô rất là biết hưởng thụ cuộc sống đấy, rượu này cũng không rẻ đâu.”
Uống một ngụm chẳng khác nào uống một ngụm vàng!
"Bạn của tôi tặng, chờ khi nào chúng ta ghi hình xong thì uống hết nó?" Minh Yên cong mắt cười nói, cô đem chai rượu ngon 68 năm kia bày lên tủ.
"Được rồi, được rồi. Tôi cũng mang theo rất nhiều thức ăn.”
Hai người dọn dẹp một lúc, sau đó ngồi trên sân thượng, mở hai chai sữa, nhìn ra vẻ đẹp xanh tươi của núi non, mây mù lượn lờ, chạm vào ly, rồi cười nói: "Vì hành trình thiền định của chúng ta, nâng ly.”