Minh Yên và Lam Hi đồng loạt chấn động, thấy Úc Hàn Chi ở cửa, khuôn mặt tuấn nhã ủ dột.
Minh Yên theo bản năng thoát khỏi tay Lam Hi, bỏ tăm bông trong tay xuống, hời hợt nói: "Không được chạm vết thương vào nước, nhớ thoa thuốc, sẽ không có vấn đề gì lớn. ”
Về phần có thể để lại sẹo hay không cũng không phải chuyện cô nên hỏi.
"Được, Yên Yên, lời tôi đã nói với em, em hãy trở về suy nghĩ thật kỹ." Lam Hi cũng không muốn trở mặt với Úc Hàn Chi, phá hủy lễ mừng thọ của ba anh ta. Hôm nay vốn là muốn nói cho Minh Yên biết kẻ đứng đằng sau làm Minh gia phá sản.
Minh Yên rũ mắt xuống, đôi mắt to đen nhánh hiện lên một tia mỉa mai, có cái gì để suy nghĩ, còn có thể tìm Úc Hàn Chi chất vấn, cãi nhau với anh sao? Đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nếu không có Úc Hàn Chi ở đây, cô ngược lại muốn châm chọc Lam Hi vài câu.
Lam gia anh ta điều tra ra Úc Hàn Chi đứng phía sau, tổn thất mấy tỷ cũng không trở mặt với anh, cô dám trở mặt sao?
Úc Hàn Chi vừa đến, chỉ nghe được một câu cuối cùng, thấy mười ngón tay của Minh Yên không chạm vào việc gì lại có thể thoa thuốc cho Lam Hi, anh cho rằng hai người nối lại tình cũ, Lam Hi bảo cô cân nhắc chuyện chia tay, nhất thời tức giận quay cuồng, đáy mắt đều là băng giá.
"Nếu Lam thiếu bị thương không tìm nhân viên y tế, tìm Minh Yên làm cái gì?" Mắt phượng của Úc Hàn Chi hơi lạnh, anh đi tới, một tay nắm lấy Minh Yên, kéo đến bên cạnh mình.
Được lắm Lam Hi, dám đào góc tường bên người anh.
"Á~" Minh Yên nhíu mày, cô cảm thấy cổ tay đều bị anh bóp nát.
"Anh làm cô ấy đau rồi." Lam Hi giận dữ nói: "Úc Hàn Chi, anh đối xử với Minh Yên như vậy sao?”
"Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, không cần Lam thiếu phải lo, nếu có nhàn rỗi không bằng suy nghĩ thật kỹ đến sự phát triển tương lai của Lam thị." Môi mỏng Úc Hàn Chi nhếch lên, quanh thân đều là hàn khí, kéo Minh Yên ra khỏi phòng khách.
Người đàn ông đi cực nhanh, Minh Yên đi giày cao gót suýt nữa không theo kịp, thấy anh không hiểu sao lại phát hỏa như vậy, cũng có chút run sợ, có điều hai ngày nay bọn họ luôn chiến tranh lạnh, để cô chịu thua anh trước làm nũng với anh là không có khả năng!Docfull.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí!
"Anh kéo cái gì, anh đang làm em đau." Cổ tay Minh Yên bị anh bóp đau nhức, vành mắt ửng đỏ nói.
Úc Hàn Chi đột nhiên dừng bước, thấy cổ tay mềm mại bị mình túm đỏ bừng, bàn tay to giống như bị lửa nóng buông ra, tức giận không cách nào phát ra, mắt phượng u ám nhìn Minh Yên, khàn giọng nói: "Muốn chia tay với tôi?”
Minh Yên bị ánh mắt của anh nhìn đến kinh hãi nhảy dựng, lại nhìn thấy trên tay phải anh mơ hồ có vết máu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cúi đầu xuống.
Không phải là giúp Lam Hi thoa thuốc sao? Là cô cố ý muốn giày vò anh, cũng không phải là muốn thân cận với anh ta, Úc Hàn Chi tức giận đến mức như vậy sao?
"Anh không tin em sao?" Minh Yên nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, cắn răng náo loạn nói: "Minh Yên tôi chưa bao giờ vòng vo, rõ ràng là chính anh muốn chia tay tôi, cố tình gây sự với tôi.”
Úc Hàn Chi thấy cô càn quấy như vậy, xấu xa tố cáo trước, tức giận đến huyệt thái dương đột ngột đau đớn, tức giận đến tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Không phải muốn chia tay, hai ngày nay không nói với tôi một câu? Gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện cũng không trả lời? Tự mình đến dự tiệc tối, không phải muốn chia tay với tôi thì là sao hả?”
Còn cẩn thận giúp Lam Hi thoa thuốc, cũng không có đối xử với anh như vậy bao giờ! Rốt cuộc cô có tâm hay không?
Minh Yên thấy anh muốn tính sổ, lại lạnh lùng vô tình, ban đầu gây sự vô lý trong nháy mắt đã trở nên vô cùng ủy khuất, hung dữ, không phải đối xử với cô giống chó mèo thì là rất hung dữ, từ khi trên đảo trở về, không có một ngày nào là ngọt ngào.
"Chia tay? Tôi thậm chí còn không nhớ rõ chúng ta ở bên nhau khi nào? Chia tay cái gì?” Minh Yên cười lạnh nói: "Buổi tối tôi sẽ chuyển đi, Úc thiếu anh cao quý như vậy tôi trèo cao không nổi.”
Nói xong cô quay đầu rời đi, sắc mặt Úc Hàn Chi đột nhiên thay đổi, anh giữ chặt cổ tay cô, khống chế không cho cô giãy dụa, sắc mặt hung ác nham hiểm, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ đả thương người của cô, hận không thể hòa nhập người cô vào trong ngực mình, hai người không thể xa rời nhau.
Sao cô lại không ngoan như vậy? Vì cái gì lại muốn chia tay? Tại sao lại muốn làm cho anh giận dữ?
Minh Yên bị đôi tay anh bắt được, đối phương hôn đến bạo ngược, giống như trừng phạt, cô cắn môi anh và dùng giày cao gót đạp lên chân anh, thừa dịp anh đau, cô tránh ra bên phải của anh, một cái tát đánh qua.
Minh Yên khó thở, đánh xong mới biết mình đã làm gì, sắc mặt trắng bệch, ngón tay phát run, có muốn xoay người bỏ chạy hay không.
Úc Hàn Chi thấy bóng lưng cô kinh hoảng thất thố chạy trốn, tóc mái trên trán rũ xuống, che khuất đôi mắt nguy hiểm sau mắt kính, năm ngón tay nắm chặt, miệng vết thương mới kết vảy nứt ra, máu tươi nhỏ giọt trên bãi cỏ.
Người đàn ông cười ra tiếng, chưa bao giờ anh thấy mình tỉnh táo như giờ phút này, Úc Vân Đình nói rất đúng, Minh Yên là người xấu xa, tính kế Hoa Tư, lợi dụng anh để kích thích Lam Hi, cô khẩu phật tâm xà, mục đích đã đạt được, nên cô muốn chia tay với anh!
Cô hoàn toàn không thích mình, nhưng anh lại thích cô, thích đến điên cuồng muốn độc chiếm.
*
Minh Yên có chút hoảng hốt không biết đi đường nào, cô sợ Úc Hàn Chi đuổi theo, suýt nữa đụng phải người.
"Sao lại là cô?" Minh Yên thấy Hoa Tư ngăn cản đường đi của mình, lập tức lạnh lùng, vòng qua cô ta đi về phía hồ nhân tạo.
Giờ phút này tâm tình cô vô cùng kém, kém đến nổ tung. Cô đánh Úc Hàn Chi, cô cũng không thể tin được mình lại dám đánh Úc Hàn Chi, lần này thật sự xong rồi. Không có chia tay trong hòa bình, sẽ không có hòa bình nữa!
"Đứng lại." Hoa Tư ngăn cô lại, thấy môi cô bị hôn đến sưng đỏ, sắc mặt xanh mét, cô ta luôn đi theo Úc Hàn Chi, vẫn luôn chờ ở bên ngoài không đi, mắt thấy Úc Hàn Chi kéo Minh Yên ra khỏi phòng khách Lam gia, đem cô ra phía sau vườn.
Úc Hàn Chi không đề cập đến chuyện Minh Yên tính kế, còn hôn cô, mà lại hôn kịch liệt như vậy, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ anh không biết Minh Yên tồi tệ như thế nào sao? Kiêu ngạo ngang ngược, tính kế người khác, cậy sủng sinh kiêu, lả lơi ong bướm, Minh Yên xấu như vậy, vì sao còn thích cô?
"Vụ bê bối trong bữa tiệc là cô tự biên tự diễn? Cô vốn là muốn tính kế tôi với Úc Hàn Chi? Làm cho tôi thân bại danh liệt, còn cô gả vào Lam gia?” Hoa Tư túm chặt tay cô, tức giận nói.
Minh Yên thấy cô ta đã biết chuyện kia, lại nghĩ đến hôm nay Triệu Kiều và Tôn Viện Viện cũng ở đây, hẳn là hai người kia nói, nhất thời lạnh lùng nói: "Thú vị, cô lại không có bất kỳ tổn thất gì, người bị scandal là tôi cùng Úc Hàn Chi, cô chạy tới hỏi tội, không phải có chút buồn cười sao?”
Hoa Tư tức giận, tức giận vì sao Minh Yên thiết kế để mình lên sân khấu một nửa, nếu như đổi thành cô ta cùng Úc Hàn Chi, thì hôm nay cô ta sẽ không thể lưu lạc thành như vậy!
Triệu Kiều cùng Tôn Viện Viện đi nhanh như vậy, cho dù ngửi thấy mùi thôi tình hương, giữa bọn họ cũng không kịp xảy ra cái gì.
"Tâm địa cô xấu xa như vậy, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của cô."
Minh Yên cười lạnh một tiếng: "Tùy tiện. Cô muốn làm gì thì làm, đừng chặn đường của tôi.”
Minh Yên tránh khỏi cô ta, đi thẳng về phía hồ nhân tạo, vòng ra biệt thự.
Dọc theo đường đi có người kêu tên cô, nhưng trước sau cô cũng không để ý tới.
"Cũng không phải là cô chủ Minh gia, Minh gia đã phá sản rồi, sao còn nhiều người vây quanh cô ta như vậy?"
"Cô ta xinh đẹp, con nuôi Úc gia cùng Kỳ thiếu đều đang theo đuổi."
"Hừ, sẽ có ngày cô ta bị người ta bỏ rơi, xem cô ta huênh hoang đến khi nào.”
"Tức giận làm gì, thân phận như vậy sẽ không gả vào được hào môn, Úc thiếu hay Kỳ thiếu bọn họ cùng lắm cũng chỉ là thích đồ mới mẻ, đừng tức giận."
Minh Yên nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích, mặt không chút biểu cảm mà đi ra khỏi biệt thự, bị gió đêm bên ngoài thổi qua, cô cảm thấy chính mình thật đáng thương.
Danh lợi của Nam Thành này vốn không có quan hệ gì với cô, hiện tại ngay cả tư cách đến trước mặt bác Lam chúc thọ cũng không có, đến Lam gia không cảm thấy rất buồn cười sao? Ngược lại cùng bọn Triệu Kiều, Tôn Viện Viện mưu kéo nhau một lúc, mặt trong mặt ngoài đều mất hết.
Cô đúng là ngốc mà.
"Minh Yên, lên xe." Kỳ Bạch Ngạn lái chiếc hummer cải tiến của anh ta, từ trong xe nhô đầu ra, cuồng vọng bất kham nói: "Dẫn cô đi ra ngoài.”
Minh Yên nhìn thấy anh ta, tâm tình càng thêm tệ, thấy phía trước có một chiếc taxi đang dừng, cô cũng không đến Minh gia lấy xe nữa, trực tiếp lên taxi, nói: "Tài xế, đi khu văn hóa.”
"Được rồi." Tài xế taxi nhìn đồng hồ chỉ đường.
Hummer màu đen vẫn luôn đi theo xe taxi, một trước một sau rời khỏi biệt thự Lam gia.
Triệu Kiều cùng Tôn Viện Viện trốn ở một bên đi ra.
"Kỳ thiếu đi theo, sẽ không để lộ chứ?" Tôn Viện Viện căng thẳng nói, thấy Kỳ Bạch Ngạn lại không có ăn tiệc tối mà rời đi, sắc mặt trắng bệch.
"Sợ cái gì, có lẽ là thuận đường." Triệu Kiều hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Việc này thần không biết quỷ không hay, ai sẽ biết? Minh Yên hại chúng ta thảm như vậy, nếu không phải Hoa Tư nhắc nhở, tôi cũng quên mất chúng ta còn có thôi tình hương. Không phải cô ta thích câu dẫn đàn ông sao? Nói không chừng còn cảm ơn chúng ta.”
"Nếu cô ta phát hiện thì làm sao bây giờ?" Giọng nói Tôn Viện Viện phát run: "Tôi muốn ra nước ngoài trốn.”
"Gấp cái gì, chờ xác định cô ta đã xảy ra chuyện rồi chúng ta ra nước ngoài cũng chưa muộn, chưa chắc sẽ có đàn ông ra mặt vì cô ta đâu."
*
Minh Yên lên xe taxi, phiền não, thấy xe Hummer của Kỳ Bạch Ngạn vẫn luôn đi theo phía sau, lại đi theo đến Trẩm Trạch, cô bỏ anh ta ra khỏi danh sách đen, nhắn tin nói: "Anh đừng đi theo tôi, phiền.”
Kỳ Bạch Ngạn ngậm một điếu thuốc trong miệng, thấy Minh Yên đưa anh ta ra khỏi danh sách đen, có chút vui mừng, một tay lái xe, một tay đánh chữ, sợ gửi tin nhắn thoại cô sẽ không mở ra.
"Tôi đưa em về nhà, một cô gái độc thân xinh đẹp đi taxi không an toàn. Thời buổi này không biết có bao nhiêu ông chú dê xồm.”
Minh Yên gửi lại một chữ “cút”, tính tình càng thêm nóng nảy, cô cảm thấy nóng, trong lòng giống như có ngọn lửa cháy đang thiêu đốt, miệng khô lưỡi khô, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, chóp mũi nhạy bén ngửi được một mùi hương đang đốt, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tài xế, không đi khu văn hóa nữa, đến đường phía trước anh hãy dừng xe." Minh Yên ấn cửa sổ xe xuống, muốn xua tan mùi hương còn sót lại trong không gian chật hẹp, giữa thời tiết mùa hè, giờ phút này một cơn gió cũng không có, hơi nóng bức người.
"Cô gái, phía trước không được dừng xe, sắp tới khu văn hóa rồi.” Tài xế đội mũ cụp xuống, không ngừng tăng tốc.
Minh Yên cả kinh, lúc này mới chú ý tới tài xế này trước sau vẫn luôn đội mũ không thấy rõ mặt, giờ phút này còn có cái gì không rõ nữa chứ, cô trúng kế rồi.
Đây cũng không phải là đường đến khu văn hóa, mà là đi ngoại ô.