Ngoài cửa, không có ai nói chuyện, tình hình một lần nữa vô cùng khó xử.
Minh Yên bị bắt tại chỗ, không nói một lời, cô cùng Kỳ Bạch Ngạn gặp mặt cũng không phải là chuyện lớn, vấn đề là sao Úc Hàn Chi lại ở cùng một chỗ với Hoa Tư?
Vẻ mặt Hoa Tư không giấu được vui sướng khiến Minh Yên mơ hồ có dự cảm không tốt.
Minh Yên không nói lời nào, anh em Úc gia không nói lời nào, Kỳ Bạch Ngạn hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Úc thiếu thật giống như thuốc mỡ da chó, Minh Yên đi tới đâu theo đến đó.”
Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, không để ý tới lời khiêu khích của Kỳ Bạch Ngạn, nhìn về phía Minh Yên, câu lạc bộ Phong Hoa là tài sản đứng tên anh. Minh Yên ở chỗ này nhất cử nhất động anh đều biết rõ như lòng bàn tay, vừa rồi gửi tin nhắn cho cô, cùng lắm là ôm một tia hy vọng yếu ớt cuối cùng, hy vọng cô có thể nói thật với mình, nhưng mà, cũng không có.
Mắt phượng Úc Hàn Chi u ám, đáy mắt như có sao rơi xuống, nhìn về phía Hoa Tư nói: "Không phải cô tìm Minh Yên có việc sao?”
Hoa Tư gật đầu, nhịn vui sướng xuống đáy lòng, đi vào phòng: "Minh Yên, sao tối nay cô lại không đi dạ tiệc Kỳ gia, lễ kỷ niệm đám cưới bạc được tổ chức vô cùng náo nhiệt.”
"Ăn cơm với người khác, không rảnh." Minh Yên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có biểu cảm gì: "Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Điều mà cô ghét nhất ở Hoa Tư chính là làm bộ làm tịch, mỗi lần đều phải làm nền một lúc lâu mới nói ra trọng điểm, tuyệt không dứt khoát.
"Cũng không phải chuyện lớn gì." Hoa Tư đưa lưng về phía Úc Hàn Chi, sắc mặt tái nhợt nhìn Minh Yên, đáy mắt hưng phấn, giọng nói lại vô cùng nhu nhược: "Khoảng thời gian trước sửa sang lại đồ cũ, nhớ tới cô lấy từ chỗ tôi một cái Hoàng Điền Ngọc Chương, bây giờ cô muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cái gì cũng không thiếu, ngọc chương kia là tín vật người khác tặng tôi, cô hãy trả lại cho tôi đi.”
Ngọc chương? Minh Yên như bị sét đánh, trước mắt tối sầm, suýt nữa té xỉu.
Cô gắt gao nắm chặt đầu ngón tay, nhìn về phía vẻ mặt đắc ý của Hoa Tư, lại nhìn về phía sắc mặt u ám của Úc Hàn Chi, như rơi xuống hang băng. Làm sao Hoa Tư biết chuyện ngọc chương?
Úc Hàn Chi biết chuyện cô lừa gạt anh rồi?
"Minh Yên, cô đừng lúc nào cũng chiếm đồ của người khác, ngọc chương kia là một kỉ vật của tôi, nếu cô muốn, để Úc thiếu khắc cho cô hơn mười hai mươi cái không phải là được rồi à." Hoa Tư thêm dầu vào lửa nói.
Úc Hàn Chi thấy cô ngây ngốc tại chỗ, ngay cả phản bác cũng không phản bác, một tia sáng cuối cùng dưới đáy mắt biến mất, không giận mà cười, anh vào phòng, đi về phía Minh Yên, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Tấm Hoàng Điền Ngọc Chương kia là của Hoa Tư?”
Minh Yên thấy khóe môi anh mỉm cười, đáy mắt đều lạnh lẽo, không còn một chút dịu dàng mật ý như trước, cả người lạnh như băng.
Ban đầu tất cả tình cảm của anh đối với cô đều là căn cứ vào Hoàng Điền Ngọc Chương kia, căn cứ vào thân phận ân nhân cứu mạng, lột đi tầng thân phận buồn cười này, cô đối với anh, không có một chút ý nghĩa.
Buồn cười cỡ nào, thậm chí trước kia cô còn ảo tưởng, cho dù là ngủ, cũng sẽ ngủ ra chút tình cảm.
"Vâng." Minh Yên mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, thanh âm khàn khàn: "Là của cô ta.”
Khi còn nhỏ quen biết, anh cũng giống như tất cả mọi người, chỉ nhìn thấy được Hoa Tư điềm đạm đáng thương, mà không thấy sự kiêu ngạo như tiểu công chúa Minh Yên.
Sắc mặt Úc Hàn Chi tái mét, giữ chặt cổ tay cô, không nói một lời kéo cô đi ra ngoài.
"Úc thiếu?" Hoa Tư vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bị Úc Vân Đình ngăn cản.
"Cô Hoa Tư, chuyện của hai bọn họ để bọn họ tự giải quyết." Sắc mặt Úc Vân Đình cũng không tốt lắm, cho dù đoán cũng đoán ra chân tướng sự việc.
Những năm gần đây, anh trai anh ta vẫn luôn muốn tìm được cô bé đã cứu anh khi còn trẻ, cho nên biết rõ Minh Yên là con gái nuôi của Minh Hòa Bình, vẫn nhiều lần phá lệ vì cô, càng nâng cô ở trong lòng bàn tay, ngay cả chính mình cũng phá giới, muốn cưới cô, bảo vệ cô cả đời. Hiện tại mới nói cho anh biết, tất cả đều là Minh Yên tính kế, Minh Yên cướp thân phận người khác, đem anh đùa bỡn trên lòng bàn tay, đừng nói anh trai anh ta, ngay cả anh ta cũng không nhịn được.
Sắc mặt Hoa Tư khẽ biến, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Bạch Ngạn.
Kỳ Bạch Ngạn hừ lạnh một tiếng, Úc Hàn Chi chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho Minh Yên, một người ẩn náu ở phía sau màn bày mưu tính kế, cực kì tự tin vào chỉ số thông minh của mình, lại là một người đàn ông thân mang huyết hải thâm cừu, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình khi nhận nhầm con gái kẻ thù thành con gái ân nhân, trước kia Úc Hàn Chi chiều chuộng Minh Yên bao nhiêu, về sau sẽ là hận bấy nhiêu.
*
Người đàn ông đi cực nhanh, Minh Yên suýt nữa không theo kịp bước chân của anh, cổ tay bị anh nắm chặt đến đau đớn, hít thở đau đớn.
Úc Hàn Chi mở cửa xe, kéo cô lên xe, đạp chân ga trở về Trẩm Trạch.
Minh Yên nhìn tốc độ không ngừng tăng vọt, sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay nắm chặt, không nói một lời.
Khu văn hóa thưa thớt người, đường rộng, Bentley màu đen phóng trên đường, dừng ở cửa Trẩm Trạch.
"Xuống xe." Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng và khàn khàn.
Hai tay Minh Yên run rẩy cởi dây an toàn, cô xuống xe, bị gió đêm thổi qua, nhìn biệt thự nhiều ngày, lại rùng mình một cái.
Vẻ mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi âm trầm, túm lấy cô dọc theo đường đi lên lầu.
"Đại thiếu gia, cô Minh Yên đã trở về rồi." Chú Lưu thấy biểu cảm hai người không đúng, thu lại ý cười.
"Chú Lưu, chú đi qua Úc gia bên kia ở." Úc Hàn Chi đi được một nửa, lại dừng bước, khàn khàn phân phó nói.
"Vâng." Sắc mặt chú Lưu khẽ biến đổi, vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Minh Yên thấy anh ngay cả chú Lưu cũng đuổi đi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt, cả người phát run.
Úc Hàn Chi kéo cô dọc theo đường đi lên lầu ba, mở cửa phòng cô, đẩy cô vào phòng, khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã ẩn ở hành lang ánh sáng vàng nhạt, thanh âm vừa lạnh vừa trầm: "Đi, tìm Hoàng Điền Ngọc Chương kia cho tôi.”
Minh Yên bị anh đẩy vào phòng, suýt nữa té ngã, nhịn đau đi tìm ngọc chương. Khi ở Minh gia viên ngọc chương kia bị cô bỏ trong rương gỗ lim, sau đó chuyển đến biệt thự Úc gia, lại chuyển đến Trẩm Trạch, chuyển đi vài lần.
Minh Yên lật hộp trang sức của mình, lại lật phòng thay đồ, lật tới lật lui cũng không tìm thấy, nhịn nước mắt không lăn xuống, ở nơi nào? Nó ở đâu?
Người đàn ông không thúc giục cô, anh đứng ở hành lang gọi điện thoại, từng chữ rõ ràng: "Bán công ty giải trí kia đi, tôi muốn chi tiết về tất cả sản nghiệp của Kỳ gia ở Nam Thành, ngày mai bắt đầu thu mua từng nhà. Thu hồi biệt thự Minh gia, phá hủy!”
Minh Yên tìm thấy Hoàng Điền Ngọc Chương và lấy nó ra, nghe được lời anh nói, sắc mặt trắng bệch.
Cô đưa ngọc chương trong tay qua.
Người đàn ông cúp điện thoại, không có cầm lấy ngọc chương, mà giữ chặt cổ tay cô, hai mắt đảo qua cố nén tức giận: "Làm sao cô nhận ra tôi? Lần đầu tiên hay lần thứ hai?”
Minh Yên bị anh gắt gao nắm chặt cổ tay, buộc phải ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nham hiểm của anh, đau đến nước mắt đảo quanh, cố nén không khóc, khàn khàn nói: "Trí nhớ của tôi rất tốt, khi còn bé anh đối với tôi tệ như vậy, còn đẩy tôi, tôi đều nhớ rõ.”
Xung quanh Úc Hàn Chi đầy hơi thở nguy hiểm, đáy mắt bỏ bừng, khàn khàn nói: "Cho nên sau khi nhận ra tôi, cô cố ý để cho tôi nhìn thấy ngọc chương kia, để cho tôi hiểu lầm cô chính là cô bé năm đó, sau đó đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay, Minh Yên, đùa bỡn lòng người có phải đặc biệt có cảm giác thành tựu hay không?”
"Mấy ngày nay cô ở Úc gia, ở Trẩm Trạch, ở Nam Thành tác oai tác quái, có phải đặc biệt đắc ý hay không, hả?"
Người đàn ông giữ cằm cô, mỗi lần nói một câu, tức giận lại tăng thêm một phần. Minh gia bọn họ thật sự là một ổ rắn chuột.
Người lớn biết luật mà phạm pháp, người nhỏ miệng đầy dối trá, đùa bỡn lòng người, buồn cười thay anh thế nhưng thật sự muốn cưới cô.
Người phụ nữ tâm địa rắn rết như vậy.
Minh Yên bị anh bóp đau, hít sâu một hơi, cả người rét run: "Không sai, là tôi lừa gạt anh, hôm nay nói ra cũng tốt, anh cho tôi những thứ kia tôi đều trả lại cho anh, mọi người sau này đường tôi tôi đi, đường anh anh đi, nước sông không phạm nước giếng.”
Đường tôi tôi đi, đường anh anh đi? Trong lòng Úc Hàn Chi càm thêm tức giận, gắt gao khắc chế lửa giận quay cuồng. Thật là một khuôn mặt đẹp, thật độc ác.
Từ đầu đến cuối cô đều đùa giỡn với anh.
Ánh mắt người đàn ông u ám, toàn thân lửa giận: "Đường tôi tôi đi, đường anh anh đi? Và sau đó để cho cô lại tiếp tục đi lừa gạt đàn ông? Lam Hi hay Kỳ Bạch Ngạn? Một người phụ nữ ích kỉ, lòng dạ rắn rết như cô, hoàn toàn cũng không xứng.”
Thân thể Minh Yên cứng đờ, không dám tin nhìn khuôn mặt u ám của anh, khẽ cười ra tiếng, cười đến cả người đều phát run, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, là tôi lừa anh, tôi tâm địa rắn rết, tôi không xứng, tôi hạ tiện, mẹ kiếp lúc anh ngủ với tôi còn gọi tôi là tâm can bảo bối, nếu tôi là tiện, anh cũng không khá hơn chút nào.”
Sắc mặt Úc Hàn Chi xanh mét, đè cô lên tường, ánh mắt nguy hiểm mà âm trầm: "Không phải muốn trả sao? Vậy thì lấy thịt bồi thường, qua đêm nay, cô có thể đi ra ngoài, sau này đường tôi tôi đi, đường cô cô đi.”
Người đàn ông xé quần áo của cô, không có bất kỳ màn dạo đầu nào mà trực tiếp tấn công.
Cả người Minh Yên run lên, cô quay mặt đi, gắt gao cắn môi rồi nhắm mắt lại, sau này, cô và anh, coi như thanh toán xong.
Một đêm gió xa mưa rào, cửa ban công không đóng, Minh Yên nằm nghe tiếng mưa cả đêm, mỗi lần ý thức tan rã lại bị tiếng mưa đánh thức, một đêm này quá dài mà lạnh như băng, cô mơ mơ màng màng mơ thấy cảnh mình lẻ loi chết trong phòng dân công, lại giống như trở lại tầng hầm năm bảy tuổi, khi cậu bé Úc Hàn Chi đẩy cô, cô khóc bỏ chạy, lúc ấy cô hẳn là nên trở về giết chết con sói nhỏ này, sẽ không có nhiều chuyện như sau này.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng mưa dần dần ngừng lại, ánh mặt trời dần sáng lên. Ý thức Minh Yên tỉnh táo lại, cả người đau phát run: "Trời sáng rồi, tôi có thể đi chưa?”
Ánh sáng trong phòng cực tối, người đàn ông giữ cằm cô, nhìn từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt to bằng bàn tay cùng với thân thể mềm mại đỏ bừng, khàn khàn nói: "Sau này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”