Khi Bắc Thành có tuyết rơi dày đặc, thì ở Nam Thành vẫn là trời nắng.
Gần đây thế gia Nam Thành yên tĩnh như gà, cả nhà Kỳ gia đi nước ngoài, tuy rằng Kỳ Bạch Ngạn nói lời tàn nhẫn, sớm muộn gì cũng trở về, có điều hiện tại Nam Thành là thiên hạ của Úc gia, tay ăn chơi số một ngày xưa lưu đày ở nước ngoài, đệ nhất thế gia Lam Hi sớm đã không còn khí phách năm đó, trong giới người đắc ý nhất ngược lại phải kể đến Hoa Tư.
Chẳng qua cũng không biết vì sao, có Minh Yên châu ngọc ở phía trước, cho dù Hoa Tư ở trong giới có linh lung đến đâu, tất cả mọi người đều không chịu nổi, vẫn là thích Minh Yên năm đó tùy ý kiêu ngạo, đẹp đến phô trương, nhìn người ta tâm tình rộng rãi, bệnh trầm cảm cũng được chữa khỏi.
Đáng tiếc Minh Yên đã đi Bắc Thành, hơn nữa gần đây biết điều đến bặt vô âm tín. Nếu có Minh Yên ở đây, làm gì đến lượt Hoa Tư?
Vòng tròn thế gia Nam Thành uể oải suy sụp, không ít người thừa dịp qua mùa đông bay tới các đảo, bay vòng Bắc cực, trong lúc nhất thời Nam Thành náo nhiệt nhộn nhịp trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.
Vòng tròn thế gia vắng vẻ, Thẩm Trạch lại càng đóng băng. Lâm Bình mang theo thợ bảo dưỡng vào Thẩm Trạch, không tự chủ được mà run rẩy một chút.
Cũng không bật điều hòa, sao lại lạnh như vậy?
"Úc tổng, hôm nay thợ tới bảo dưỡng biệt thự." Lâm Bình thấp giọng báo cáo.
Các tòa nhà kiểu cũ trong khu văn hóa được bảo trì thường xuyên ba tháng một lần. Cách lần bảo dưỡng trước đã qua nửa năm, lúc ấy xảy ra chuyện cô Minh Yên, ai dám vào Thẩm Trạch?
Người đàn ông chậm rãi pha cà phê, mặt mày lạnh lùng, lạnh nhạt gật đầu. "Anh Lâm, phòng trên tầng ba có chút lộn xộn, các người thu dọn một chút rồi bảo dưỡng?" Thợ từ trên xuống dưới bận rộn một vòng, phát hiện phòng trên tầng ba là một mớ hỗn độn, làm sao bảo dưỡng được?
Lâm Bình thầm kêu không xong rồi, vội vàng kéo thợ bảo dưỡng ra, thấp giọng nói: "Không cần bảo dưỡng căn phòng kia, các người đi nhanh đi.”
Người thợ dẫn đầu thấy tình thế không ổn, vội vàng dẫn người rời đi.
Đợi đến khi thợ bảo dưỡng làm việc xong rời đi, Lâm Bình nhìn sắc mặt âm trầm của Úc Hàn Chi, thấp giọng nói: "Úc tổng, là lỗi của tôi, tôi không có nói rõ ràng, về sau sẽ không dùng bọn họ nữa.”
"Anh cũng trở về đi." Giọng người đàn ông khàn khàn, đường nét trên khuôn mặt lạnh như đá cẩm thạch.
"Vâng." Lâm Bình lo lắng rời đi.
Cả Thẩm Trạch dần dần khôi phục yên tĩnh trước kia, yên tĩnh giống như một ngôi mộ, chim chóc trong vườn cũng không kêu nữa, vỗ cánh bay xa.
Bóng dáng Úc Hàn Chi thẳng tắp, cũng không biết ngồi bao lâu, sau đó anh buông cà phê đã lạnh lẽo lên lầu, bước chân giống như có ý thức tự động đi lên lầu ba.
Phòng bị khóa mấy tháng được người ta mở ra, đồ sứ màu hồng vỡ vụn ở cửa, trong phòng là một mớ hỗn độn.
Người đàn ông lướt qua mảnh sứ trên mặt đất đi vào phòng, bật đèn lên, dưới chân giẫm lên vật cứng rắn, đôi mắt phượng của anh khẽ rũ xuống, nhặt ngọc chương bị anh giẫm lên, chỗ có chút vết nứt ngày xưa lại nứt ra một vết nứt mờ mờ.
Người đàn ông nắm chặt ngọc chương, nhặt khăn choàng tua rua trên mặt đất lên, nhặt túi xách bị rơi, son môi dùng một nửa, cùng với mặt dây chuyền ngọc lục bảo đã bị xé toạc.
Úc Hàn Chi híp mắt, huyệt thái dương đau đớn, kí ức về ngày hôm đó hỗn loạn đến không chịu nổi, anh chỉ nhớ rõ Minh Yên đã khóc, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là khóc, càng khóc anh càng phiền lòng ý loạn, xuống tay lại càng không biết nặng nhẹ, về sau mới ý thức được, cô bị đau.
Anh khom lưng nhặt những thứ lộn xộn trên mặt đất lên, bày vào bàn trang điểm của cô chỉnh tề, khớp xương rõ ràng của người đàn ông chạm vào hộp trang sức cổ điển, dưới đôi môi mỏng đè ra một dấu vết lãnh khốc.
Anh tặng cô đồ, nhưng cô quả thật không mang gì đi cả, viên kim cương xanh trị giá ngàn vạn này bị cô tiện tay ném lên bàn trang điểm, ngọc chương cũng vậy, điện thoại di động cũng bị cô ném vào thùng rác.
Cô không muốn gì cả, ngay cả anh cũng không cần, đi mấy tháng, cũng chưa bao giờ quay đầu lại. Trong nháy mắt vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, gọi điện thoại cho Lâm Bình.
"Ngày mai đi Bắc Thành." Âm thanh lạnh lẽo cứng rắn như đá.
Lâm Bình vừa về đến nhà, nghe vậy suýt nữa cả kinh đến cắn đầu lưỡi, đi, đi Bắc Thành? Là đi tìm cô Minh Yên gương vỡ lại lành hay là đi cường quyền bức bách?
Trợ lý đặc biệt không dám nghĩ tới, Úc tổng cao lãnh tự phụ, bề ngoài lạnh lùng nội tâm nín nhịn con cháu thế gia, sợ là không biết cúi đầu, ôi, cô Minh Yên làm vậy cũng quá đáng, phàm là cô chủ động thẳng tanh hoặc làm nũng cầu xin Úc tổng, hai người cũng sẽ không đi đến tình trạng như hôm nay.
"Được, tôi biết rồi." Chỉ cầu nguyện đến Bắc Thành Ôn thiếu có thể ngăn cản Úc tổng.
*
Lúc Ôn Yến ra sân bay đón người, Bắc Thành đang có tuyết rơi dày, cả thành phố phủ một màu bạc, đẹp đến lạ thường.
"Trận tuyết lớn thứ hai trong mùa đông này, thế nào? Thật khó để nhìn thấy ở Nam Thành, phải không?” Ôn Yến thấy anh đi máy bay riêng, nhìn thoáng qua trợ lý phía sau Úc Hàn Chi. Bệnh sạch sẽ lại nặng thêm? Đi ra ngoài cũng phải ngồi chuyên cơ riêng?
Lâm Bình mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Mùa đông Bắc Thành làm gì có lạnh bằng Nam Thành, bọn họ mặc áo bông lớn còn bị Úc tổng làm cho lạnh đến run rẩy.
Người đàn ông mặc áo khoác màu xám xanh, khăn lông cashmere màu đen, làm nổi bật cả người càng thêm lạnh lùng và mạnh mẽ, một đường đi tới cũng không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của phụ nữ.
"Cậu vẫn còn là một đứa trẻ bảy tuổi? Nhìn thấy tuyết rất phấn khích?” Úc Hàn Chi lên xe, lúc này mới mở miệng, mắt phượng tựa như đêm lạnh sao.
Ôn Yến nhất thời bị nghẹn, nụ cười sâu sắc, chó thất tình, người đàn ông sống không có tình dục, không so đo với anh.
"Ôi, sao lại không thấy Úc Vân Đình? Cậu ta không đi theo để đùa giỡn sao?” Ôn Yến cười tủm tỉm nói.
"Nhị thiếu đang tăng ca ở Nam Thành." Lâm Bình mỉm cười nói.
Thời gian này nhị thiếu còn thảm hơn anh ấy, bởi vì thường mang Hoa Tư đến Thẩm Trạch, Úc tổng vừa nhìn thấy Hoa Tư, đương nhiên sẽ nghĩ đến cô Minh Yên, vậy anh ta có thể có cuộc sống tốt đẹp?
Nếu không phải cần người ứng phó Hoa Tư, nhị thiếu đã sớm bị phái đến Châu Phi đào quặng rồi.
"Lần này đến Bắc Thành thường trú hay là chơi mấy ngày?"
"Hoa Tư đang quay phim ở Bắc Thành, chờ quay xong mới đi." Người đàn ông hạ hàm căng thẳng, không lạnh không nhạt nói.
"Chính là cô bé đã cứu cậu khi còn bé?" Nụ cười của Ôn Yến càng sâu, chẳng lẽ cũng là vì cô gái nhỏ Minh gia giả mạo ân nhân cứu mạng kia? Nhưng kéo ngã đi, mỗi ngày Úc Vân Đình đều chửi bới anh, nếu anh nghiêm túc với Hoa Tư, có thể ném Hoa Tư cho anh ta xử lý sao? Hoa Tư quay bộ phim kia, Minh Yên là nữ thứ, chậc.
Quỷ biết anh đến xem ai, có điều so với ở Nam Thành người không ra người quỷ không ra quỷ, mỗi ngày đều lạnh mặt thì tốt hơn.
"Ừm." Úc Hàn Chi gật đầu.
"Cho dù cô ấy cứu cậu, thì ba cô ấy cũng đã hại cậu, cậu lại không có ý định cưới cô ấy, có cần phải để ý tới cô ấy không?"
"Một là một, thù phải báo, ân cũng phải báo." Đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi u ám, khàn khàn nói.
Ôn Yến biết anh người này luôn luôn cứng đầu, từ nhỏ đi theo ông cụ Thẩm, nhưng cũng không học được nửa điểm thoải mái của ông cụ.
"Cậu ở lại chỗ tôi hay ở khách sạn?"
"Úc tổng đã mua một căn biệt thự ở Tam Hoàn." Lâm Bình mỉm cười.
Được rồi, nhà cửa đều đã mua, cũng không cần anh ta quan tâm, đây là muốn thường xuyên đến ở.
"Được, đi xem biệt thự cậu mua, hâm mộ nha, gần đây nhà chúng tôi cùng Thời gia bóp đến gà bay chó sủa, mỗi ngày tôi đều phải về nhà hòa giải." Ôn Yến nói xong liền đau đầu.
Nghĩ đến bây giờ Minh Yên ở cùng Thời Cẩn lại càng đau đầu, một người làm cho anh em anh ta thành người không ra người quỷ không ra quỷ, một người làm cho con sói nhỏ nhà bọn họ mỗi ngày ở nhà gào thét, phụ nữ, chọc không nổi, cũng không trêu được.
Thời gia? Khuôn mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi ủ dột, sớm muộn gì cũng phải gặp.
*
Cuối tháng 12 thi xong kỳ thi sơ khảo sau đại học, ngày đầu năm mới, Minh Yên đã gia nhập đoàn làm phim.
"Nam Phong tri ta ý" được lấy bối cảnh ở ba nơi: Bắc Thành, Pháp và Ý. Đầu tiên quay cảnh trong nước, Minh Yên là nữ thứ hai, phần lớn phân cảnh đều ở trong nước, chỉ đi Paris có vài ngày, Hoa Tư thì khác, phần lớn quay cùng nam chính ở Pháp.
Vì vậy hơn một nửa số cảnh giữa hai người không hề trùng lặp.
"Nam Phong tri ta ý" kể về một đôi chị em của hào môn vọng tộc địa phương có cuộc đời sống khác nhau, cho nên cảnh đầu tiên chính là quay ở biệt thự.
Ngày khởi động máy, thời tiết hiếm khi thấy trời quang mây tạnh, Minh Yên mặc áo lông dày lái xe đến đoàn làm phim. "Thì ra là thuê biệt thự ở đây, đoàn làm phim này có tiền nha." Bởi vì tết dương lịch Thời Cẩn không đi học, không nói một tiếng liền trèo lên xe, đi theo đến đoàn làm phim.
"Rất đắt sao?" Thải Nguyệt lặng lẽ hỏi.
"Nhất định là đắt, Bắc Thành cái gì không đắt? Biệt thự này không tồi, đoàn làm phim cam lòng dốc hết vốn liếng, ai đầu tư vậy?”
"Hình như là Lam thiếu đầu tư." Thải Nguyệt nói.
Minh Yên không lên tiếng, lúc trước đúng là Lam Hi đầu tư, có điều hôm nay Lam gia không bằng trước, Hoa Tư quay phim, Úc Hàn Chi không thể không đầu tư, tài đại khí thô như vậy, có chút giống như bút tích của Úc Hàn Chi.
Tất cả hình như lại trở về ban đầu, Hoa Tư lại trở thành chúng tinh củng nguyệt.
Ba người xuống xe, chỉ thấy trong biệt thự vô cùng náo nhiệt, nhân viên đoàn làm phim đang kiểm tra máy quay phim cỡ lớn, các diễn viên chủ chốt quen biết nhau, Hoa Tư mặc lễ phục, bên ngoài bọc áo lông vũ siêu lớn, ngồi trước đại sảnh biệt thự sưởi ấm, bên cạnh có ba bốn trợ lý vây quanh, trông vô cùng khoa trương.
Hoa Tư nhìn thấy Minh Yên, cao ngạo cười, không lạnh không nhạt nói: "Minh Yên, đã lâu không gặp, tôi còn tưởng rằng cô không có mặt mũi đi ra ngoài quay phim nữa, đúng rồi, không quay phim phải trả tiền phạt vi phạm hợp đồng kếch xù, hiện tại không có người vì cô mà tiêu tiền như rác nữa.”
Thải Nguyệt thở phì phì muốn tiến lên lý luận, nhưng bị Minh Yên giữ lại.
Ánh mắt to quyến rũ của Minh Yên cong lên, mỉm cười nói: "Cùng lắm chỉ là cặn bã một người đàn ông, người tiếp theo càng tốt hơn, tại sao tôi lại không dám ra mặt?”
Hoa Tư châm chọc cười: "Chẳng lẽ cô còn có thể tìm được con cháu danh môn ưu tú hơn Úc Hàn Chi? Với thanh danh của cô ở Nam Thành, người ta có để ý không? Tôi nghe nói bây giờ cô thậm chí còn không ký hợp đồng với công ty? Có hứng thú thì hãy đến công ty của tôi.”
Minh Yên mỉm cười: "Xem ra cô và Úc thiếu sắp có chuyện tốt, vậy tôi chúc hai vị sớm sinh quý tử.”
Cô nói xong, mặt không chút thay đổi kéo Thải Nguyệt đang muốn nổi nóng đi, cô không muốn mới ngày đầu tiên khởi động máy đã xảy ra tai tiếng với diễn viên chính.
Thời Cẩn lạnh lùng nhìn, sau đó đi tới một bên gọi điện thoại: "Anh, hôm nay Minh Yên mới khởi động máy bộ phim mới, anh xem đó mà làm đi thôi.”
Bởi vì là tết dương lịch, Thời Gia cũng nghỉ phép ở nhà, anh ta đang thu dọn mớ hỗn độn ở trong nhà, nghe vậy, dịu dàng nói: "Gửi địa điểm cho anh, em cũng ở đấy?”
"Ừm, anh chính là tứ thiếu Bắc Thành, chớ để cho người ngoài nào đè ép, đừng làm em mất mặt." Thời Cẩn nâng cằm lên, anh trai cô ấy đã ra tay, một cái đỉnh mười cái, ai cũng đừng hòng đè bẹp được Minh Yên.
Thời Gia ở điện thoại bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Ừm, anh tự mình đến.”
Thời Gia trầm tư, Minh Yên mới khởi động máy bộ phim mới, anh ta phải tặng chút quà để duy trì thể diện cho cô.