*Bên kia.
Tô Diên mượn được xe đạp của Tôn Tiểu Hổ, lái xe đi đến chỗ đăng ký xuống nông thôn ở ủy ban cách mạng.
Cô vừa đứng ở đó, khí chất xuất chúng lại xinh đẹp rạng ngời, nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhân viên công tác.
“Đồng chí, cô có chuyện gì không?”
Tô Diên mỉm cười lễ phép với người nọ: “Chào ngài, xin hỏi có còn danh ngạch xuống nông thôn ở tỉnh Long Giang không ạ?”
Nhân viên công tác nghe xong sửng sốt, ngay sau đó tò mò hỏi: “Là cô báo danh hay là giúp người khác hỏi thăm?”
“Là tôi muốn báo danh xuống nông thôn.” Tô Diên trả lời kiên định.
Nhìn da thịt non mịn của cô không giống như người có thể chịu khổ. Nhân viên công tác không nhịn được nhắc nhở: “Quê quán của tôi ở ngay tỉnh Long Giang, chỗ đó mùa đông lạnh kinh người, hộ gia đình ở địa phương còn không chịu nổi. Cô phải chuẩn bị tâm lý trước mới được, người bình thường đều không muốn đến chỗ đó làm thanh niên trí thức đâu.”
“Không sao hết, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Xin hỏi thời gian sớm nhất xuống nông thôn là khi nào? Điểm xuống nông thôn có những đâu? Tôi có thể tự chọn không?”
Nơi thanh nhàn người người tranh, nơi khổ hàn không ai đến. Nhân viên công tác đưa cho cô một cuốn sổ, nói cô có thể tùy tiện chọn.
Trên đó có mười mấy chỗ xuống nông thôn, tất cả đều nằm trong quyền quản lý của tỉnh Long Giang, thời gian xuống nông thôn vào cuối tháng.
Tô Diên mở quyển vở ra đọc nhanh như gió, cuối cùng chỉ vào [Thôn Bạch Vân, thành phố Thanh Sơn], hỏi: “Ngài biết nơi này các thành phố Cáp Nhĩ Tân bao xa không?”
“Ngồi tàu hỏa cần bốn tiếng, nếu cô thích thành phố Cáp Nhĩ Tân thì có thể chọn nông thôn bên dưới thành phố ấy.”
Tô Diên lắc đầu, tỏ vẻ rất thích thôn Bạch Vân, quyết định cắm đội ở nơi đó.
Thủ tục báo danh đơn giản, chưa được mười phút đã làm xong.
Ra khỏi Ủy ban cách mạng, cô đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, chỉ thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, tạm thời chuyện cô báo danh xuống nông thôn phải giữ bí mật.
Buổi chiều hôm sau, Triệu Tiểu Tuyết bận chiếc váy liền áo hưng phấn ra khỏi nhà.
Trương Lan Quyên thấy thế vô cùng buồn bực, quay đầu hỏi Tô Diên: “Con biết con bé đi đâu không?”
Tô Diên ngồi trong sân đọc sách, không hề ngẩng đầu: “Chẳng phải chị dâu hai cho cô ấy hai tấm vé xem phim sao? Có lẽ đến rạp chiếu phim.”
“Con bé không hẹn con đi chung à?”
“Không có.”
Trương Lan Quyên mím môi, không khỏi lo lắng, rất sợ con gái ruột kiến thức hạn hẹp, tùy tiện tìm một người đàn ông để kết hôn hủy hoại hạnh phúc đời mình.
“Con biết con bé xem phim với ai không?”
“Không biết.”
“Sao con không hỏi con bé? Ví như bình thường con bé thân với ai? Xem phim xong về nhà lúc mấy giờ?”
“Con thật sự không biết.”
Tô Diên vẫn không ngẩng đầu, thấy cô thờ ơ, Trương Lan Quyên cất cao giọng: “Đó là em gái con, tại sao con không quan tâm chút nào vậy? Lỡ như con bé gặp phải người xấu thì sao?”
Khoảng cách cả hai không xa, Tô Diên có thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn nộ của bà, ngẩng mắt ra khỏi quyển sách, hỏi: “Rạp chiếu phim nằm ngay trong đại viện quân khu này, có thể gặp người xấu nào? Nếu mẹ không yên tâm, vậy con đỡ mẹ qua nhìn một cái?”
Đến lúc đó nhìn thấy điều gì thì khó mà nói...
Trương Lan Quyên cũng nhận ra điều này, vội từ chối: “Chân mẹ vẫn chưa lành, không đi được.”
Đoán rằng bà sẽ nói thế, Tô Diên ra vẻ chân thành nhìn bà: “Mẹ, khó khăn lắm Tiểu Tuyết mới về được cái nhà này, mẹ phải quan tâm cô ấy nhiều hơn mới được. Còn cha với hai anh nữa, vội làm việc đến cả bóng dáng cũng không thấy, mẹ cũng phải nói với họ công việc nào quan trọng bằng Tiểu Tuyết chứ, cô ấy mới mười tám tuổi, ngộ nhỡ bị người xấu lừa thì biết làm sao?”
“...”
Trương Lan Quyên trợn to mắt, bị dỗi đến nghẹn lời, suýt nữa không thở nổi.*