"Vẫn là Diên Diên thục nữ, dáng vẻ lại xinh đẹp! Mẹ liền nói mà, khuôn mặt dài ngoằn như thằng cha Tô Kiến Quốc kia sao có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Diên Diên được chứ ~ quả nhiên không phải con ruột!"
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Tô Ái Dân bị sặc bởi món mì lạnh, vội móc khăn tay ra lau miệng.
Diệp Khiết vỗ lưng anh ấy, nói tiếp: "Chừng nào con về Bắc Kinh thì nói với Tô Kiến Quốc, từ nay Diên Diên sẽ là con gái ruột của mẹ. Nếu ông ta dám chơi thủ đoạn bắt nạt con bé nữa thì đừng trách mẹ đến lúc đó trở mặt không nhận người."
Tô Ái Dân ho nhiều đến mức không nói được nên lời, chỉ có thể buông xuôi.
Đêm khuya, Tô Uyên nằm trên giường không ngủ được. Đây là lần đầu tiên cô ngủ ở bên ngoài, vẫn chưa thích nghi được với môi trường mới.
Diệp Khiết ngủ ở giường đối diện, cũng còn mở mắt chưa ngủ.
Bà ấy nghiêng người, đối mặt với Tô Diên rồi nói: "Thình lình ở môi trường khác là vậy đấy, nhưng con dần dần quen với nó thôi. Xuống nông thôn tham gia đội sản xuất khó khăn lắm đấy, con đã thực sự sẵn sàng chưa?"
Trong đêm tĩnh lặng, giọng nói của bà ấy rất trầm nhưng lại rõ ràng mồn một. Tô Diên khẽ cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Thể xác đau còn hơn đau tinh thần. Nếu không tìm hiểu rõ thân thế của mình, cuộc đời này con sẽ không thể yên tâm. Hơn nữa con tin rằng chỉ cần chúng ta làm đủ tốt, là vàng thì dù đến nơi đâu cũng sẽ tỏa sáng thôi ạ."
Ánh mắt cô kiên định, sáng ngời như ánh sao, Diệp Khiết nhìn cô, mỉm cười vui mừng.
Sáng hôm sau.
Bốn người đến bệnh viện trung tâm thành phố Thanh Sơn.
Tô Ái Dân bận rộn đưa Diệp Khiết đi kiểm tra, Diệp Khiết cũng rất hợp tác, còn khen ngợi anh ấy là một người con hiếu thảo, tốt hơn cha mình rất nhiều.
Vốn là đối tượng bị giáo dục một cách chèn ép từ nhỏ nên lời khen này khiến Tô Ái Dân rất vui. Anh ấy càng tận tâm với trách nhiệm của mình hơn, chịu đựng cái nóng gần ba mươi độ mà không hề phàn nàn gì hết.
Sau một loạt kiểm tra, kết quả cho thấy trái tim của Diệp Khiết quả thực không tốt, kể cả chức năng của thận cũng kém, cần phải nghỉ ngơi lâu dài.
Sau khi nghe kết quả này, Tô Ái Dân cau mày, chân thành đề nghị bà ấy đến Bắc Kinh để khám bệnh.
Nhưng Diệp Khiết rất cố chấp, không muốn rời khỏi đây, căn bản không thể thuyết phục được.
Rơi vào đường cùng, Tô Ái Dân đi đến bưu điện, gọi điện thoại cho cha Tô trước.
Đầu bên kia điện thoại hỏi những câu rất chi tiết, anh ấy trả lời từng câu một mà không giấu giếm điều gì.
Nghe xong mọi chuyện, đầu dây bên kia nói: "Ngày mốt con mua vé rồi về đi, chuyện của Diệp Khiết con đừng lo lắng nữa."
"..."
Vẻ mặt Tô Ái Dân bối rối, thực sự không hiểu đối phương có ý gì.
Nếu không muốn quan tâm đến sự sống chết của Diệp Khiết thì tại sao lại để anh ấy đến tận vùng Đông Bắc chỉ để đưa bà ấy đi khám bệnh?
Điều này không mâu thuẫn sao?
"Cha, cha thật sự quyết định vậy à?"
"Ừm, đến thôn Bạch Vân xem tình hình rồi về nhanh đi."
Tô Ái Dân cúp điện thoại, im lặng hồi lâu...
Bên kia.
Trong nhà khách, Tô Diên đang thu dọn hành lý, cười oán trách nói: "Mẹ nuôi, suýt nữa mẹ làm con sợ chết khiếp, con còn tưởng mấy kết quả kiểm tra đó là thật không đấy."
"Kiểm tra là thật, kết quả lại là giả. Những năm qua mẹ cũng có mối quan hệ nên muốn lừa gạt Tô Kiến Quốc cũng không khó."
Nhưng Tô Diên còn có lo lắng khác: "Nếu như cha con bảo mẹ đến Bắc Kinh kiểm tra thì sao? Ở đó không có người quen, mẹ sẽ không treo đầu dê bán thịt chó được nữa."
Diệp Khiết xua tay, không hề lo lắng: "Không đâu, mẹ quá hiểu ông ta mà. Nếu ông ta thực sự tin rằng mẹ có bệnh thì sẽ không bao giờ cho mẹ đến Bắc Kinh đâu."
**