Thân là một người lính, tố chất cơ thể cần thiết tốt không phải bàn. Phó Mặc Bạch tự động che chắn lời cậu ta nói, tầm mắt tìm tòi mục tiêu trong đám người.
Hồ sơ trong phòng có ảnh chụp của Tiền Phong, muốn nhận ra đối phương cũng không khó.
Ngay khi anh quét mắt đến hàng ghế thứ mười, một người thiếu nữ bỗng bước lên sân khấu, bước đi của cô uyển chuyển nhẹ nhàng, đẹp đến mức như thơ như họa.
Tiếp đó cô ngồi xuống dương cầm, giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ trong trí nhớ.
Khâu Dã thấy anh nhìn thẳng về phía trước không nhúc nhích thì cũng nhìn lên sân khấu theo, tò mò hỏi: “Anh quen cô gái kia à?”
Phó Mặc Bạch nhìn Tô Diên hết sức chăm chú, không để ý đến cậu ta.
Khi tiếng dương cầm vang lên, giai điệu quen thuộc khiến người ta khó kiềm lòng nhớ lại chuyện quá khứ.
Khi đó bọn họ còn nhỏ, mỗi lần Tô Diên bị bắt nạt đều sẽ trốn dưới bệ cửa sổ bên nhà anh, ban đầu anh còn không hiểu tại sao.
Sau này mới biết được, cô thích tiếng dương cầm vọng ra từ trong căn phòng…
“Cô gái này thật xinh đẹp, chắc là làm việc ở đoàn văn nghệ, có lẽ người theo đuổi cô ấy cũng không ít.”
Cuối cùng Phó Mặc Bạch cũng nghiêng đầu, bảo cậu ta câm miệng.
Trên sân khấu, dưới tiếng đệm nhạc của Tô Diên, mọi người phát huy vượt xa ngày thường, sau khi hát xong, nhóm hợp xướng bài [Nước hồ Hồng sóng đánh sóng] hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
Tất cả mọi người đều rất kích động, liên tục khom lưng đi xuống sân khấu, Tô Diên cũng định đi xuống lại bị người dẫn chương trình cản bước.
Cô khẽ chớp mắt, không đoán được đối phương định làm gì.
“Chào cô, xin hỏi cô sắp làm vợ của một quân nhân đúng không?”
“?!!”
Ở trước mắt bao người, con người Tô Diên co rút lại, muốn phủ nhận lại không thể. Cô chỉ biết chột dạ gật đầu, không dám nhìn khán giả dưới sân khấu.
Phó Mặc Bạch mím chặt môi mỏng, ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người.
Khâu Dã ngồi cạnh không hề có mắt, còn trêu ghẹo: “Hầy, hóa ra cô gái này là vợ quân nhân, xem ra hai ta đều không có cơ hội.”
Trên sân khấu, người dẫn chương trình lại hỏi: “Có thể nói cho mọi người biết cô và anh ấy quen nhau thế nào được không?”
Tô Diên day day trán, nhẹ giọng nói: “Tôi với anh ấy quen biết nhau từ nhỏ, xem như cùng nhau lớn lên.”
Khâu Dã nghe say sưa, Phó Mặc Bạch lại nheo mắt, lâm vào trầm tư…
Sợ người vẫn chương trình hỏi càng nhiều chi tiết hơn, bản thân lại không đáp được, Tô Diên uyển chuyển nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, tôi với anh ấy cũng là tình cảm cách mạng bình thường mà thôi, thật sự không có gì hay để kể, vẫn nên để dành sân khấu lại cho mọi người đi thôi.”
Nhưng khoảng nghỉ giữa các tiết mục là năm phút, người dẫn chương trình còn phải tiếp tục hỏi: “Hai người định khi nào kết hôn? Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm vợ của một người lính chưa?”
Tô Diên cố ý xem nhẹ câu hỏi đầu tiên, đáp cái thứ hai: “Có thể làm vợ quân nhân là ước nguyện của tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Có thể nói cho mọi người biết một nửa kia của cô ở quân khu nào, tên là gì không?”
“...”
Đúng là muốn mạng người mà.
Tô Diên snhanh chóng lướt qua mấy người đàn ông là bạn thuở nhỏ trong vòng nghìn dặm quanh đây của mình một lần, bài trừ người có đối tượng, không làm binh, thích cô ra, cuối cùng căng da đầu trả lời: “Anh ấy tên Phó Mặc Bạch, ở quân khu phía Nam.”
“Trời đất!”
Khâu Dã suýt nữa nhảy dựng lên, cậu ta nhìn người ngồi cạnh, cất giọng run rẩy: “Anh có đối tượng sau lưng tôi khi nào đấy?”
Phó Mặc Bạch ngồi ngay ngắn, ngơ ngẩn nhìn về phía Tô Diên, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm có khi lộ ra một biểu cảm khác — ngây ra như phỗng.