Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 106: Chiến Sự Phương Bắc (2)

Công Tôn Chỉ thấy Triệu Vân không đáp lời, tự cảm thấy không thú vị, cũng ngậm miệng lại!

"Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ các người cũng hiểu rằng chính bản thân mình chỉ là bao cỏ sao? Chậc chậc chậc, thật sự đáng tiếc! Bao nhiêu hán tử mạnh mẽ thế này lại bị mấy bao cỏ thống lĩnh, thật sự là bi ai! Chẳng lẽ Tiên Ti tộc thật sự không có anh hùng sao?" Bàng Bái nói to, hắn đã trải qua rèn luyện trong thời gian dài, hơn nữa trên chiến trường vô cùng yên tĩnh, thanh âm của hắn hầu như có thể lan truyền ra trong vài dặm!

"‘ Thương lang ’ Bàng Bái, ai nói Tiên Ti tộc chúng ta không có anh hùng? Ngươi có dám đánh một trận cùng Hoắc Khắc Sơn ta?" Theo tiếng gầm lên giận dữ, trong đại quân Tiên Ti đối diện với Bàng Bái, một con chiến mã lao ra! Ngồi trên lưng ngựa là một đại hán tay cầm hoàn thủ đao!

"Ngươi! ?" Bàng Bái buồn bực! Hắn quay đầu lại nhìn Công Tôn Chỉ, Công Tôn Chỉ nghiêng đầu qua một bên, coi như không nhìn thấy hắn! Bàng Bái lại nhìn Triệu Vân, Triệu Vân thì mang vẻ mặt gương gạo, nhìn biểu lộ này của Triệu Vân, rất rõ ràng là "Ta không đánh"!

Bàng Bái khổ sở đôi chút. Quả thật cần phải chính mình đi đánh sao? Hắn cũng không sợ. Hãy thử nghĩ xem một người đã từng được Vương Việt dạy bảo, lại suốt ngày rèn luyện với cao thủ như Công Tôn Chỉ, về sau còn cộng thêm thêm Triệu Vân, người như vậy sẽ là một người kém cỏi sao? Chẳng qua là đại hán trước mặt này thật sự khiến cho Bàng Bái không thể nổi lên chiến ý, bởi vì con ngựa mà người nọ cưỡi thật sự là gầy đến mức không thể gầy hơn. Nếu không phải xương cốt con ngựa này vừa thô vừa to, chỉ sợ ngay cả việc mang đại hán trên lưng nó cũng là cả một vấn đề. Vấn đề là gã ngồi trên ngựa không có yên này không sợ bị đầu xương ngựa đâm vào đau mông sao? Hơn nữa, hoàn thủ đao trong tay hắn, từ khoảng cách xa như vậy mà hắn đều có thể chứng kiến —— gỉ sét! Nếu đi đánh nhau với một người như này, đây không phải là khi dễ người ta sao? Tuy rằng hắn rất ưa thích khi dễ người khác, thế nhưng, lúc này ở trước mắt bao người, về sau nếu có người nhắc tới việc này, nói tướng quân Bàng Bái, đánh bại một đại hán Tiên Ti cưỡi ngựa gầy ốm, cầm đao rỉ, chẳng phải sẽ để cho hắn rất mất thể diện sao?

"Bàng Bái, chẳng lẽ ngươi sợ sao? Ngươi không phải là anh hùng người Hán sao? Nhanh mau ra đây đánh một trận cùng ta! Ta muốn nhìn xem là Thương Ưng ( Diều Hâu ) trên thảo nguyên chúng ta lợi hại hay là ác lang hung tàn như ngươi lợi hại!" Bàng Bái càng băn khoăn hơn, hắn vừa muốn thắng lợi, lại vừa muốn đảm bảo danh dự. Hoắc Khắc Sơn lại không có nhiều phiền phức như vậy, hắn không ngừng rống to với Bàng Bái ở đối diện, rất có dáng vẻ Lão Tử chân trần không sợ ngươi đi giày!

". . ." Bàng Bái khống chế dây cương, để cho chiến mã thoáng lui hai bước, tới vị trí ngang bằng Công Tôn Chỉ với Triệu Vân, hắn nói: "Huynh đệ, Bái kính nhờ!"

Công Tôn Chỉ với Triệu Vân còn không kịp phản ứng xem trong lời nói của hắn có ý tứ gì, thì thấy Bàng Bái đột nhiên vung roi ngựa, quất ngay vào mông chiến mã của Công Tôn Chỉ!

"Bàng. . ." Công Tôn Chỉ bất ngờ bị tập kích, hắn không đề phòng, chiến mã lập tức mang theo hắn chạy ra khỏi trận của đại quân bên mình. Công Tôn Chỉ tức giận đến mức hắn muốn mắng to ngay tại chỗ: "Bàng Bái ngươi khốn nạn!" Thế nhưng đầu óc hắn luôn luôn phản ứng tương đối nhanh. Hắn lập tức nhớ ra lúc này hắn đang ở trước trận hai quân, trước mặt hơn mười vạn mặt người, nếu trách mắng Bàng Bái, cho dù Bàng Bái không so đo với hắn, nhưng hắn hoàn toàn không thể chạy thoát tội mắng chủ tướng trước trận, bôi nhọ quân uy!

Ngoài phẫn nộ, Công Tôn Chỉ còn oán hận người gọi là Hoắc Khắc Sơn này. Ngươi không có việc gì muốn đi ra khoe anh hùng sao? Cho dù muốn khoe, ngươi cũng cần phải xuất ra một chút hàng! Cưỡi một thớt ngựa gầy ốm, cầm một thanh đao rỉ, ngươi đi ra ngoài, đây không phải hàn tảm người sao?

"Tiểu tử, ngươi về trước bàn giao hậu sự, Bản tướng quân sẽ cho ngươi thăng thiên!" Sau khi Công Tôn Chỉ giữ chặt ngựa, hắn la lớn với Hoắc Khắc Sơn. Lúc này cũng không thể trách sát ý đang điên cuồng nổi lên trong lòng của hắn, thật sự quá nghẹn khuất!

"Ngươi chính là Công Tôn Chỉ sao?" Hoắc Khắc Sơn rất biết cách kiềm chế, hắn rất lễ phép mà hỏi thăm.

"Vậy mà còn không biết Bản tướng quân. Xem ra ngươi thật sự không có đủ tư cách!" Công Tôn Chỉ khinh miệt nói. Lúc này cũng khó trách Công Tôn Chỉ nói như vậy, tên tuổi "Tịnh Châu đệ nhất lực sĩ" của hắn vang dội cỡ nào. Hiện nay ngay cả Triệu Vân căn bản còn không thể so sánh với hắn. Một thân áo giáp màu xanh, một cây cương mâu trong tay, các tộc du mục phương bắc, có bộ tộc nào mà không biết tên tuổi của hắn? Nên biết rằng, ở trong đội quân này, ngoại trừ hắn, những người khác tuyệt đối không được phép mặc giáp xanh! Đây cũng không phải là hắn không cho phép, mà là do các tướng sĩ tự phát làm như vậy! Đại biểu cho hắn có địa vị cường giả độc nhất vô nhị lúc này ở trong đội quân này!

"Tốt, hãy để cho ta xem ngươi đến cùng có bao nhiêu lợi hại, vậy mà có thể làm cho nhiều người tôn sùng ngươi như vậy!" Hoắc Khắc Sơn giơ hoàn thủ đao hoen rỉ, xong về phía Công Tôn Chỉ!

"Đợi một chút!" Công Tôn Chỉ đột nhiên la lên.

"Sao? Ngươi sợ sao? Chẳng lẽ ngươi cũng dám xem thường ta, lại không muốn đánh một trận cùng ta sao?" Hoắc Khắc Sơn nói đến phần sau thì hắn lập tức nóng nảy, đỏ mặt tía tai!

"Ngươi đi đổi con ngựa khác, lại đi đổi thanh đao khác. Bản tướng quân không muốn để cho người ta nói ta chỉ biết khi dễ một tên ăn mày!" Công Tôn Chỉ ôm ấp cương mâu, ác độc nói.

"Ha ha ha! Ngươi đừng tưởng rằng Hoắc Khắc Sơn ta dễ đối phó, ngựa gầy ốm thì làm sao? Đao rỉ thì thế nào? Ngươi hãy nhìn xem lão tử lợi hại hay không!" Phá lên cười ha hả, Hoắc Khắc Sơn lập tức giục ngựa lao đến.

"Tiểu tử, đây là ngươi muốn chết!" Công Tôn Chỉ cực kỳ bất mãn đối với biểu hiện của Hoắc Khắc Sơn. Sao người này lại không nhìn ra tấm lòng của "Người tốt"? Tuy rằng trong lòng của hắn rất muốn làm thịt người này ngay tại chỗ, tóm lại đồ ngốc này vẫn nên trông vừa mắt một chút để cho hắn có hứng thú giết, đúng không?

Hai con chiến mã tiếp cận, Công Tôn Chỉ muốn một mâu chọc tiểu tử này xuống ngựa. Trong mắt của hắn, nếu để cho Hoắc Khắc Sơn ở trước mặt hắn có thể sống quá hai hiệp, đó chính là bôi đen mặt hắn! Cho nên, một mâu này của hắn vừa nhanh lại mạnh, thẳng tiến đâm vào bụng dưới Hoắc Khắc Sơn! Thế nhưng, ngoài dự liệu của hắn, ngay khi một mâu này của hắn sắp đánh trúng mục tiêu, thân thể cao lớn của Hoắc Khắc Sơn đột nhiên linh hoạt mà uốn éo tránh được một kích này của hắn. Hơn nữa ngay sau đó tốc độ của Hoắc Khắc Sơn đột nhiên nhanh hơn, Hoàn thủ đao lập tức lướt qua cán mâu của Công Tôn Chỉ.

Hoàn thủ đao của Hoắc Khắc Sơn dài hơn một ít so với Hoàn thủ đao bình thường, cho nên chỉ trong thời gian nháy mắt, mũi đao đã đến gần chóp mũi Công Tôn Chỉ!

". . ." Công Tôn Chỉ lại càng hoảng sợ, nhưng cuối cùng hắn, một là võ nghệ cao cường, hai là bình thường hắn luyện tập cùng Bàng Bái, cũng chơi không ít trò đánh lén với gã Bàng Bái không biết theo quy củ kia, cho nên đã tạo thành được phản xạ có điều kiện, hắn lóe lên, né tránh!

Nhưng như vậy vẫn chưa xong, vào khoảng khác hai ngựa giao nhau, Hoắc Khắc Sơn đột nhiên giật mạnh dây cương, thớt ngựa gầy ốm của hắn lập tức hí dài một tiếng, thân ngựa lập dựng lên, mà hắn lại quay người trên lưng ngựa, Hoàn thủ đao vung lên bổ xuống hướng về phía lưng Công Tôn Chỉ!

"Cẩn thận!" Bàng Bái với Triệu Vân đều bị tốc độ tiếp xúc như tốc độ ánh sáng của hai người này làm cho cực kỳ kinh sợ. Hai người Bàng Bái đều không thể ngờ một Công Tôn Chỉ bản lĩnh như thế, vậy mà ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong! Thật sự là rất bất ngờ!

Nghe tiếng chiến mã hí vang phía sau, Công Tôn Chỉ vốn đã tôi rèn trực giác nhạy cảm trên chiến trường, lúc này tạo nên tác dụng, hắn quyết đoán nghiêng người, rốt cục lại đã tránh được một đao kia của Hoắc Khắc Sơn, nhưng cái kia thân thanh giáp trên cánh tay phải thú mặt nuốt khẩu bị một đao kia của Hoắc Khắc Sơn tước mất một góc!

"Khá lắm! Thớt ngựa gầy này lại có thể đột nhiên gia tốc, lại có thể phối hợp cùng chủ nhân đến trình độ này, căn bản chính là một thớt chiến mã thượng đẳng có một không hai! Thanh đao rỉ kia, có thể tước bỏ áo giáp của Công Tôn, là một thanh bảo đao! Hoắc Khắc Sơn này, hùng ưng? Căn bản chính là một lão hồ ly!" Bàng Bái kêu to!

"Yên tâm, Hoắc Khắc Sơn này che dấu bản lĩnh chân thật của mình, đơn giản là hắn không có lòng tin đối với chính bản thân mình, chỉ cần tránh thoát một sát chiêu này, Công Tôn tướng quân không phải là người mà hắn có thể đối phó được!" Triệu Vân trầm ổn nói. So với Bàng Bái, hắn thật sự tin tưởng mười phần đối với Công Tôn Chỉ!

"Làm như ta không biết à? Hoắc Khắc Sơn này chỉ là biết bất ngờ tập kích mà thôi. Nếu chính thức đánh nhau, chỉ dựa vào bản lĩnh đó thì ngay cả ta cũng nhất định không đánh lại, còn muốn đánh thắng Công Tôn, cái rắm! Chỉ sợ ngược lại đã chọc giận hắn!" Bàng Bái chưa bao giờ tự mình nhận thua!

"Ha ha ha! Tốt Hoắc Khắc Sơn ngươi hãy để cho ta xem ngươi còn có bản lĩnh gì nữa!" Đúng như Triệu Vân với Bàng Bái đã đoán trước, sau khi tránh thoát hai sát chiêu tập kích của Hoắc Khắc Sơn, Công Tôn Chỉ giận quá mà cười gằn, không đợi Hoắc Khắc Sơn trả lời, Công Tôn Chỉ lập tức vung mâu giục ngựa xông tới chỗ hắn!

Thế nhưng Hoắc Khắc Sơn này rất hiển nhiên cũng không phải là một con lừa đen, không có năng lực!

Chứng kiến Công Tôn Chỉ nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí mà lao đến chỗ mình, hắn cũng không phóng ngựa nghênh đón như một võ tướng đối chiến, mà hắn lại không chút hoang mang mà từ bên trong túi đựng ở bên thân ngựa ra một vật, cầm vật này đung đưa trên tay mình!

"Dây quấn ngựa?" Không chỉ Bàng Bái với Triệu Vân đang đứng ngoài quan sát, mà ngay cả Công Tôn Chỉ đang công kích cũng càng hoảng sợ, vật này rất khó đối phó! Đừng tưởng rằng dây quấn ngựa dùng để ứng phó chống lại khi đại đội kỵ binh công kích mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, khi chống lại một thớt công kích chiến mã, chỉ cần ném chuẩn xác, cũng có thể khiến cho bất luận kẻ nào lăn xuống từ trên chiến mã! Hơn thế nữa, Bàng Bái, Triệu Vân, còn có Công Tôn Chỉ, bọn hắn cũng đều biết một sự việc, đó chính là người dân tộc du mục, hầu như đều có thủ đoạn cưỡi ngựa cực kỳ cao siêu, khi chiến mã đang chạy băng băng, ngồi rất vững chắc, nắm đúng cơ hội ném dây quấn ngựa, còn không phải chỉ như một bữa ăn sáng sao? Mà lúc này đây, nếu như Công Tôn Chỉ bị người một người hoàn toàn vô danh trên thảo nguyên đánh ngã khỏi chiến mã, dù là chính bản thân hắn kịp thời nhảy xuống, hoặc là dừng lại không để cho Hoắc Khắc Sơn có cơ hội, hắn cũng hoàn toàn mất thể diện!

"Tử Long, ngươi nói người này có phải tinh thông đạo kỳ nhân, hơn nữa còn là một kỳ nhân không?" Bàng Bái ngược lại không lo lắng an nguy của Công Tôn Chỉ, hắn đột nhiên có chút hứng thú với Hoắc Khắc Sơn này!

"May mà trận chiến này, chúng ta cũng có không có suy nghĩ ỷ lại vào trang bị, bằng không, chỉ sợ đây sẽ là một đòn tấn công rất lớn đối với sĩ khí của chúng ta!" Triệu Vân nói.

"Móa, tiểu tử này đến có chuẩn bị! Giả heo ăn thịt hổ!" Đối với hai người bên ngoài trận chiến đang nhẹ nhõm nói chuyện phiếm, Công Tôn Chỉ lại không có tâm tình này, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm dây quấn ngựa trên tay Hoắc Khắc Sơn, tốc độ vẫn không giảm, thẳng tiến tới chỗ đối phương.

"Ha ha, Công Tôn Tướng quân, ngươi cũng nên cẩn thận!" Hoắc Khắc Sơn la lên. Kỳ thật hắn cũng rất kiêng kị Công Tôn Chỉ. Đừng nhìn như Công Tôn Chỉ đang ở đó chờ hắn ném ra dây quấn ngựa này, hình như cây cương mâu rất dài của đối phương vẫn đang một mực dừng ở cách chân trước chiến mã một khoảng cách không xa. Chỉ cần vừa nhìn cũng biết Công Tôn Chỉ muốn dùng trường mâu kịp thời đẩy dây quấn ngựa chuẩn bị quấn vào người! Nhưng kiêng kị thì kiêng kị, Bàng Bái nói không sai, Hoắc Khắc Sơn chính là một hồ ly giảo hoạt, hắn nhìn thấy Công Tôn Chỉ ngay tức khắc đã có phòng bị thoả đáng, lập tức hắn cũng thay đổi suy nghĩ, chứng kiến khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, hắn mạnh mẽ, hung hăng vung dây quấn ngựa về phía Công Tôn Chỉ, mục tiêu của hắn không phải là chiến mã của Công Tôn Chỉ, mà là bản thân Công Tôn Chỉ hắn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất