Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 107. Nghĩ giống nhau

Chương 107. Nghĩ giống nhau


Đám người nghe vậy thì trong lòng run lên quay đầu nhìn về phía thành thủ đại nhân nói năng thận trọng.
Từ Văn Thư phản ứng nhanh nhất, đột nhiên hét lớn:
-Yêu ma to gan, không biết sống chết, đưa hết tất cả về cẩn thận xét hỏi!
Mấy lão yêu trên đám mây đầu tiên khẽ giật mình sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, chỉ ngón tay quát:
-Các ngươi dám…
-Khá lắm đồ chó, yêu đan trước kia đã hiếu kính một cách vô ích rồi?
-…
-…
-Dám phản kháng sao?
Không đợi chúng nói hết lời, Từ Văn Thư ở trên đám mây đã uy nghiêm quát:
-Thấy những yêu ma này hung hăng ngang ngược hung hãn, bướng bỉnh khó dạy bảo, nói không chừng lời cảnh báo của Hồ Tiên cũng không phải là không có lửa thì sao có khói!
-Tất cả binh sĩ nghe lệnh, kẻ nào dám phản kháng thì hãy chém tất cả không để lại một tên nào!
Cả một ngày này, thành Liễu Hồ đều vô cùng náo nhiệt.
Chuyện có người luyện nhân đan ở trên núi truyền ra, xung quanh vô cùng khủng hoảng, một số người dân lưu lạc cũng vậy, những gia tộc giàu có bình thường cũng vậy, tất cả đều giật mình không thôi, chỉ sợ yêu quái quấy phá, bắt mình đi luyện đan, lần lượt chạy tới những nơi xung quanh thành Liễu Hồ, khóc lóc kể lể xin cứu vớt, xin thư viện cùng thành thủ chém giết yêu tà, vây thành Liễu Hồ và thư viện ba tầng trong ba tầng ngoài, hò hét ầm ĩ.
Mà phản ứng của thư viện và thành thủ cũng rất nhanh, một nhóm thần tướng nhận lệnh vào núi chém giết yêu ma.
Buổi vây quét chém giết được phát động, cực kỳ thảm khốc.
Có người nói, chỉ trong vòng một ngày, yêu ma bị chém đã tới mấy trăm con, một đống xác yêu chất thành núi nhỏ trước thành Liễu Hồ, thành thủ đích thân đứng ra, trấn an bách tính nói ai dám làm tổn thương con dân của ta, nhất định trảm không tha…
Một đám bách tính dù cho cả đời chưa từng thấy nhiều thi thể yêu ma như vậy, càng chưa từng nghĩ bản thân chỉ tới kêu khóc vài tiếng thành thủ và các tiên sinh của thư viện đã hành động rồi, trong chốc lát cảm động khôn kể, tiếng khóc nổi lên làm chấn động trời xanh, cũng không ít người lấy tiền mồ hôi nước mắt để lập một bảng hiệu 'vì dân trừ yêu' cho thư viện và thành thủ, thanh danh Bạch thành thủ của thành Liễu Hồ vang vọng chân trời, người người xưng tụng!
Sau đó mới có người biết được, một trận chiến thảm thiết này, quả thực vượt xa ngày trước.
Ở chỗ sâu trong Nam Sơn, trong ổ của bọn yêu quái ở Hùng Lĩnh và Xích Sa Lĩnh, tất cả đều bị tàn sát, giống như được thanh trừ hoàn toàn.
Nhất là Hùng Lĩnh và Xích Sa Lĩnh không chỉ bị quét sạch, ở bên trong còn phát hiện lượng lớn tà bảo và hài cốt của bách tính, chứng cớ rành rành.
Mà hồ yêu ở Thanh Hồ Sơn lại không có tin gì, giống như không bị cuốn vào việc này.
Cũng bởi vì nghĩa cử này của thành thủ và thư viện, thành Liễu Hồ rơi vào trong niềm vui mừng lớn.
Tiếng hoan hô của vô số người như sấm dậy, người qua đường cho biết, người người đều đang ca tụng thư viện và thành thủ bảo vệ bách tính, chém giết yêu ma khốc liệt, người người đều ca tụng chúng học sinh trong Nam Sơn Minh của thư viện không sợ hiểm nguy, đi vào trong núi điều tra những bách tính mất tính, vừa trí dũng vừa can đảm.
Càng có nhiều người nghe yêu ma trong núi bị tiêu diệt, nhao nhao vào núi hái thuốc khai hoang, kiếm được một món của cải lớn.
Chỉ là chuyện yêu mà này rốt cuộc là gì lại không có mấy ai biết rõ.


Cũng vào lúc này, sâu trong rừng già của vùng núi hoang, một đám già trẻ phụ nữ trẻ em từng biến hóa, đang đeo bọc quần áo, mang tất cả dụng cụ, hoang mang rối loạn vội vàng đi vào đường núi, tuy nhìn từ ngoài họ đều là những cô gái yếu đuối, nhưng cước bộ nhẹ nhàng, khi thì lướt qua không trung, khi thì chạy nhanh như mũi tên, leo núi, so với người dân bình thường thì nhanh hơn nhiều.
Chỉ là nhìn bộ dáng gấp gáp này của họ lại giống như có quỷ đang đuổi vậy, quần áo bị bụi gai xé rách, chân nhỏ cũng bị quẹt có vết thương nhưng vẫn không dám dừng lại, mà dùng hết toàn lực chạy càng xa càng tốt ở trong vùng núi thẳm này, càng nhanh càng tốt…
-Oánh Cô, ta không đi nổi nữa…
Một thiếu nữ non nớt không chạy nổi, hô lên với một phụ nhân xinh đẹp.
Phụ nhân kia xoay người lại, cõng nàng ta lên, nhưng không chịu dừng, mà đi nhanh về phía trước, an ủi nói:
-Cố một chút, bay qua ngọn núi phía trước, cách xa địa giới thành Liễu Hồ, theo dòng suối kia là có thể tới Nam Cương rồi…
Một bà lão phía sau thở hồng hộc hỏi:
-Oánh Cô, chúng ta… chúng ta thật sự có thể chạy thoát sao?
Hồ Oánh kia quay đầu, dùng sức gật đầu đáp:
-Nhất định có thể!
Bà lão cùng những phụ nữ và trẻ em đều có chút sợ sệt, rối rít nói:
-Chọc tới tai họa này, vốn đại nạn lâm đầu, nhưng trước khi chúng ta đi, đã hết lần này tới lần khác báo mộng cho bách tính, nhưng lại khiến cho chuyện lớn hơn, luyện khí sĩ trong thành Liễu Hồ bị chúng ta vạch vết sẹo ra, sẽ bằng lòng tha cho chúng ta? Nếu họ đi ngăn cản, những người chúng ta…
-Mẹ yên tâm…
Hồ Oánh cắn môi một cái nói:
-Chuyện bị làm càng lớn, chúng ta càng an toàn, Phương… người kia nói, nếu bọn họ không đuổi thì thôi, nếu như đuổi theo, chúng ta liền chạy trốn tứ tán, chạy tới Cửu Tiên Tông tìm những trưởng lão kia khóc lóc kể lể mà cáo trạng…
-Tìm Cửu Tiên Tông… vậy không phải cũng là tự chui đầu vào lưới sao?
Chúng hồ ly nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, trong lòng có chút khó hiểu, chỉ là chuyện đã vậy nên không tiện nhiều lời, chỉ có một lão hồ ly lưu luyến than thở:
-Nếu… nếu hai chi đã gặp tai vạ, vậy chúng ta… vì sao chúng ta phải rời xa đất quê…
-Chính là bởi vì chúng ta đi một cách quyết đoán, việc này mới có thể thành…
Hồ Oánh cắn môi một cái, việc này lúc đó Phương nhị công tử không giải thích rõ, nàng cũng chỉ có thể giải thích theo những gì mình hiểu với tộc nhân:
-Lần này chúng ta đi, có thể tránh được tai họa vô vọng này, lại xem như đã báo thù được hai bọn yêu quái chuyên đi ức hiếp, nhiều lần bắt cóc giở trò, dằn vặt hãm hại tộc nhân ta ngày xưa, nhất cử lưỡng tiện, có gì không ổn chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất