Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 109. Quá khách sáo.

Chương 109. Quá khách sáo.


Phương Thốn cảm thấy rằng, mấy loại chuyện trừ yêu diệt hoạ này thì dùng phương pháp của bản thân hắn càng hợp lý so với việc cảm hoá yêu ma, chỉ gây ra nghiệp chướng nặng mới chém, hay là trực tiếp dùng biện pháp khác, các loại biện pháp khiến cho yêu ma không thể trở nên ác độc nữa mới đúng. Ngươi cảm hoá nó rồi, khó mà bảo đảm được sau này nó không trở nên xấu xa. Ngươi cảm thấy những việc ác nó làm ít đi, cũng khó bảo đảm rằng cái nghiệp chướng trong tương lai, nó không tái phạm lại một lần nữa…
Giống như mình thì, trước tiên tóm cổ cả bọn các ngươi, ngăn chặn những việc ác mà bọn chúng có thể làm, đây mới gọi là hợp lý…
Kết quả ngươi lại phạt ta đến bạc đầu, ở đâu có lý lẽ như vậy?


Bất đắc dĩ mà thở dài, Phương Thốn cũng bỏ qua vấn đề.
Ngay sau khi thời hạn ba ngày nghỉ phép trôi qua, hắn trở lại thư viện như thường lệ, giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Có điều, tuy rằng mới ba bốn ngày không có tới, nhưng nhìn lại thư viện, cây cối cỏ hoa hình như có chút khác thường.
Sau khi quan sát kỹ hơn, mới phát hiện ra rằng không phải cỏ cây khác thường, mà là ánh mắt của những học sinh xung quanh hắn đã trở nên khác biệt…
Phương nhị công tử trước kia đi dạo cũng được, ngang nhiên chắn đường người khác cũng được, chạy đến kinh các đọc sách cũng được, ánh mắt của các học sinh xung quanh hắn đều mang vẻ có chút tò mò cùng mới sự mới lạ, dù sao hắn ở cái thư viện này cũng coi như là người có danh tiếng. Thân là đệ đệ của Phương Xích tiên sư cũng không cần phải nói, bản thân hắn lại cứ xông vào thư viện ở phía hậu sơn, vào thư viện một khoảng thời gian không lâu lại phát sinh ra một số chuyện, làm cho tên của hắn lúc nào cũng nằm trên miệng của những người khác.
Vốn dĩ, trong lòng của tất cả các học sinh đều biết Phương gia đang đứng ở trên đỉnh sóng gió, thế cục không rõ ràng, số phận khó lường nên tất cả đều chọn cách ít xã giao với hắn hơn, để tránh vướng vào những rắc rối không đáng có, nhưng chính là bây giờ, việc yêu ma luyện đan, ồn ào huyên náo, đám học sinh đều biết bên trong của việc đại sự lần này, học sinh Nam Sơn Minh và Phương nhị công tử đều lập công lớn, náo động một trận, ánh mắt nhìn Phương Thốn cũng không giống như trước.
Có vẻ như Phương nhị công tử không chỉ có thanh danh to lớn, thiên chất cao, mà bản lĩnh của bản thân cũng không tầm thường.
Nếu không, làm sao hắn có thể tham gia vào một sự kiện lớn như vậy còn tự tay mình chém chết một lão quỷ?
Loại tâm lý này, trên đường có không ít người gật gật đầu, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.
Học sinh của thư viện vào thời điểm này có lẽ vẫn không dám tỏ ra quá mức thân quen với Phương Thốn, tuy nhiên xét về thiện cảm thì hình như cũng có chút biến hoá, có bản lĩnh lại còn có tư chất thiên phú như vậy, thành tựu của tương lai chắc chắn sẽ không thấp, tuy không muốn vì hắn mà bị cuốn vào vòng xoáy, nhưng cũng không thể bỏ qua. Không lỡ là tương lai người ta có thể có tiền đồ to lớn, hiện giờ liền gật đầu kết giao, trong tương lai có thể nhận được lợi ích gì đó…
Tất nhiên trong những lời tán dương, bàn tán cũng có chút đồn thổi.
Có vẻ như cùng với sự tra xét về Phương nhị công tử thì nhóm học sinh còn nhắc tới học sinh Nam Minh Sơn, một hồi bàn tán ra ngoài, kỳ thật thì Phương nhị công tử biểu hiện cũng không tốt cho lắm, làm cho một số người không vui, cho rằng thanh danh và công lao này của hắn thì chẳng khác nào là tự lăn tới…
Những loại tin đồn này được cho là do Minh Tri Tuyết khiển trách, vì vậy chúng không được lan truyền quá rộng rãi.
Đối với Phương Thốn mà nói, thật ra hắn lại không để ý lắm đến mấy thứ chuyện linh tinh này, sau khi rời núi, điều tra về việc nhân đan, lại mượn việc nhân đan này hiểu rõ về yêu họa của thành Liễu Hồ, trước sau kiếm được 15.000 công đức, còn nhặt được một tiểu nha hoàn trở về, vậy chẳng phải việc này còn hơn cả viên mãn rồi sao? Làm người không cần tham lam quá mức, 10.000 công đức nho nhỏ này đã không uổng công Phương nhị công tử ta một phen lập mưu hiến kế.
Được rồi, ta thừa nhận, kỳ thật ta đã kiếm được món hời rồi…


-Phương nhị công tử đến đây, mau mang trà lên!
Sau khi vào thư viện, Phương Thốn không có đến Nguyên Chấp Đình trước mà trực tiếp đi thẳng đến thụ nghiệp đình, Lưu nghi trượng ở trong đình sớm đã là lão bằng hữu, giao tình đậm sâu, vừa thấy Phương Thốn thì lập tức vui mừng mời Phương Thốn tiến vào trong, sau lại ra lệnh cho đầy tớ dâng trà:
-Phương nhị công tử quả nhiên thật sự là thiên tư cao ngất, chỉ cần nửa bước Luyện Tức trung cảnh đã có thể chém chết lão yêu Trúc Cơ, màn kinh diễm này thật làm cho người khác thán phục…
Bây giờ trong kinh thành, mọi người đang bàn tán xôn xao về chuyện nhân đan dẫn đến yêu ma làm hại, thành thủ và tiên sinh của thư viện trượng nghĩa ra tay. Câu chuyện diệt ổ yêu họa Nam Sơn, lão Lưu lại biết được phía sau câu chuyện, Phương Thốn lập công không lớn. Ngược lại là vụ án về những người dân của Du Tiền trấn mất tích lúc đầu, vị Phương nhị công tử này chém lão yêu Trúc Cơ rất là phi phàm nên tầng tầng lớp lớp đều chỉ rõ.
Phương Thốn nghe xong vội vàng cười nói:
-Tất cả là nhờ sự chỉ bảo của các lão tiên sinh trong thư viện!
Khi được hỏi về ý định của mình, Phương Thốn trực tiếp cười nói:
-Kỳ thật cũng không có gì, ngay từ đầu lão tiên sinh đã an bài cho ta đi Nguyên Chấp Đình tu hành, đáng tiếc là duyên mỏng, không thể ngồi ở Nguyên Chấp Đình học được bản lĩnh thật sự, sau đó được Chung Việt lão tiên sinh khai ân, muốn cho ta đi Lam Sương Đình tu hành. Chính là tu vi của ta kém một chút, nếu không lập được một ít công lao, sợ người khác không phục. Lúc này mới kéo một đoạn thời gian, hiện ta đã nhập Nam Sơn, đi theo những người khác chiếm một chút công lao, cũng không biết đủ hay không đủ nhưng cho phép ta đi đến môn khách của Lam Sương tiên sinh để học hỏi nha…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất