Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 110. Quá khách sáo. (2)

Chương 110. Quá khách sáo. (2)


Vị thụ nghiệp lão nghi trượng này nghe xong liền hiểu được rồi mỉm cười nói:
-Lần này Phương nhị công tử xâm nhập vào Nam sơn, chém chết lão yêu Trúc Cơ Cảnh lại cùng với Nam Sơn Minh phát hiện ra nhân đan, lại gián tiếp đẩy thành thủ vào sào huyệt của yêu họa, chuyện đại sự này thực sự mà nói, chỉ là công lao mà thôi, nhưng còn có công lao hơn những người khác đã làm mười lần khổ nạn vượt quỷ. Không có gì đủ, huống chi là…
Hắn ta hạ giọng nói:
-Có đủ hay không cũng không phải là một câu nói của chúng ta sao?
-Đa tạ lão tiền bối…
Phương Thốn đột nhiên mỉm cười, đưa tay vào trong tay áo.
-Này, ngươi làm sao vậy? Phương nhị công tử, cất đi… lần này thật sự cất đi…
Vị lão nghi trượng kia vội vàng vươn tay nắm lấy tay của Phương Thốn, hạ giọng, nghiêm nghị nói:
-Phương nhị công tử, ngươi hãy nghe ta nói, kết quả lần này vốn dĩ là ngươi nên có được, nếu như ngươi muốn, trực tiếp mượn phần công lao này đi đến chỗ viện chủ nơi đó yêu cầu cái gì cũng đều dễ dàng, tới đây tìm lão phu đó là tuân theo quy củ, đừng để mặt mũi Thụ Nghiệp Đình này khó xử, chuyện này ta có thể giúp, những chuyện khác thì không cần rồi…
Nói xong lại cười nói:
-Dù sao thì lần trước ta an bài cho ngươi cái Nguyên Chấp Đình đó, ai ngờ hắn ta là một người ích kỷ như vậy, sắc mặt thì khó coi, coi như là ta nợ ngươi đi…
-Chuyện này sao có thể vậy được?
Phương Thốn mở mắt bất mãn nói:
-Chỉ là một ít tiền trà nước thôi. Ngươi làm như thể ta đang nhờ ngươi làm gì đó mới đưa vậy?
-Hừ, có phần xem thường Phương nhị ta rồi!
Vẻ mặt của lão nghi trượng hiện lên sự xấu hổ, liền gấp gáp nói:
-Ài, Phương nhị công tử hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó…
Một tấm ngân phiếu luồn vào trong tay áo, có chút khó khăn nói:
-Phương nhị công tử thật sự là quá khách khí rồi…
Phương Thốn ngạc nhiên nói:
-Ta khách khí sao?
Lão nghi trượng đáp:
-Rất là khách khí…
Sau đó hai người nhìn nhau cười lớn:
-Ha ha ha ha…


Phương Thốn liền ngồi tại trong đình này uống trà, lão nghi trượng đích thân chạy ra ngoài, cũng không biết là chạy đến mấy nha môn nào, trong chốc lát mồ hôi nhễ nhại chạy trở về, trà cũng không uống đã ngồi xuống muốn lệnh bài thư viện của Phương Thốn… Không bao lâu sau đã xử lý ổn thỏa, nhìn Phương Thốn cười nói:
-Buổi chiều hôm nay, Phương nhị công tử có thể đi đến chỗ Lam Sương Đình tu tập nhưng mà nên nghe lão phu một câu, phải phân bua tốt đẹp, giải thích rõ ràng với giáo viên Linh Tú để trách đắc tội người ta.
-Hiểu rồi hiểu rồi!
Phương Thốn cười, nói:
-Lần này phiền phức nhiều cho lão tiên sinh rồi, khi trở về sẽ mời ngài đi Lưu Nguyệt Lầu uống trà……
-y dà, không cần không cần… Lưu Nguyệt Lầu?
Lão tiên sinh này từ chối theo bản năng, đột nhiên chú ý tới điểm quan trọng, ánh mắt lập tức nhìn thẳng.
Phương Thốn mỉm cười nhìn về phía hắn nói:
-Đó là một nơi tốt …
Lão tiên sinh gãi gãi đầu xấu hổ sau đó nhìn Phương Thốn ngồi đối diện, và cười ha hả:
-Ha ha ha ha…


Vừa thấy thời gian đã quá buổi trưa, Phương Thốn liền đứng dậy cáo biệt vị lão trượng này, từ trong thụ nghiệp đình đi ra, mang theo tráp đựng sách lập tức đi về phía Linh Tú Đình, trước đây hắn đã từng đến nơi này, là bởi vì việc vẫn chưa giải quyết thỏa đáng, hiện giờ quyết định đi đến nơi của Lam Sương tiên sinh cũng phải dựa vào lễ nghi trở về chào hỏi một tiếng, sau đó mang bài ghi đến Linh Tú giáo viên trả cho nàng ấy mới coi như việc được làm đến nơi đến chốn…
"Bà già này luôn thấy mình không vừa mắt, dường như khó xử che giấu cái gì đó, hay là có thù oán gì với huynh trưởng của mình."
Trên đường, Phương Thốn chậm rãi suy nghĩ: "Lúc trước khi mình xông vào phía hậu sơn thì dường như nàng ta cũng ở đó, hay là người lúc ấy muốn hại mình chính là nàng ta?"
Hắn vừa nghĩ tới, nhưng lại chậm rãi lắc đầu.
Có thể vào lúc đó dẫn đến hiện tượng thiên văn biến hoá, đây chính là tu vi đạo hạnh cực kỳ cao thâm, hơn nữa nhất định phải có lĩnh ngộ cực kỳ cao với Thuật Kinh mới được, Linh Tú tiên sinh là tu vi không đủ, thứ hai chủ tu của nàng là ‘Linh Kinh’, cũng không thấy có thể làm được từng bước này, huống gì, thật sự muốn mạng của mình thì có lẽ sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt của ngày thường mà làm khó chính mình.
Cái người muốn mạng của chính mình, hơn phân nửa là tọa sư…
Thật sự phải trốn tránh bọn họ …
Khi đi tới Linh Tú Đình, cả gian đình đều là học sinh đang thụ nghiệp ở bên trong, vừa thấy hình bóng của Phương Thốn xuất hiện tại cửa, bầu không khí nhất thời ngưng đọng, không biết có bao nhiêu ánh mắt, đồng thời lần lượt hướng về phía Phương Thốn, ánh mắt biểu hiện ra vẻ phức tạp.
-Bái kiến tiên sinh…
Phương Thốn đứng ở cửa, hướng về phía Linh Tú tiên sinh mà hành lễ.
Lão nhân mặc áo choàng đen lạnh lùng nhìn Phương Thốn, đánh giá hắn, ánh mắt âm trầm.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới khàn giọng nói:
-Quả không hổ là Phương nhị công tử, ngươi quả thật là trèo cao rồi…
Các học sinh đều ngạc nhiên, có lẽ vẫn chưa biết chuyện Phương Thốn đã đi đến Lam Sương Đình.
Phương Thốn cung kính đáp:
-Học sinh không dám…
Nàng ta khịt mũi:
-Ngươi đã có một nơi tốt hơn để đi rồi, còn muốn trở về để làm gì?
Phương Thốn lấy quyển bút ký ra, hai bàn tay nâng lên và nói:
-Thứ nhất là đến bái tạ sư ân, thứ hai là trả lại bút ký cho tiên sinh…
Linh Tú tiên sinh nhìn quyển bút ký trên tay của Phương Thốn, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo, nhìn chăm chú Phương Thốn một hồi bà mới thu hồi lại ánh mắt, lãnh đạm nói:
-Lúc trước ta đã cho ngươi thời gian là ba ngày, ngươi phải học thuộc quyển bút ký này, chỉ là ngươi chuồn mất tiêu rồi mới không có cơ hội, hiện giờ đã qua ba ngày, ta chỉ hỏi ngươi, nội dung của quyển bút ký này ngươi đã ngâm hết chưa?
Phương Thốn nghe vậy ngập ngừng:
-Cái này…
Linh tú tiên sinh cười lạnh một tiếng:
-Mặc kệ ngươi muốn đi đâu, đây là bài tập cuối cùng ta để lại cho ngươi khi ta còn dạy. Đương nhiên, ta đủ tư cách để kiểm tra ngươi. Nếu ngươi không hoàn thành, ta vẫn có quyền để lại một chữ - kém trong hồ sơ của ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất