Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 114. Thiên phú Thất kinh (2)

Chương 114. Thiên phú Thất kinh (2)


Tất cả mọi nan đề đều có thể ngay trong khoảnh khắc đó lĩnh ngộ thông thấu, nó đơn giản như việc giải đề của học sinh tiểu học…
Được rồi, vẫn là đề của học sinh mầm non thì đúng hơn!
Tất cả các học sinh của thư viện, thậm chí ngay cả các giáo viên cũng sẽ lựa chọn một bộ mà họ am hiểu trong Thất kinh để làm kinh bản mệnh của mình.
Nhưng Phương Thốn cảm thấy rằng nếu hắn đã học thuộc lòng thì bất kỳ bộ kinh nào cũng có thể chọn làm kinh bản mệnh của hắn!
Điều này thật quá đáng sợ…
Với ý tưởng này, Phương Thốn nhanh chóng biết mình phải làm gì.
Không chỉ khắc sâu Linh kinh và Thuật kinh vào trong tâm trí, mà Ngũ kinh cũng phải học thuộc lòng.
Hơn nữa còn phải ghi nhớ nó bằng phương pháp tiêu hao công đức!
Nhưng mà, cứ như vậy thì công đức trong tay Phương Thốn cũng không đủ dùng, hắn vốn có khoảng 15.000 công đức, sau khi học thuộc Thuật kinh thì chỉ còn lại có 12.000, nếu muốn học thuộc năm bộ kinh văn khác, thì hắn cần đến 15.000, cũng không thể ký sổ Thiên Đạo Công Đức Phổ được, sau một lúc trầm ngâm, hắn cũng chỉ có thể học thuộc hai bộ Thảo kinh và Võ kinh trước.
Không có gì khác, bên trong Thảo kinh ẩn chứa đan pháp, bình thường rất hữu ích.
Mà Võ kinh liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn, càng không thể xem nhẹ.
Về phần Toán kinh thì được sử dụng rất rộng rãi, là căn cơ của tất cả các loại luyện khí, cũng không thể bỏ qua!
Mà hai bộ Thư kinh và Hồn kinh còn lại, cố gắng kiếm được nhiều công đức hơn một chút rồi tính sau.
Mặc dù trong tay Phương Thốn còn có 3000 công đức, nhưng hắn cũng không thể tiêu hao hết toàn bộ, thứ nhất, ngày thường hắn cần dùng để tu hành, thứ hai, hắn cũng phải để dành một ít để đối phó với những tình huống bất ngờ, giống như lúc trước khi hắn đối phó với sào huyệt của thổ phỉ, không có công đức thì không thể làm gì được!
…Vấn đề duy nhất chính là tại sao hắn cảm thấy bản thân mình lại nghèo đi rồi!


Sau khi phát hiện ra sự hữu dụng của công đức, tâm trạng hôm nay của Phương Thốn rất tốt, khi tới chỗ học, các học sinh đều kính cẩn tiễn Lam Sương tiên sinh đi, sau đó tự mình giải tán, Phương nhị công tử cũng thoải mái đeo hộp sách trên lưng, lười biếng ngâm nga một khúc, chuẩn bị hồi phủ.
Mạnh Tri Tuyết đang ngồi học ở phía trước đình, lơ đãng quay đầu nhìn Phương Thốn liếc mắt một cái, dường như có tâm sự.
Nàng ta như đã hạ quyết tâm rất lớn, chậm rãi đứng dậy đi về phía Phương Thốn.
Trong lòng Phương Thốn chợt cảm thấy không ổn.
Nhìn bộ dáng của nữ nhân này là biết nàng ta muốn nói gì đó với hắn, thậm chí còn đoán được nàng ta muốn nói cái gì, Phương Thốn có chút đau đầu. Đã nhiều ngày rồi, Mạnh Tri Tuyết đã nhiều lần biểu lộ ra bộ dáng nàng ta muốn nói đàm luận chuyện gì đó với hắn, nhưng khi nhìn thấy Phương nhị công tử, cái người với bộ dáng chỉ đọc sách thánh hiền thì nàng ta lại lui lại, nhưng không ngờ hôm nay nàng ta lại có quyết tâm như vậy…
Mắt thấy không thể chạy trốn được nữa, Phương Thốn bỗng nhiên chớp chớp mắt, nhìn thấy Hạc Chân Chương đang đeo hộp sách lên lưng, hắn lập tức cúi đầu vội vàng đi qua, kéo lấy hắn ta rồi cười nói:
-Hạc sư huynh, hai tháng trước, ta còn không nghĩ đến sẽ có một ngày, hai người chúng ta có thể trở thành bạn học đồng môn, có thể thấy được duyên phận thật sự rất kỳ diệu, hiện giờ tu vi của ta thấp kém, có vấn đề cần thỉnh giáo, hôm nay cũng không có việc gì, nếu huynh không ngại thì hai chúng ta ngồi tâm sự một chút được không?
-Chúng ta rất thân nhau sao?
Vẻ mặt của Hạc Chân Chương rất xấu hổ, lại không thể gạt tay Phương Thốn ra, nên đành phải nói:
-Ta còn có việc…
-Huynh có chuyện gì, chẳng lẽ ta còn không rõ sao?
Phương Thốn cười nói:
-Hôm nay tới Lưu Nguyệt Lâu đi, ta mời huynh…
-Lưu Nguyệt Lâu…
Nhất thời Hạc Chân Chương càng thêm xấu hổ, trộm đánh giá xung quanh, Phương Thốn nhân cơ hội đó liền kéo hắn ta đi.
Mà khi Mạnh Tri Tuyết đi về phía Phương Thốn, đột nhiên nghe thấy bọn họ nhắc đến cái tên Lưu Nguyệt Lâu, lúc đầu nàng ta ngẩn ra, đến khi kịp phản ứng lại thì sắc mặt ngay lập tức ửng đỏ lên, nàng ta xấu hổ không dám đi tới, chỉ có thể đứng nhìn hai người bọn họ bước đi ngang qua trước mắt.
-Phương nhị công tử, về sau khi chúng ta ở thư viện, vẫn là đừng nên đề cập tới… chuyện đó…
Hạc Chân Chương bị Phương Thốn kéo ra khỏi thư viện, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, hắn ta nhỏ giọng nói với Phương Thốn.
-À, về sau ta sẽ chú ý hơn!
Phương Thốn nhìn về phía sau, không có ai đi theo, liền buông hắn ta ra, cười nói:
-Ta còn có việc, về trước đây!
Nói xong, hắn mỉm cười rồi bước lên xe ngựa mà Tiểu Thanh Liễu đánh tới.
Xe ngựa rời đi, để lại Hạc Chân Chương ở ngoài sân, ngơ ngác nói:
-Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự muốn mời ta…
-Xin ở đâu, một mình ta cuộn áo tơi nón lá, đeo giày cỏ cầm bát vỡ đi hóa duyên…
Phương nhị công tử có tâm trạng rất tốt ngâm nga một bài hát nhỏ trên suốt quãng đường trở về Phương trạch.
Vừa mới cầm đèn lồng thì nhìn thấy trong Phương phủ đã hiện ra cảnh hơi náo nhiệt.
Lúc trước khi Phương Thốn trở về hai người Phương lão gia và Phương phu nhân thường cô đơn lạnh lẽo ngồi ở trong đại sảnh trông coi cả bàn tiệc, chỉ khi Phương Thốn trở về mới có thể có thêm sức sống, nhưng hôm nay vừa trở về đã nhìn thấy ánh nến tươi sáng ở trong đại sảnh, thỉnh thoảng còn có tiếng cười, lúc Phương Thốn đi vào đại sảnh Phương lão gia và Phương phu nhân một trái một phải đang đút cho tiểu hồ nữ ăn cơm.
Tiểu hồ nữ đang bưng một cái bát con to hơn cái đầu của nàng ta để ăn, thấy Phương Thốn bước vào bèn “vù” quăng cái bát rồi chạy sang một bên cầm cây chổi quét lên trên nền gạch trơn nhẵn không có chút bụi bặm nào, còn lén lút quan sát sắc mặt của Phương Thốn.
-Ô, ổ gà của nhà ai bị khoét vậy?
Phương Thốn liếc nhìn trên mặt bàn chỉ thấy có mười mấy cái chén và dĩa, trong đó hơn phân nửa là gà như gà luộc, gà xé phay, gà chiên giòn, gà tẩm dầu mè, những món ăn khác ở trong đĩa cũng đều là một số thức ăn cho trẻ con như bánh quai chèo, kẹo đường, mứt hoa quả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất